Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Quyển 1 - Chương 10




Từ trong nước lảo đảo đi lên bờ, ba người vừa đi vài bước, tìm khối đá lớn cản gió ở bờ biển dựa vào trì hoãn một lúc.

Đương nhiên, chủ yếu là Hạ Xuyên bị thương cùng Dennis nửa chết nửa sống cần trì hoãn một chút, về phần Thâm Lam chân chính ra lực, thì giống như không có việc gì, lưng dựa tảng đá khoanh cánh tay. Hai mắt của hắn trong đêm tối trôi nổi một ánh sao sáng, xoay chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm cánh rừng phía trước, không biết đang cân nhắc cái gì.

Chiếc áo sơmi rách nửa vẫn vòng ở bên hông Thâm Lam, cũng không biết hắn thắt nút thế nào, tại trong biển rẽ sóng bơi đi lâu như vậy, lại không bị lỏng ra. Nhưng bởi vì ngâm đầy nước biển, vải dệt đều dính ở trên người hắn, dính rất chặt. May mắn đang đêm khuya, lại gặp gió bão, vô cùng âm trầm, không có ánh mặt trời gì, bằng không cái áo sơmi này có quấn hay không đại khái cũng không có gì khác biệt.

Có điều lực chú ý của Hạ Xuyên đương nhiên không ở trên áo sơmi, mà là trong lúc nghỉ ngơi liếc chân Thâm Lam vài lần.

Cao như vậy, chân Thâm Lam tự nhiên vừa dài vừa thẳng, đường nét cơ thể vô cùng đẹp, lộ vẻ cân xứng lại rắn chắc, chứa đầy sức mạnh. Lưng hai bàn chân trần trụi của hắn có gân cốt rõ ràng, mắt cá chân nhô ra, sau xương có chỗ lõm rõ rệt, nhìn qua rất gầy, lớn hơn Hạ Xuyên và Dennis một vòng.

Chân như vậy quả thật thích hợp bơi lội, tốc độ bơi nhanh cũng có thể lý giải.

Nhưng mà… nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh giống như motor đi?

Hạ Xuyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn về hướng mặt biển xa xa, ở nơi tầm mắt anh có thể nhìn thấy, sóng trắng gào thét, căn bản không nhìn thấy phiến đá ngầm lúc trước bọn họ dừng chân, tự nhiên cũng không tính ra khoảng cách.

Dennis nửa co quắp giống như chó chết, ngồi dựa trên đất, thường thường còn nắm mũi ho ra hai ngụm nước, sau khi chứng kiến hành động của Hạ Xuyên, cũng nhịn không được thò đầu từ bên tảng đá lớn nhìn về sau, sau đó chậc chậc nói: “Vừa rồi bơi khoảng hơn trăm mét đi, bọt nước đánh vào trên mặt cũng không khác với đạn dược, đánh đến tê rần.”

Thâm Lam khoanh cánh tay ở một bên quay đầu từ dưới mí mắt nhìn anh ta một cái, không phản bác cũng không đồng ý, lại tiếp tục nhìn chăm chú vào cánh rừng của hắn.

Nhưng Hạ Xuyên lại tính toán ở trong lòng——ngày thường thời gian lặn tự do của anh, hít sâu một hơi đi xuống trở lên, có thể kiên trì hơn ba phút một chút. Lần này thời gian đến bờ vừa mới bắt đầu cũng chỉ có chút cảm giác lo ngại. Chiếu theo lời Dennis nói bơi hơn mấy trăm mét, trừ đầu trừ đuôi lấy giá trị giữa, coi như năm trăm mét, ba phút đã bơi xong cũng quá khoa trương rồi, càng khỏi nói trên biển có gió có sóng, mà trên tay Thâm Lam còn kéo hai tên đàn ông một mét tám mấy.

Huống chi, lực đạo bọt nước đánh vào mặt dọc theo đường đi, cùng xúc cảm dòng nước xuyên qua từ bên người mà nói… Hạ Xuyên bằng kinh nghiệm nhận định, tốc độ của Thâm Lam hẳn còn nhanh hơn so với tính toán mới rồi.

Đây là tốc độ người thường có thể đạt tới à?

Hạ Xuyên nhịn không được liếc nhìn Thâm Lam một cái —— người này quả thực toàn thân đều là câu đố.

Thâm Lam mang theo một thân câu đố trần truồng rốt cục hết kiên nhẫn, hắn đứng thẳng thân thể, từ trên cao nhìn xuống Dennis, chân phải giật giật, đại khái là muốn nhấc chân đá anh ta hai cái ý bảo anh ta có thể đứng lên động động gân cốt, nhưng ngẫm lại lại lười chạm vào anh ta, vì thế chân dài trực tiếp bước, từ trên đùi Dennis vượt qua, đi tới bên người Hạ Xuyên, vỗ vỗ bờ vai của anh, sau đó nâng tay chỉ về hướng cánh rừng kia, nói: “Đi vào.”

Phát âm trúc trắc cùng thói quen bật từng từ một của hắn, vừa nghe chính là rất lâu không mở miệng nói chuyện nhiều.

Hạ Xuyên cũng không phải cảm thấy cổ quái hoặc buồn cười, có thể nghe hiểu là được. Nhưng bản thân Thâm Lam lại giống như có chút để ý, căn bản có thể sử dụng tứ chi động tác ra dấu, thì kiên quyết không mở miệng, lộ vẻ đặc biệt tích chữ như vàng.

Nhưng nói ít cũng không ảnh hưởng trọng lượng trong lời nói của hắn.

Hắn có năng lực mạnh thân thủ tốt, thoạt nhìn thời gian sinh hoạt ở địa phương cổ quái này cũng không ngắn, có chút kinh nghiệm, còn không có địch ý rõ ràng. Cho nên với đề nghị và phương thức lúc trước của hắn, Hạ Xuyên đều chưa từng phản đối.

Nhưng lần này, Hạ Xuyên lại không hề làm theo lời hắn nói động thân đi về hướng trong rừng.

Dennis ôm cái ba lô hoạn nạn kia, vịn khối đá lớn đứng lên, không chú ý dưới chân, còn bị một tảng đá gồ lên vấp một cái, lảo đảo về hướng cánh rừng hai bước. Kết quả vừa mới đứng vững, đã lại nuốt nước miếng lui trở về.

Thâm Lam quay đầu, khó hiểu nhìn về phía Hạ Xuyên, lại dùng ngón tay chỉ cánh rừng, hiển nhiên không rõ hai người này vì sao bất động.

“Này… đây là cánh rừng ban ngày chúng ta nhìn qua à?” Dennis yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn vào trong rừng cây, giọng nói như là nặn từ trong cổ họng ra.

Mặc dù anh ta nói rất hàm hồ, Hạ Xuyên lại biết anh ta đang chỉ cái gì —— ban ngày bọn họ từ trên đá ngầm tỉnh lại, lúc khó tin nhìn thấy Thương long, trong rừng cây phía sau cách bờ biển không xa từng truyền đến tiếng kêu của khủng long, tương tự hỗn hợp thể của tiếng voi rú cùng tiếng sư tử gào. Còn chứng kiến một đầu khủng long từ trong rừng chạy ra…

Hạ Xuyên “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên dừng lại, lại lắc lắc đầu nói: “Có lẽ không phải.”

Trong thời tiết này, vừa không có sao lại không có ánh trăng, rất khó phân biệt rõ phương hướng, quỷ biết có phải cánh rừng ban ngày ẩn hiện khủng long kia không.

Nhưng cho dù không phải cùng một mảnh rừng cũng không đại biểu cho cái gì. Chưa từng nghe nói qua cùng một mảnh đất, một cánh rừng sản sinh ra nhiều khủng long, một cánh rừng khác lại rất dân dã thích hợp an cư lạc nghiệp.

Hạ Xuyên một chút cũng không cảm thấy, vào ban đêm thị lực bị hạn chế, liều lĩnh xông vào rừng rậm nguyên thủy chưa biết rõ là cử chỉ sáng suốt gì, trái lại khả năng tặng cho khủng long bữa ăn khuya lại càng lớn hơn.

Vì thế anh lắc lắc đầu với Thâm Lam, dứt khoát cự tuyệt nói: “Ban đêm đi vào quá mức mạo hiểm.”

Dennis yên lặng lui hai bước về phía sau Hạ Xuyên, đứng vững lập trường: “Cánh rừng này nhìn qua rất dọa người, quỷ biết đi vào sẽ đụng tới cái gì, vẫn nên chờ ban ngày rồi nói sau.”

Hai người dựa vào đá ngầm cản gió ngồi xuống lần nữa, rất có tư thế muốn ở chỗ này chịu đựng một đêm.

Thâm Lam chớp mắt nhìn nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn cánh rừng, ánh mắt tới tới lui lui nhiều lần, rốt cục nhịn không được dùng khẩu âm trúc trắc, nói: “Nơi này lạnh.”

Hạ Xuyên không biết vị trí phong thủy nơi này tính thế nào, hướng nam hay hướng bắc, vị trí nằm ở chỗ nào. Nhưng nhiệt độ ban ngày quả thật thấp hơn Bermuda một chút, buổi tối cũng lạnh hơn không ít. Lúc trước ở trong động có lửa còn may, hiện tại đi lên bờ biển, chỉ trông vào một tảng đá lớn chắn gió, quả thật không được việc.

Bọn họ vừa rồi ở trong biển một đường lội tới, trên người đều ướt đẫm, lúc này dán trên làn da, dính bẩn lạnh băng, rất không thoải mái.

Nhưng lạnh vẫn luôn tốt hơn so với mất mạng.

Thâm Lam chỉ chỉ cánh rừng lại nói: “Đang sợ cái gì?”

Dennis nhịn không được nói: “Khủng long. Anh không biết, ban ngày lúc bọn tôi tỉnh lại ở trên đá ngầm, còn không tin mình đến nơi địa phương quỷ quái này, kết quả quay đầu đã thấy một đầu Thương long nổi trên mặt nước, cách bọn tôi không đến năm mét! Còn có một đầu có điểm giống Sa xỉ long[1], ngay tại trong rừng cây cạnh bờ biển!”

Anh ta dường như còn sợ Thâm Lam không lĩnh hội được cái loại cảm giác nguy cơ này, lại cường điệu nói: “Sa xỉ long chính là cấp bậc sát thủ đất liền! Trong khu vực nó sinh sống không có gì có thể đối kháng với nó! Còn Thương long… Thương long đó! Thương long chính là đỉnh của chuỗi thức ăn trong động vật biển, cơ bản vào mắt của nó chẳng khác nào lên thực đơn cho nó, cái gì cũng dám ăn! Tôi lúc ấy cũng sắp bị dọa ra nước tiểu rồi…”

Thâm Lam: “…”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Xuyên chỉ cảm thấy biểu tình của Thâm Lam có chút một lời khó nói hết, giống như bị đau răng.

Nhưng chỉ vài giây, biểu tình của Thâm Lam lại khôi phục bình thường, sau đó hắn giật giật môi, hiếm khi nói một câu dài: “Sa xỉ long mà thôi, hình như có một đầu, phần lớn vẫn là vài thứ khác, không có gì phải sợ.”

Dennis: “…”

Hạ Xuyên: “…” Được rồi, lần này đến phiên bọn họ đau răng.