Edit: Cháo
Một hôm nào đó, hai người không có gì làm, nằm trên sô pha bắt đầu tán gẫu.
Công: Anh cảm thấy mình đi nhầm đường rồi, anh không nên tầm thường như hiện tại.
Thụ: … Anh cảm thấy con đường chính xác là gì?
Công nhắm mắt lại, nghĩ một chút rồi nói: “Anh cảm thấy mình hẳn phải tiến vào giới giải trí, không thì phí hoài diễn xuất tài tình này lắm.”
“…” Thụ cảm thấy phải hơn sáu cái dấu chấm mới có thể biểu đạt tâm trạng của mình, cậu hắng giọng, vô cùng điềm đạm mở miệng: “Cưng à, anh nói lại lần nữa coi, diễn xuất gì cơ?”
Công ngồi dậy, nhìn thẳng vào Thụ: “Đương nhiên là diễn xuất đỉnh của chóp của anh rồi.”
Không chờ Thụ mở miệng, hắn đã nói tiếp: “Lẽ ra anh phải được người tìm kiếm tài năng phát hiện trên đường, sau đó bị lừa vào một công ty nhỏ bất lương.”
Thụ vừa định nói anh vẫn còn chút tự biết lấy mình thì đã nghe Công nói: “Sau đó hắn ta đưa anh đến một quán bar nào đó, bắt anh bán thân, nếu thế anh chắc chắn sẽ không thuận theo.”
Thụ:???
Công: “Sau đó dáng vẻ thanh thuần không làm bộ làm tịch của anh đã hấp dẫn một ông lớn lắm tiền lắm của, ông ta vừa nhìn thấy anh, từ đó tình sâu đậm mãi.”
Thụ: “Chốt tô má tề*, hướng đi này hơi có vấn đề.”
*gốc 桥豆麻袋 phiên âm của chottomatte
Công: “Tiếp theo ông lớn cùng với tên quản lý bất lương kia của anh làm giao dịch, thế là anh bị bao nuôi. Sau đó anh dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày, hết làm rồi ăn rồi ngủ, lại ngủ rồi ăn rồi ố ố ố ố.”
Công còn chưa nói hết đã bị Thụ nhéo cằm hôn cho một trận, đến khi hắn không thở được nữa mới buông ra.
Sau khi thả người ra, Thụ giúp Công chỉnh lại cổ áo, nói nhẹ bên tai hắn: “Cưng à, cuộc sống mà anh tưởng tượng không giống như hiện tại sao?”
“Ầy, cơ mà anh chưa gặp phải tên quản lý bất lương.”
Thụ sáng tỏ, “Không sao, mai em gọi em trai của chú nhỏ của cậu của con trai của bác gái em đến chơi với anh.”
Em trai của chú nhỏ của cậu của con trai của bác gái: “Hóa ra tui cũng có thể có tên tuổi.”