Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Quyển 2 - Chương 30




Trên đường bọn họ tháo chạy, thiên thạch lớn lớn nhỏ nhỏ không ngừng rơi xuống từ không trung, bọc một tầng lửa cứ như vậy đập vào trong rừng rậm, trong vũng nước, cỏ cây… Nhấc lên vô số bụi không nói, còn khiến cho khắp chốn đều là biển lửa. Khu sinh thái lúc đầu với giống loài cân bằng bị phá vỡ, xác chết khắp nơi trên đất.

Động vật có hình thể nhỏ lại linh hoạt dưới tình huống này vô cùng chiếm ưu thế, xuống nước, đào động, các kiểu kỹ năng được chúng nó biểu diễn, mặc dù không thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm, một phần nhỏ xui xẻo cho dù chui vào trong đất cũng bị thiên thạch đập trúng, nhưng đại đa số vẫn tìm được đường sống trong chỗ chết, tìm đến nơi ẩn thân tương đối an toàn.

Ngược lại, những con khủng long ngày thường hoành hành đại lục vào lúc này có vẻ bó tay hết cách, chúng nó trừ việc không ngừng chạy trốn tránh né những cầu lửa rơi xuống, thì không tìm được biện pháp khác.

Mà tình cảnh gian nan nhất, vẫn phải tính đến mấy người Hạ Xuyên bọn họ——

Bọn họ không chỉ né tránh biển lửa lan ra chung quanh cùng với thiên thạch rơi “vù vù” trên đỉnh đầu; còn phải cẩn thận né tránh đàn khủng long chạy trốn bốn phía, không hề quy hoạch lộ tuyến, để tránh không cẩn thận một cái bị đám khổng lồ đó giẫm một chân thành bánh; đồng thời còn cần đề phòng dưới chân, đừng rơi vào trong hố do những động vật loại nhỏ đào ra, bị vấp là việc nhỏ, bị trật chân gây trở ngại cho việc chạy trối chết thì phiền toái.

“Mẹ nó đúng là dùng cơ thể sống quét mìn mà!” Dennis một đường gào khóc gào khóc, bước thấp bước cao theo sát sau lưng Hạ Xuyên.

Khi bọn họ dọc theo tuyến đường uốn lượn khúc chiết, chạy về phía tây bắc thật lâu, có một đàn khủng long đột nhiên theo dõi bọn họ. Lúc này đang không xa không gần rớt sau lưng Dennis, giống như một cái đuôi vứt thế nào cũng không thoát.

Số lượng của đám khủng long này cũng không nhiều, Hạ Xuyên quay đầu lại vội vàng liếc mắt qua một cái, tổng cộng mười một mười hai con, đội ngũ tạo thành hỗn loạn mà phức tạp, có khủng long loại nhỏ tương tự chim bay, cũng có con có thể so với mấy tầng lầu, nhìn từ vị trí chạy, có một con dẫn đội rõ ràng. Con dẫn đội kia thoạt nhìn bộ dạng hung hãn, dưới ánh lửa chiếu rọi chung quanh lộ ra sát khí nặng nề, vừa nhìn đã biết là kẻ săn mồi lục địa điển hình, hơn nữa ——

“Có chút quen mắt.” Hạ Xuyên thấp giọng nói một câu.

Thâm Lam quay đầu lại liếc một cái thì không quản bọn chúng nữa, nói: “Thích theo hay không, kệ bọn chúng đi.”

Hắn thực tại đang phiền thấu cái loại hoàn cảnh vừa nóng lại khô, bụi mù tràn ngập này, trong lời nói đều là cảm xúc không kiên nhẫn, chỉ muốn nhanh chóng cách xa biển lửa đỏ rực như bệnh vảy nến(1) kia, chuyện khác hắn đều lười quản, về phần một hàng đi theo phía sau, với hắn mà nói giống như chó mèo, tùy thời đều có thể đuổi đi, căn bản không đủ gây sợ hãi.

Nhưng thật ra giáo sư Linton bị hắn mang theo chân không chạm đất nhịn không được quay đầu lại liếc một cái, kết quả vừa nhìn đã nhận ra con khủng long dẫn đầu: “Nha Nha!”

Mấy người chỉ lo chạy trối chết trong lúc nhất thời không kịp phản ứng “Nha Nha” là ai, sau một lát, Hạ Xuyên là người đầu tiên nhớ tới, đó là con Sa xỉ long lúc trước đã đụng phải ở trong rừng, chính nó nhất thời rút não nhét giáo sư Linton vào một động đất nhỏ nuôi một ngày.

“Vậy mà ông cũng có thể nhận ra?!” Dennis kêu lên. Tuy so với Hạ Xuyên, năng lực phân biệt khủng long của Dennis mạnh hơn nhiều, nhưng anh ta cũng phải ở giữa ban ngày ban mặt thấy rõ kích cỡ cùng hình dáng toàn thể khủng long mới có thể phán đoán được, hơn nữa còn không hoàn toàn chuẩn xác.

Vừa rồi giáo sư Linton nhiều lắm cũng chỉ nhìn lướt qua, căn bản không nhìn kỹ.

“Đương nhiên nhận ra được, bên cạnh mắt trái của nó có một vết sẹo rất sâu, ngay mặt không dễ nhìn ra, chiếu lên ánh lửa nhìn đường nét có thể chứng kiến rõ ràng đường lõm không hợp nghệ thuật đó.” Giáo sư Linton rất nhanh giải thích lại, ông bị xách một đường, không cần động chân phí sức lực, lúc này có đề tài, còn là chủ đề liên quan đến bảo bối khủng long, tự nhiên sẽ không dễ dàng ngậm miệng lại, “Vết sẹo kia tôi đã cẩn thận chú ý đến, lúc trước chắc là bị thương không rõ, phỏng chừng bị sâu đến trên xương đầu, cho nên khép lại cũng vẫn rõ ràng như vậy, còn nữa còn nữa, nó…”

Đại khái bởi vì được buông tha một mạng, tình cảm của giáo sư Linton đối với con Sa xỉ long kia rất đặc thù, máy hát vừa mở giống như đập nước lớn bị mở công tắc nói liên tục không ngừng.

Nếu đặt ở lúc bình thường, Thâm Lam khẳng định là người đầu tiên kêu phiền. Dù sao tiếng động bình thường rơi vào trong lỗ tai Thâm Lam đều sẽ bị phóng đại chừng ba mươi lần, trừ âm lượng của Hạ Xuyên, cái loại chết sống không muốn phí nhiều sức lực, hai người khác chỉ cần mở miệng, Thâm Lam đều cảm thấy ồn phát sợ.

Nhưng lúc này, đang trên đường khẩn trương chạy trốn như vậy, Thâm Lam lại chịu đựng giọng nói của giáo sư Linton, cũng không bảo ông ngậm miệng đừng nói lời vô nghĩa. Là bởi vì Thâm Lam cảm thấy, ông già này nói một đống lớn, Hạ Xuyên và Dennis đi theo phía sau hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị ảnh hưởng đến suy nghĩ, thuận theo giáo sư Linton suy nghĩ về Sa xỉ long gì kia, dĩ nhiên là sẽ không lại mở não động trên “tuyệt chủng” với “đầu cuối” nữa.

Dù sao, vào lúc đối mặt với sự vật khủng bố, trong đầu người ta thường sẽ vô ý thức liên tưởng đến cảnh tượng càng khủng bố dọa người hơn, rất khó chịu lí trí khống chế, mà phương pháp phá giải duy nhất chính là dời lực chú ý.

Thoạt nhìn phương pháp đó còn thật sự rất có hiệu quả, giáo sư Linton nói bô bô một tràng, Dennis vừa thở còn vừa hỏi mấy vấn đề, hiển nhiên lực chú ý cơ bản đã chuyển đến trên thân Sa xỉ long sau lưng anh ta, ngay cả Hạ Xuyên lúc này cũng đang nghi hoặc vì sao đám khủng long kia chọn đi theo phía sau bốn người bọn họ, chẳng lẽ chúng nó thông minh đến nước này, có thể nhìn ra ý đồ của mấy người bọn họ?

Thâm Lam lại quay đầu liếc bọn họ một cái, bỗng nhiên cảm thấy phương pháp này có hiệu quả, chỉ cần trong đầu mọi người không hề nghĩ lung tung đến cảnh tượng đại tuyệt chủng, thiên thạch hẳn sẽ không còn rơi xuống như không cần tiền nữa, thậm chí hoàn toàn ngừng lại cũng không nhất định.

Ông trời như muốn toại lòng hắn, trong lúc nhất thời thế nhưng thật sự không có thiên thạch rơi xuống.

Nhưng mà tình cảnh như vậy chỉ duy trì mười mấy hai mươi phút, lại có biến hóa mới, biến hóa lần này quả thực còn dọa người hơn thiên thạch——

“Ôi mẹ ơi! Mấy cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời kìa!” Giáo sư Linton chỉ nhìn thoáng qua bầu trời, liền la hoảng lên, giống như nhìn thấy thứ gì cực kỳ quỷ dị.

Trên thực tế phản ứng của giáo sư Linton cũng không hề khoa trương, tình cảnh trên bầu trời quả thật vô cùng quỷ dị —— chỉ thấy cả bầu trời không biết xuất hiện đường vân rậm rạp không theo quy tắc từ lúc nào, giống như một miếng thủy tinh màu xanh đen thật lớn, lúc này bởi vì nguyên nhân nào đó đột nhiên rạn nứt. Vết nứt nhỏ mà dày che kín cả bầu trời, từ trong vết rách lộ ra ánh sáng màu cam trôi nổi, giống như phía sau thủy tinh màu xanh đen kia cất giấu vạn mẫu nham thạch nóng chảy.

Ánh sáng màu da cam rục rịch muốn động, giống như bầu trời đêm tùy thời sẽ vỡ, đến lúc đó là cả biển lửa từ trên trời trực tiếp đổ xuống, vậy còn nơi nào có thể trốn đây? Đứng lại tạo dáng chờ chết còn nhanh hơn…

“Đây là ai ăn no rửng mỡ nghĩ ra được?!” Lúc này Thâm Lam thực sự nổi giận.

Tình cảnh quỷ dị giống như cơn ác mộng này tuyệt đối không thể là tự nhiên sinh ra, chỉ có thể là người nào đó không cẩn thận phát tán óc tưởng tượng một chút, kết quả lại biến thành thực. Hạ Xuyên tuy không mở miệng, nhưng suy nghĩ trong lòng lại giống Thâm Lam như đúc.

Anh hơi nghiêng đầu, quét qua Dennis.

Trải qua mấy lần trước, thuộc tính mồm quạ đen của Dennis quá mức nghiêm trọng, thế cho nên vừa nói đến tình huống phát tán não động, phản ứng đầu tiên của Hạ Xuyên chính là Dennis. Mà khi anh thấy rõ biểu tình của Dennis thì nhịn không được nhíu mày ——

Bởi vì Dennis cũng kinh ngạc hoảng sợ giống bọn họ, vẻ mặt mang biểu tình “Đây là cái thứ quỷ gì”, hiển nhiên trạng thái biểu hiện ra ngoài bầu trời đêm này cũng đột phá nhận biết của anh ta. Đây cũng không phải là biểu hiện của một người “não động trở thành sự thật” sẽ có.

Hạ Xuyên quay đầu lại nháy mắt đối diện với ánh mắt mờ mịt mà sợ hãi của giáo sư Linton…

Hiển nhiên, đây cũng là người không biết rõ tình hình.

Anh không nghĩ lung tung, Thâm Lam không nghĩ lung tung, Dennis và giáo sư Linton cũng đều vô tội… Vậy mẹ nó tình cảnh muốn chết kia xuất hiện thế nào ai có thể giải thích một chút không?!