Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo Hôi

Chương 13: Chương 13





"Tam tỷ, chúng ta cũng có thể hỗ trợ.

" Hai nam hài chừng mười tuổi có chút câu nệ mở miệng, nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu.

"Là Bình An và Trường An phải không?"
Tần Phỉ Thúy cười hỏi, hai người đệ đệ này, thời điểm nguyên thân rời nhà cũng chỉ mới có ba bốn tuổi, bây giờ đều lớn như vậy.

Hai người dùng sức gật đầu, nhìn nàng với ánh mắt lấp lánh: "Tam tỷ, người còn nhớ rõ chúng ta sao?"
"Các ngươi là đệ đệ của ta, sao lại quên, đi thôi, giúp ta chuyển đồ.

" Tần Phỉ Thúy vừa đứng dậy, Tần Lai Phúc liền đứng lên, cùng đi ra ngoài.

Trong nhà chính, những người khác đang do dự có nên ra ngoài hay không, chợt nghe thấy thanh âm mười phần trung khí của phụ thân nhà mình truyền đến.

"Lão đại, lão tam, lão tứ, mau ra ngoài, hỗ trợ chuyển đồ.

"

Tần Lai Phúc không ngờ đồ của chất nữ thật đúng là không ít, chỉ riêng thùng gỗ lớn đã có tận mấy cái, chớ nói chi các loại vải vóc và đồ dùng hàng ngày bày ở bên ngoài, tất cả đều là đồ mới, "Lão Tam, động tác nhẹ một chút, đừng làm hỏng đồ của Phỉ Thúy.

"
Tần Hữu vui vẻ gật đầu, ôm rương gỗ nặng nề, cẩn thận di chuyển bước chân.

"Cha, chậm một chút.

"
Sau khi người trong nhà chính đi ra, nhìn đồ trên xe ngựa, nhiều người đều mở to hai mắt.

"Còn đứng đó làm gì, nhanh lên, cẩn thận một chút, nếu làm hỏng, ta liền đánh chết các người.

"
Tần Lai Phúc chỉ huy người trong nhà, còn không quên lén lút nhỏ giọng nói với lão bà: "Bà trông chừng cẩn thận, đừng để những người mí mắt nông, mắc bệnh mắt đỏ lén lút làm chuyện mờ ám.

"
"Yên tâm.


"
Tôn thị tất cao hứng, Phỉ Thúy đã trở về, lão đầu nhà nàng giống như cũng sống lại, tinh thần trở nên phấn chấn.

Tần Phỉ Thúy nhìn gian phòng của mình, trên khe nứt tường đất là dấu vết mới được trát bùn gần đây rất rõ ràng, thoạt nhìn sâu hơn nơi khác, chỗ dựa vào tường đặt giường gỗ ước chừng một mét năm, bên cạnh còn có một bàn trang điểm thoạt nhìn tương đối mới.

"Cha, để rương dưới đất là được.

"
Trong nhà có nhiều người nên làm rất nhanh, gian phòng không lớn liền chưa đầy đồ của nàng.

Tần Phỉ Thúy đặt đồ đã chuẩn bị cho người nhà lên giường, nhìn cả nhà, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Rời nhà quá lâu, cũng không biết mọi người béo hay gầy, các ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muôi cao bao nhiêu, nên cũng không đưa quần áo cho mọi người, những thất vải này các ngươi cứ cầm, xem như tâm ý của ta, về sau ở nhà còn cần các thúc bá thím nương chiếu cố cho, nếu như ta có cái gì chưa được, các ngươi cứ việc nói, ta là chất nữ ruột của các ngươi, cũng đừng coi ta là người ngoài.

"
"Người ba phòng đều giống nhau, bốn thất vải bông, chỉ là hoa văn hơi khác nhau.

"
"Cái này… Sao có thể không biết xấu hổ chứ?"
Lưu thị ngoài miệng nói như vậy, hai tay lại nhanh nhẹn nhận lấy bốn thất vải, xúc cảm tinh tế tỉ mỉ kia, làm cho nàng trực tiếp cười ra hàm răng vàng.