Ân Hòa đánh gía Triều Lạc từ trên xuống dưới một phen, xác định con bé chỉ bị vết thương nhỏ mới yên lòng.
“Lúc đầu Cáp Nhật Hồ là muốn tự đưa dê về, chỉ là người Đồ Bố Tín đột nhiên đến tìm hắn thương lượng chút chuyện, đoán chừng phải đến tối mịt mới có thể trở về, cho nên hắn để ta đem dê về cho các con trước. Con dê này đã no rồi, một hồi các con cho nó uống một chút nước là được.”
Nói xong hắn nhốt hai con dê sữa đến chuồng dê bên cạnh lều, cũng không ngồi lâu một lát đã đi.
Đoán chừng nhóm dê sữa đến chỗ mới hơi bất an, vẫn luôn xoay quanh vòng trong chuồng dê. Hai em bé ngồi xổm bên ngoài chuồng dê, nhìn hai con dê mập phì, mắt muốn bốc lên ánh sáng xanh.
“Thật là to mà…”
“Thật là to mà…”
Hai người đồng thời cảm khái, nhưng mà một người đang nghĩ tới thịt, một người khác không biết đang suy nghĩ gì, tóm lại hai em bé đều đang len lén nuốt nước miếng.
“A Âm, hồi nãy Ân Hòa thúc thúc nói phải cho chúng uống nước. Chân ta không tiện, muội đi lấy cái chậu đổ nước cho chúng uống đi!”
Bảo Âm theo thói quen dạ một tiếng, nhưng nàng vừa mới đứng lên lại sực nhớ đây là hai con dê mẹ mới sinh con không bao lâu, chắc chắn không được uống nước lạnh, nên bèn cho bọn chúng uống nước ấm.
“Tỷ, bọn chúng mới sinh con, không thể uống nước lạnh, thôi để muội đi đun tí nước ấm.”
“Hả, muội biết cả cái này à?”
Triều Lạc thuận miệng hỏi, Bảo Âm cứng người, hồi lâu mới tìm được một lý do tạm ổn: “Bởi vì trước kia lúc chưa gặp hạn hán, nhà muội cũng có nuôi dê, bình thường đều là muội chăm đấy.”
Không biết Triều Lạc có tin cái lý do này không, nhưng Bảo Âm nói rồi liền chui vào lều đi đun nước.
Lúc trước, sau khi trưởng thành, mỗi lần nàng lang thang bên ngoài đều là dùng khí thiên nhiên hoặc lò vi sóng, cho dù trở về thảo nguyên cũng có bật lửa, thật sự là chưa dùng đá đánh lửa bao giờ. Nhưng Bảo Âm cũng không phải trẻ con, lúc trước nàng từng thấy nương và mọi người dùng rồi. Bây giờ nàng học theo cách của bọn họ, dùng sức gõ mấy cái liền đánh ra lửa. Đợi cỏ khô trong lò dấy lên, nàng mới lấp một khối phân trâu lớn vào.
Nước nấu xong rất nhanh, đáng tiếc Bảo Âm bây giờ còn nhỏ, sức cũng yếu, chỉ có thể múc lần nữa nước ấm đổ vào chậu ở chuồng dê.
Nước đổ vào rồi, nhưng hai con dê lại không chịu uống. Bảo Âm thấy nước sắp lạnh, bèn nhanh chóng kéo tỷ tỷ trốn vào sau lều.
Không còn hơi người, hai con dê do dự một lát rồi mới bước lên uống nước.
Hai người chờ chúng uống xong lại đi đến ngoài chuồng dê, mắt mở to nhìn tài sản mới của nhà mình. Lúc này cả hai đều không có tâm trạng đi chơi, chỉ muốn nhìn hai con dê này.
Sau gần nửa canh giờ, Bảo Âm có hơi nhấp nhổm.
Sữa của một con dê mẹ đã bắt đầu nhỏ giọt xuống đất. Tình hình cũng bắt đầu phiền phức. Nếu vẫn còn ở chuồng dê của bộ tộc, lúc này nên vắt sữa cho nó mới phải. Nhưng nó lại bị tặng đi, còn gặp phải kẻ cẩu thả như Ân Hòa, chỉ nhớ cho uống nước chứ không hỏi thăm gì nhiều.
“Tỷ, tỷ xem sữa của con dê kia đã chảy ra, nên vắt sữa rồi.”
Triều Lạc chớp chớp mắt, mù mờ nói: “Nhưng mà tỷ không biết.”
“Muội biết.”
“Đúng nhỉ? A Âm từng nuôi dê rồi.”
Triều Lạc không hề nghi ngờ lời của muội muội. Con bé thậm chí còn có vẻ trông chờ khi nghe muội muội nói muốn đi vắt sữa. Cũng là do Bảo Âm gặp may, lúc này trong nhà không có người lớn, chứ không nàng chắc chắn không thể một mình chạy vào chuồng dê, vắt sữa cho dê.
Phải biết vắt sữa dê không phải chuyện đơn giản. Lực nhẹ quá không được mà nặng quá cũng không được. Gặp con dê tính tốt, bị đau thì cùng lắm chỉ chạy đi, chứ còn gặp con dê tính không tốt thì nó sẽ xoay lại húc người. Bị thương gân cốt chỉ là chuyện nhỏ.
Dù sao đa phần dê trong tộc đều là dê núi, sau khi bị bắt thì bị nhốt để thuần phục, tính nết dĩ nhiên không tốt lắm. Lính mới vắt sữa bị dê húc bị thương không phải số ít, như Trác Na tới bây giờ cũng không biết vắt sữa đấy. Có thể tưởng tượng được, một đứa trẻ như Bảo Âm đi vào vắt sữa là chuyện lạ tới cỡ nào.
Nhưng Triều Lạc dĩ nhiên không có suy nghĩ này, con bé chỉ cảm thấy muội muội lợi hại, cái gì cũng biết.
“A Âm, không phải muội muốn vắt sữa sao? Sao lại đổ nhiều nước nóng như vậy? Một ngày phải cho chúng uống nhiều nước vậy à?
“Không phải, đây là lấy cho chúng dùng.”
Trước khi vắt sữa phải dùng khăn sạch và ấm lau sạch đầu v* của dê mẹ, sau đó mới có thể vắt. Bảo Âm hy sinh cái khăn lau mặt mẹ cho mình để thấm nước nóng, chuẩn bị lau cho dê mẹ.
Hai con dê trong chuồng thấy có người cách chúng càng lúc càng gần, tuy muốn chạy trốn nhưng lại đứng im không động đậy, bởi vì chúng nhìn thấy thùng gỗ.