Bên nhà Ô Ân Kỳ cũng mang về nhà một bé gái mồ côi từ phía nam, đó chính là Cát Tường, nhỏ đã ở lại với Bảo Âm đến cuối cùng. Bây giờ nó đổi thành Ô Vân.
"Hầy... Từ khi nó vào nhà, tao còn không dám lớn tiếng, như có thể ăn thịt luôn nó, thanh âm vừa lớn chút nó liền phát run, sau đó a nương phải đánh tao một trận. Mày nói xem, em bé gái đến từ phía nam sao lại nhát cáy như vậy?"
"Đó là nhà mày, chẳng phải nhà tao. Lá gan của muội muội tao không hề nhỏ. Ngày thứ hai từ khi nó đến đã cùng cha tao cưỡi ngựa lên thành phố. Nó còn biết nấu ăn, pha trà sữa thơm ngon, biết ngọt ngào gọi tao là đại ca nữa."
Mỗi một lời Đại Cách nói ra, trái tim của Ô Ân Kỳ lại trở nên chua xót thêm một phần. Sao muội muội của người ta tốt thế, còn muội muội nhà mình lại lẩn mất khi gặp hắn.
Không, không hẳn là thế, với tính khí của Đại Cách, cho dù muội muội hắn ta không tốt, cũng sẽ giả vờ là rất tốt, vẫn phải tận mắt chứng kiến thì mới tin được.
Sẵn tiện... nhìn mấy đứa khác luôn.
"Hắt xì! Hắt xì!"
Triều Lạc hắt hơi hai cái liên tiếp, dụi dụi mũi rất khó chịu.
"Tỷ, tỷ bị cảm rồi hả?"
"Không có, không có, chỉ là ngứa mũi chút thôi, tụi mình đi đi!"
Chân Triều Lạc bị thương, đã thoa thuốc, sáng thức dậy cũng không còn trở ngại lớn. Sáng sớm cha đã ra ngoài, hai con dê trong nhà có a nương trông coi, hai tỷ muội nhàn rỗi đi kiếm chuyện làm.
Bọn nó sắp đi cào phân!
Thường thì công việc này toàn là Đại Cách làm, nhưng bây giờ Đại Cách đã lớn, săn được mấy con thú nhỏ, rồi tiếp tục đi cào phân, lùa cừu thì đúng là dùng sức người sai chỗ mà. Triều Lạc đã mười một tuổi, cũng làm qua những việc này, nên hôm nay liền xách theo cái sọt với bồ cào ra ngoài.
Đi theo con bé, tất nhiên còn có Bảo Âm, bây giờ tình cảm của hai tỷ muội đang rất tốt, đi đâu cũng có nhau. Triều Lạc cũng không trông đợi muội muội bảy tuổi của mình có thể giúp được gì, chỉ cần tán gẫu với mình cho đỡ buồn là được. Nói thì nói như vậy, Bảo Âm vẫn mang theo một cái giỏ trong nhà ra ngoài.
Ngay cả khi không thể cào phân, nó cũng có thể tìm kiếm ít rau dại ăn được trên đường đi. Rau rừng vào mùa này có rất nhiều, sau khi nhặt về và rửa sạch, trộn sống hay chiên xào, đều được. Ăn nhiều rau, sẽ ít ăn lương thực hơn.
Nó biết mùa đông trên thảo nguyên đang cận kề. Hồi đó, ở quê có tuyết, tuyết rơi bên ngoài không đến bắp chân. Không biết tuyết ở đây lớn cỡ nào, nhưng chắc mùa đông lạnh như nhau.
Lúc đầu, nó theo cả đội lên phía Bắc, mặc cho cái đói cồn cào trong bụng rất khó để tập trung tinh thần, nhưng nó cũng quan sát được địa hình phía Bắc luôn đang cao lên. Độ cao so với mực nước biến của thành A Mộc Cổ Lang ít cũng là 1000. Có thể hình dung được độ lạnh vào mùa đông rồi.
Hầy……
Bảo Âm lặng lẽ thở dài, nắm chặt chiếc giỏ để theo kịp bước chân của muội muội.
Do gia súc trong tộc chăn thả xa khu vực sinh sống nên chúng cũng đi khá xa. Triều Lạc vẫn ổn, Bảo Âm đi hết một chặng đã mệt đến bở hơi tai, thể chất của con bé đúng là không ổn rồi.
"A Âm, muội ngồi đây nghỉ ngơi một lát, tỷ đi lên đằng trước tìm phân. Muội đừng sợ, hơi xa một chút, nhưng muội đứng dậy liền nhìn thấy tỷ. Hô một tiếng là tỷ nghe thấy ngay. Đến khi muội nghỉ ngơi xong thì từ từ qua đó, được không?"
"Không sao đâu, tỷ cứ đi đi, lát nữa muội đi tìm tỷ."
Đương nhiên là Triều Lạc gật đầu đồng ý.
Bọn nó ra ngoài làm việc chứ không phải để chơi, dĩ nhiên là đặt công việc lên hàng đầu.
Triều Lạc thấy muội muội hiểu chuyện, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, vội vã khiêng cây cào trên lưng, bước càng lúc càng xa.
Thảo nguyên bằng phẳng, nhìn thoáng qua liền thấy được bờ vực, những gì Triều Lạc nói đều là sự thật, chỉ cần đứng lên là có thể nhìn thấy tỷ ấy rồi.
Ngồi trên phiến đá khoảng mười phút, trái tim đập thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài mới dịu xuống. Bảo Âm xoa xoa bắp chân, thầm nghĩ ngày mai thế nào cũng đau rất lâu cho xem.
Vừa định đứng dậy đi tìm tỷ tỷ, chợt nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra từ bụi cỏ.
Nàng lo ngại trong bụi cỏ có rắn, lật đật lấy cái xẻng nhỏ trong giỏ ra. Sợ thì cũng không hẳn, nàng còn dám bắt nó bằng tay không, huống chi trên tay còn có một cái xẻng.
Bảo Âm không nín thở được lâu, một con rắn sọc gờ với cái bụng phình to đang chậm rì rì trườn ra khỏi đám cỏ.
Rắn sọc gờ!
Không có độc!
Bảo Âm thở phào nhẹ nhõm, hai mắt lập tức sáng lên.
Con rắn trước mặt dài khoảng một thước rưỡi, thân hình tròn vo nhìn là biết có rất nhiều thịt. Đôi mắt thèm thuồng của Bảo Âm đột nhiên rơi xuống bụng rắn, con rắn này không biết đã ăn thứ gì, trong bụng nó nhô lên còn to hơn cơ thể của nó gấp bốn năm lần.