Thân thể Hạ Xuyên run lên, một phen nắm lấy cổ tay Thâm Lam, quay đầu không đổi sắc mặt nhìn hắn: “Anh rảnh rỗi không việc gì làm?”
Thâm Lam “A” một tiếng, vốn định nói: “Cậu còn sợ ngứa à?” Kết quả ngẩng đầu nhìn mặt Hạ Xuyên, đột nhiên có chút quên từ.
Hắn luôn không thèm để ý đến đẹp xấu, mọi người trong mắt hắn đều là hai mắt một mũi, không có gì đặc biệt. Bởi vì thị lực có chút vấn đề, hắn thậm chí không hề nhìn kỹ bộ dạng ngũ quan của người ta, có thể phân rõ ai là ai là được, hoặc là nói, có thể phân biệt ra người hắn muốn nhớ kỹ là được.
Hắn nhìn Hạ Xuyên đặc biệt thuận mắt, một nửa là bởi vì mỗi khi tới gần Hạ Xuyên, hắn đều sinh ra một loại cảm giác thoải mái lại hợp phách, loại cảm giác này gần như không bị khống chế, giống như hấp dẫn tự nhiên giữa các sinh vật, rồi lại có chút khác biệt. Một nửa khác thì là bởi vì hắn rất thích tính cách cùng với thân thủ dứt khoát xinh đẹp của Hạ Xuyên.
Tóm lại… không liên quan đến mặt Hạ Xuyên.
Nhưng lúc này, không biết là vừa rồi Dennis lại đây nói nhảm đánh thức thẩm mỹ của Thâm Lam, hay là bởi vì mặt mày Hạ Xuyên dính nước có nhan sắc sâu hơn ngày thường, càng thêm rõ ràng, Thâm Lam đột nhiên nhìn ra một chút hương vị cảnh đẹp ý vui. Hắn đã quên từ, thì dứt khoát không nghĩ nữa, tùy tính khí khoan khoái ra một câu: “Cậu thật đúng là rất dễ nhìn, còn dễ nhìn hơn những người khác nhiều.”
Hạ Xuyên: “…”
Trong nháy mắt đó, vẻ mặt của anh thật sự là vô cùng phấn khích.
Thâm Lam chỉ sờ chốc lát, cũng hậu tri hậu giác phát hiện mình dường như quá mức ngay thẳng. Vị dũng sĩ để trần đều đi với vẻ mặt thản nhiên đúng lý hợp tình này, lần đầu tiên đặc biệt cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hắn hơi xấu hổ khụ một tiếng, cụp mắt xuống nghiêm trang dùng hai ngón tay lấy chủy thủ ra, tiện tay với một “thân củ” trên mặt đất, bắt đầu nghiên túc tước mụn nhọt bên ngoài, không chuyển mắt, cực kỳ chuyên chú.
Hắn vừa xấu hổ như vậy, khiến cho Hạ Xuyên dở khóc dở cười, đồng thời, cũng không hiểu sao cảm thấy có chút không tự tại. Anh luôn thiên về hoàn cảnh yên tĩnh chút, lười há mồm nói chuyện. Muốn nói gì đó, lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người là lạ.
Cũng may động tác Thâm Lam từ trước đến nay lưu loát, lưỡi dao của chủy thủ lại rất sắc, hai ba cái đã tước một “thân củ” bóng loáng trượt tròn. Trong hồng mang theo chút màu xanh vàng, nhìn khá giống mỡ đào, quả thật đẹp hơn nhiều.
Người này trí nhớ quả thật kém làm cho người khác giận sôi, thời gian tước một “thân củ”, hắn đã đem ngượng ngùng vừa rồi ném đến ra ngoài vạn dặm. Hắn đưa “thân củ” cho Hạ Xuyên, treo lên biểu tình “mau khen tôi đi”, nâng cằm hướng Hạ Xuyên nói: “Đến ăn.”
Hình tượng “thân củ” mọc đầy mụn nhọt thật sự rất ma tính, cho dù gọt sạch cũng làm cho người ta khó có thể quên. Nếu đặt ở bình thường, cho dù xử lý, Hạ Xuyên cũng không nhất định sẽ ăn, nhưng bây giờ tình huống này, anh lại dứt khoát nhận lấy, không nói hai lời đã cắn một cái.
Lúc này có đồ ăn quả thực rất thích hợp, miệng bị ngăn, là có lý do nguyên vẹn không cần nói chuyện.
Ai ngờ “thân củ” này tuy rằng bộ dạng có chút có lỗi, bên trong lại là chất lượng cao. Tuy kém hoa quả chân chính, nhưng vị ngon giòn, trong vị thanh đạm mang theo chút vị ngọt, đầy nước, vô cùng giải khát. Chưa nói tới mỹ vị cỡ nào, nhưng với tình trạng hiện giờ, quả thật là đồ ngon hiếm có.
Thâm Lam thấy Hạ Xuyên ăn rất thỏa mãn, lại với mấy củ, cúi đầu tước mụn nhọt đi.
Hai người bọn họ bên này trong bầu không khí quỷ dị lộ ra chút ý vị yên ổn, không người tới quấy rầy. Mà trên bãi cỏ cách bọn họ không xa, nét mặt của đám Dennis thì lại người sau thảm thiết hơn người trước, cũng không kỳ quái, đều là bởi vì nếm phải “ốc sông” kia. Thứ này cho vào miệng có hương vị kích thích thì cũng thôi, mọi người còn miễn cưỡng có thể chịu, ai ngờ nhẫn qua nhựa nước vào miệng, đến tiếp sau là vị tanh làm cho người ta ngay cả nuốt cũng nuốt không nổi, khiến mấy người đều trực tiếp phun ra. Nhưng cho dù phun ra rồi, mùi tanh kia lại vẫn quanh quẩn ở trong cổ họng, quả thực dư vị vô cùng…
Mọi người ở đây rốt cục buông tha cho “ốc sông”, lúc tập thể vươn móng vuốt về hướng “thân củ”, giáo sư Linton cùng với Laura đi chăm sóc đám Nha Nha trở về, sau mông còn rớt cái đuôi Allen.
“Thế nào?” Dennis mới vừa nhặt “thân củ” lăn ở xa xa về, thấy bọn họ đến gần, liền chỉ chỉ bên cạnh, nói: “Đồ ăn, tôi để lại phần của ba người.”
Hai người chứng kiến lát cá sống đều kinh ngạc kêu to một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới ở nơi này còn có thể ăn vào đồ ăn bình thường như vậy. Bọn họ ngược lại cũng không chú ý, ngồi xuống ngay tại chỗ, đều tự cầm lấy thịt của nửa con cá bắt đầu ăn, ngay cả cậu nhóc Allen cũng rất an phận.
“Thương tổn trên người Nha Nha đại khái đều được xử lý một lần, kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn, đều là chút trầy da cùng vết trầy, sở dĩ nằm ở nơi này nửa ngày không có động tĩnh, một mặt đoán chừng là mệt lại thiếu dưỡng, về mặt khác hẳn là trên nhánh cây bụi cây quẹt thương nó có mang theo độc tính, thế cho nên tầng ngoài của làn da không quá thoải mái, trí mạng thì không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng giống như muỗi bay vo ve xung quanh cậu, rất phiền.”
Dennis vừa nghe vừa lấy tay xoa xoa vỏ ngoài của một “thân củ”, sau đó đưa vào miệng “răng rắc” cắn một cái, quai hàm phồng lên nhai lấy.
Vừa mới nhai được mấy cái, đột nhiên anh ta cúi đầu nhìn nhìn thân củ trong tay, sau đó vỗ mạnh giáo sư Linton, chỉ chỉ “thân củ” có bề ngoài xấu đến quá phận trong tay, nói: “Tôi nhớ vừa rồi hình như ai đó đã nói qua, thứ này có thể giải độc! Khủng long trên lụa địa thường thường sẽ tự mình tìm đến ăn mấy củ.”
“Thật sự?!” Laura xé một mảnh cá sống, đang muốn nhét vào trong miệng Allen, nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu lên nói: “Nếu thứ này thật sự có công hiệu giải độc, vậy bôi lên cho đám khủng long bên kia, nói không chừng rất nhanh có thể làm dịu chúng nó. Có thể đứng lên một lần nữa chạy đi cũng nói không chừng, dù sao cũng đều là mấy vết thương không ảnh hưởng hành động.”
Dennis nghe xong, không nói hai lời dừng miệng, đem thân củ đã cắn hai cái nhét vào trong tay Laura: “Đây, đi thử xem.”
Giáo sư Linton thuận tay với lấy hai củ bên cạnh mình, cũng đưa cho Laura. Bọn họ nuốt cả phần thịt cá dành cho mình, tiếp nhận đề nghị của Dennis không đụng đến thịt của “ốc sông”, lại ăn hai “thân củ”, mới dẫn theo cái đuôi Allen, lại đi tìm đám Nha Nha.
Mấy người bị bỏ qua ở một bên không nói chuyện, phần lớn người ở bờ sông này đã lấp đầy bụng, lại nghỉ chân, nhất thời cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Nhưng thỏa mãn nữa cũng vẫn phải đi đường, thế giới này có lẽ không chống đỡ được bao lâu, cảm giác thiếu dưỡng không giảm lại tăng chính là chứng cớ. Mà bọn họ một ngày không đi, thì một ngày đều không an tâm. Ở trong hoàn cảnh này, ngay cả ngủ đều thành chuyện xa xỉ, bởi vì một khi nhắm mắt lại, không biết còn có thể mở ra một lần nữa hay không.
Ngay lúc giáo sư Linton và Laura lại trở về, trên mặt mang theo vui mừng cùng hưng phấn rõ ràng thì Dennis đột nhiên từ trên mặt đất nhảy cẫng lên, trừng màn hình máy hiện sóng trong tay, kêu lên: “Đến rồi!! Móa nó rốt cuộc cũng tới!”