Nếu đã quyết định, Tần Lai Phúc sẽ không do dự nữa, làm một lão già sắp năm mươi tuổi, hắn không muốn ở nhà mới sao? Không muốn cho con cháu ở nhà tốt sao? Không muốn nở mày nở mặt với trong thôn sao?
Muốn, hắn vô cùng muốn.
Chỉ là trước kia không có điều kiện, vẫn là Phỉ Thúy hiếu thuận, "Phỉ Thúy à, gia gia uất ức cả đời, không nghĩ tới khi về già, còn có thể có tôn nữ cho hưởng phúc, gia gia thật cao hứng!"
"Gia gia.
"
Phỉ Thúy nhìn Tần Lai Phúc hốc mắt đang đỏ bừng, liền kêu lên một tiếng, không nói gì.
Ra khỏi phòng.
"Đáng giá sao?" Minh Châu hỏi, đây chính là một khoản bạc không nhỏ.
"Bạc còn có thể kiếm lại.
"
Phỉ Thúy rũ mi, "Minh Châu, một cái sân lớn như vậy bày ở đó, về sau vô luận ta làm cái gì, cũng sẽ không có người cho rằng ta bất hiếu, ta chỉ muốn có cuộc sống nhàn nhã, có thể nhàn nhã giải quyết trong một lần thay vì phải vất vả suốt đời, ta cảm thấy rất đáng giá.
"
Minh Châu trầm mặc.
"Nhìn qua thì thấy ta lỗ rất nhiều bạc, thế nhưng sau này ngươi sẽ hiểu.
Sau việc này, nếu còn muốn chiếm tiện nghi của ta, ha ha.
"
Minh Châu nghe hiểu lời nàng chưa nói hết, "Tiền xây nhà có thể do ta bỏ ra sao?"
Nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy cũng có lời.
Phỉ Thúy ngước mắt, cười nhìn nàng, "Bây giờ ngươi có bạc không?"
"Không có.
"
Minh Châu có chút muốn đánh người.
"Còn có, ta thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, đợi đến khi đỉnh núi cùng sân của ta đã sửa xong, mỗi ngày ta đều trải qua cuộc sống làm ruộng, ngươi không giống vậy, ngươi nếu có kinh doanh thiên phú, kiếm được nhiều tiền, dù tiền xây nhà là ngươi bỏ ra, cũng sẽ có chuyện khác.
"
Minh Châu càng muốn đánh người, nàng cảm giác ngữ khí của đối phương có chút hả hê khi người khác gặp họa.
"Vì sao không giống nhau?"
"Phòng của chúng ta, ta là trưởng tỷ, còn phòng của các ngươi, phía trên ngươi có hai ca ca, một tẩu tử, rất nhanh lại sẽ có một tẩu tử khác vào cửa, cuộc sống của em chồng lại tốt gấp mười lần so với các nàng, thậm chí còn tốt hơn nhiều, ngươi nói xem, sẽ là kết quả gì?"
Nói tới đây, nàng cũng có chút đồng tình với Minh Châu.
Minh Châu bị nàng nói đến mất bình tĩnh, đồng thời đau đầu không thôi, "Vậy so xem nắm đấm của ai cứng.
"
Quả nhiên là nữ chính tổng tài, vẫn bá đạo như vậy.
Phỉ Thúy lắc đầu, "Không, nhị tỷ, ta cho ngươi một đề nghị, ngươi không cần nghĩ tới gia gia nữa, ta là tôn nữ bảo bối của hắn, ngươi không có khả năng tranh tình cảm với ta, nhưng bên phía đại bá ngươi còn có thể tranh thủ thử, ừm, cũng có thể khảo sát tam bá luôn, nếu nhân phẩm không có vấn đề lớn, có hai trưởng bối che chở, ngươi sẽ phát hiện, cuộc sống sẽ hoàn toàn khác.
"
"Ta không cần.
"
Minh Châu mạnh miệng nói.
Nhìn Phỉ Thúy vì lời này của nàng mà ngừng lại, nhưng muốn biết câu sau nên nàng đành đỏ mặt mở miệng, "Nhưng nếu ngươi muốn nói, ta nghe một chút cũng không thành vấn đề, dù sao bây giờ ta cũng nhàn rỗi.
"
"Ha ha.
"
Được rồi, nàng là nữ chính, nàng quyết định.
"Tam bá thích buôn bán, đây là cơ hội tranh thủ rất tốt, ngươi dạy hắn, cũng phải giữ lại, đừng mù quáng mà dạy, dạy hết rồi lại trở thành một sư phụ chết đói.
Đương nhiên, nếu có một ngày ngươi xác nhận nhân phẩm của tam bá, thì có thể không giấu giếm.
"
Minh Châu cao ngạo mở miệng, "Tam bá, hắn có học cả đời cũng không bằng ta.
"
"Trong lòng ngươi biết rõ là được, mấu chốt vẫn là phía đại bá, ngươi phải trở thành áo bông nhỏ của hắn, là nữ nhi khiến hắn cảm thấy ấm lòng nhất, còn phải cho hắn biết, ngươi là hài tử thiện lương nhất, hiếu thuận nhất.
"
Vì cuộc sống hài hòa sau này, Phỉ Thúy tiếp tục lừa dối, không, chỉ điểm.