Nhật Ký Làm Mẹ Khi Mới 15 Tuổi

Chương 24: Kết thúc chương trình giảm cân và chuyến đi chơi đầy hạnh phúc




Haizz,cuối cùng tôi cũng kết thúc cuộc giảm béo đầy đau khổ.Nhóc Kun giờ đây cũng được 3 tháng rồi nhỉ.Haizz,thời gian sao trôi nhanh quá,mới đó mà tôi cũng sắp đi học Kun phải đưa dì giữ tôi chả muốn xa nó một tí nào.

“Nè dì!Con chưa đi học mà dì đã muốn cướp nó từ con rồi à?”Tôi chu chu cái mỏ.

“Ai nói với dì là sau khi Kun được ba,bốn tháng là cho dì ở với nó mà?”Dì tôi cười.

“Ai nói chớ có phải con đâu?”Tôi chọc quê dì.

Dì không trả lời tôi,tôi sợ dì pùn nên tôi không dám nói gì nữa hết.Lẳng lặng tôi đi lên phòng thay đồ đi chơi nhằm mục đính cho dì ở gần Kun hơn và có diệp xả street lun.

“Đi đâu vậy?”Dì tôi hỏi.

“Dì trông Kun hộ con nhé?Pạn con rủ đi chơi.”Tôi cười nhẹ.

“Ưkm”Khỏi nói tôi biết dì đang mở tiệc trong bụng rồi.

Tôi lại nựng má Kun xong đi ra lun.Cũng thiệt tình tôi chả biết đi đâu cả,chỉ vì cho dì ở gần Kun hơn để bù cho mấy tháng trước thôi mà tôi lại khổ thế này.

“Ái!”Tiếng kêu này hơi quen quen nha nhưng chả biết là ai cả thôi là lơ đi.

“Châu Khả Ái!”Cái thằng cha nào mà dám gọi cả họ và tên của tôi thế nhở?

“Ai vậy?”Tôi bực mình quay lại.Oh my chuốt là Minh Khánh.

“Quên thằng này rồi à?”Khánh trêu.

“Đâu có?”Tôi cười trừ.“Mà Khánh đi đâu đây?”Tôi hỏi câu này hơi pị ngu nè người ta đi ra ngoài một đi dạo hai đi chơi thôi mà.

“Đi hóng gió.”

“Ưkm.”Trả lời một câu tôi cũng quay đi.

“Đi chơi với tôi không?Ái?”What the heo?Cậu ấy có nhỏ Như rồi sao lại muốn đi chơi với tôi?Chả nhẽ hai người có chuyện.

“Cậu với Như có chuyện gì à?”Tôi lo lắng hỏi Khánh.

“Không có,tôi thấy cậu hơi pùn nên mới rủ đi chơi.”Cái gì pùn á?Hơi nực cười nha.

“Ưkm….nếu cậu thích thì tôi không từ chối đâu nhưng tôi sợ nhỏ Như đánh ghen lắm?”Tôi vờ sợ hãi.

“Lại quán trà sữa đối diện đi.”Không cần biết tôi trả lời ra sao thì Khánh đã kéo tôi đi rồi.Vậy hỏi chi cho mất công vậy trời.

Khánh dẫn tôi vô quán trà sữa.Ngồi một lúc mà chả thèm nói chuyện với tôi mà chỉ chăm chăm cái điện thoại chắc là đang“chăm tin”đây.Thấy hồi lâu mà Khánh không chịu hé môi một tiếng nên tôi có cảm giác hơi pực nha đành mở lời trước vậy?

“Khánh cậu rủ mình vô đây mà gọi là chơi sao?Mình thấy cậu lo chăm tin và pơ mình rồi nhá?”Tôi nói thì cậu ấy mới chịu ngước cái bản mặt đẹp trai lên nhìn tôi.

“Chăm tin là cái quái gì vậy?”Cậu ta nheo nheo con mắt nhìn tôi.

“Chăm tin có nghĩa là chăm chỉ nhắn tin á.”Tôi cười nói.

“Ưkm…..vậy cậu chăm nước đi nha?”Á chà cậu ta có vẻ chơi tôi lại nhỉ?

“Chăm nước là gì vậy?”Tôi ngây thơ nói.

“Chăm nước có nghĩa là chăm chỉ uống nước á?Đố người ta mà mình không biết….haha.”Cái này cậu ta chơi tôi đây mà tức chết mất.Mà nghĩ lại cũng đúng ha.

Ngồi cãi lộn với Khánh về cái vụ“chăm này chăm nọ”mà chả để tâm có hai người đang có pộ mặt vô cùng tức giận cho đến khi có một người trong số hai người tức giận kia nói.

“Ái,cậu nói chuyện với Khánh hơi pị ngon lành ha?”Tiếng này sao mà giống tiếng của Bảo thế nhở,tôi quay ra thì…..

“Ủa,Bảo với Như chui đâu ra vậy?”Tôi vờ làm cái mặt con nai vàng ngơ ngác hỏi.

“Chắc tụi này làm mất hứng hai người ha?”Tới lượt chị Như nhà ta lên tiếng rồi đây.

“Đâu có tụi này đang pùn lắm lun,chả ai nói với ai một câu cả?”Tôi viện cái cớ ngu thiệt nhở,ngồi tranh cãi với Khánh nãy giờ mà nói“không ai nói với ai câu nào”nghe viễn vong nhỉ.

“Như!Đi về nha?”Bảo lạnh lùng lên tiếng nhưng sao trong long tôi chả có một chút nào gọi là đau lòng cả mà nó dáy lên sự hạnh phúc vì Bảo biết“ghen”.

“Ấy,ấy…..”Tôi chạy lại chỗ Bảo khoắc vai Bảo.

“Tha cho lần này.”Bảo cười hiền nghéo cái mũi tôi.