Nhật Ký Làm Mẹ Khi Mới 15 Tuổi

Chương 10: Kì thi học kỳ




Haizz,từ lúc mang thai cho tới giờ,sinh lý của cơ thể tôi dường như thay đổi hẳn ra.Ăn uống thì chẳng ra làm sao mà còn ngủ thì suốt ngày.Nhưng hôm nay,tôi không được ngủ bằng mọi giá không được ngủ,phải tỉnh táo bằng mọi giá hay bằng mọi cách tôi phải thật sự tỉnh táo.Muốn biết vì sao không?Vì hôm nay tôi phải thi học kỳ rồi.

Trời ơi,môn đầu tiên tôi thi lại là môn Anh,cái môn mà tôi ghét cay ghét đắng.Trời ơi,sao ông không để môn này dành cho lớp chuyên về“Xã hội”đi mà sao lại phải toàn khối thi cái môn này vậy?Thôi,đành chịu vậy ai biểu tôi dốt Anh chi.Ráng hết sức cho tỉnh táo hết mức,nhưng cho dù có cố gắng thì tôi chẳng tài nào mà tỉnh táo được,cứ nhìn thấy chữ là tôi muốn ngủ.Thôi thì“quánh”đại A,B,C,D.Hên trúng xui sai thôi vậy.

Cuối cùng cũng đã kết thúc sáu chục phút muốn nổ tung cái đầu óc,tôi ra ngoài giải lao nhưng cái đầu óc nó cứ lâng lâng mí câu tiếng Anh quài.Theo tôi được biết là môn thi típ theo sẽ là môn Hóa.Phù,may tôi là đứa giỏi“Tự nhiên”nên cũng không bị hại não như cái môn Anh đáng ghét kia.Cũng may là trong lúc thi tôi không bị cái buồn ngủ hành hạ,chắc tại baby của tôi nó thích học mí môn“Tự nhiên”giống mẹ nó.Ngày thi kết thúc tốt đẹp,à không phải tốt mà là cũng tạm.

Ngày cuối cùng thi học kỳ đã đến,ngày hôm nay tôi phải thi môn Toán với Văn,cũng may hai môn này tôi học cũng tốt.Đề thi toán thì quá dễ so với tôi nhưng còn đề văn thì hơi khó nhưng không khó lắm.Luật trường có câu,thi học kỳ xong là nghỉ nửa tháng,thôi vậy cũng được.Khỏi bận tâm việc học hành giờ giấc mà ngủ cho đã cái tấm thân.

Tôi đang đi lang thang trên vỉa hè để về nhà.Thật ra là tôi quên nói giờ cho chú tài xế của dì Mai biết nên buộc lòng tôi phải đi bộ về nhà.Vừa đi tôi vừa đá mấy hòn đá trên đường cho khỏi chán và rút ngắn quảng đường về nhà dì chứ nhà dì xa trường lắm.Có ai nói tôi ngu không lấy điện thoại ra gọi chú tài xế chở về là do điện thoại tôi hết pin nên bỏ ở nhà sạc rồi.

“Khả Ái,Khả Ái.”Ủa ai kêu tôi thế nhở?Quay người về phía tiếng gọi,ủa chả phải là hotboy của khối hay sao.Kêu tôi có chuyện gì không ta?

“Có chuyện gì không Bảo?”Tôi đi tới chỗ cậu ta.

“À,không có chuyện gì đâu,chỉ muốn hỏi là sao hôm nay không có ai tới đón cậu à?Cậu ấy vừa nói vừa thở.Trời đất không có gì mà hỏi mình đúng là không có gì mà.

“Tại mình thích đi bộ thôi.”

“Đi chung được không?”

“Tất nhiên là được.Đường đâu phải của riêng tớ.”

Bọn tôi cùng nhau đi trên con vỉa hè,gió chiều thổi nhè nhẹ làm cho mái tóc dài tôi bay theo làn gió mát.Cả hai cứ như vậy,chẳng nhìn nhau nói chuyện một lời.Ánh nắng chiều nhảy nhót trên mọi ngóc ngách của khu phố,rải đều cả mọi vật,kể cả tôi với Bảo.Chỉ cần được ở bên cậu là tôi vui sướng biết bao.Hình như tôi yêu cậu ấy luôn rồi không đơn thuần là thích nữa,từ thích chuyển sang yêu,hay thật.