Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên

Chương 5: Có Bệnh Làm Gì? (1)




Hài tử chưa từng bị bỏ đói qua bao giờ, chưa thực sự nhận ra được môi trường hiện tại ác liệt đến nhường nào.

Bảo Âm sau khi hết ngạc nhiên chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn những hài tử khác đang giấu hơn nửa cái bánh ở trên tay lại, còn cô hiện tại trong tay còn sạch hơn cả mặt nữa.

Bây giờ cũng không còn cách nào khác, ăn cũng đã ăn rồi, dù sao thì bây giờ bụng cũng đã no rồi, ngày mai... Ngày mai cùng lắm thì nhịn một chút là được.

Bảo Âm rất nhanh cùng những hài tử khác chen chúc chìm vào giấc ngủ.

Những ngày của tháng tám vừa nóng vừa oi bức, mười mấy con người ngồi cạnh nhau lại càng thêm nóng, nửa đêm cô tỉnh dậy mấy lần, miệng khô lưỡi khát lại còn muốn ói nữa, cũng không biết có phải là do uống nước không sạch sẽ.

Cơ thể cơ bản đã yếu ớt, nếu như lại để bị bệnh, Bảo Âm thực sự sợ hãi bản thân sẽ không thể vượt qua được. Vì vậy ngày thứ hai cô đều nhịn không đi uống nước.

Đến này đoàn người bọn họ đi về hướng bắc, hạn hán cuối cùng cũng có thể cách xa họ, đến lúc đó sẽ có nước sạch để uống.

Bảo Âm suy nghĩ rất hoàn mỹ, nhưng thực tế khá phũ phàng, cả đoàn người đi bộ trong ba ngày liên tục, nước đổ vào hai lần đều là nước đục ngầu.

Cô không có triển vọng, tính tình cũng không được kiên trì, chịu không nổi đói, cũng nhịn không được khát. Vì để tránh bị chết khát trên đường đi, cô đã uống nước trong cái hộp đựng bẩn nhớp kia.

Hình như cơ thể của cô đã chống lại được và cũng không hề xuất hiện bệnh tật gì, hơn nữa trai qua mấy ngày nghỉ ngơi, cả người cô cũng đã đỡ hơn rất nhiều, cơ thể cũng có mấy phần sinh lực. Đại khái chắc cũng bỏi vì tâm lý, nghe nói thân thể chịu lấy sợ hãi, trên đường đi không ăn cũng chẳng uống gì, tinh thần cũng không tốt. Sau đấy mỗi ngày phát đồ ăn cô đều ăn sạch sẽ, tuy rằng lo lắng cuộc sống sau này của mình, nhưng so với trước đây cô không còn những cảm xúc tiêu cực nữa rồi, cô đã điều chỉnh nó một cách khá tốt.

Đúng rồi, trong những ngày này cô còn thu hoạch được thêm hai người bạn đồng hành nữa, chính là hai người trước đây tìm cô nói chuyện Tiểu Hoa và Quế Hoa.

Tiểu Hoa là một cô gái rất giống với người chị hiền hòa bao dung, đại khái là bởi vì cô là đưa trẻ lớn nhất trông đám trẻ này, vì vậy theo thói quen sẽ chăm sóc cô như em gái vậy. Còn về Quế Hoa, chính là giống một nha đầu kiêu ngạo, thấy cô bằng tuổi mình, ngày thường cũng hay cà khịa cô vài câu, nhưng mỗi khi cô cảm thấy khó chịu choáng váng mặt mày thì cô thường đưa vai của mình cho cô dựa.

Sau vài ngày tiếp xúc, mối quan hệ của ba người so với trước kia đã tốt hơn rất là nhiều.

Khi đoàn người đi đến ngày thứ năm, Cần thẩm thẩm nói buổi chiều là có thể đi vào thành, có thể ở lại thành một đêm, Tiểu Hoa dường như đã đoán được điều gì, đôi mắt có chút đỏ lên.

"Cần thẩm thẩm, vào thành rồi chúng ta có phải là, có phải là sẽ chia tay mọi người hay không?"

Bọn họ đều biết nhiệm vụ của hai vợ chồng Cần thẩm thẩm chính là đưa bọn họ vào được thành, sau đó kêu người đến nhận nuôi. Vì vậy vào thành là một từ khá mẫn cảm đối với họ.