Nhật Ký Hủ Hóa Hậu Cung Của Hoàng Hậu

Chương 24: Hàng giả gặp hàng thật (3)




Một lúc sau Vong Tinh Hi liền làm xong lời thoại, cười hì hì mặt ngây thơ trong sáng (nguy hiểm vô đối)

"Xong rồi, ngươi xem rồi học thuộc." Là mệnh lệnh, ngươi cấm cãi. Cái vẻ mặt cấp trên này Vong Tinh Hi diễn một cách trôi chảy cực kỳ.

Tống Lâm Thiên đen mặt nhận lấy, lúc vừa đọc mặt tiếp tục có xu hướng càng đen hơn, đọc xong rồi mặt hắn còn đen hơn cả than. Hắn quá đơn thuần rồi! Làm gì có dễ như hắn nghĩ chứ? Lời thoại của đội hỏa tiễn trong phim hoạt hình Pokemon? Làm gì có thể đơn giản đơn thuần đến như vậy???? Cái lời thoại này ai mà nuốt nổi?????

Trong giấy là viết như thế này:

(Tg: Nhạc nổi lên! Cô gái m52!)

Là Tiểu Thụ hay mộng mơ! - Hi

Xinh đẹp như tiến giáng trần - Thiên

Người đã khiến tôi đến tìm - Hi

Là do ngươi có phúc thôi - Thiên

Cho ta nhung nhớ bao nhiêu, muốn nói với ngươi bao điều rằng tiểu thụ ơi! Xin chào! - Hi

Ngươi có phúc lắm ngươi biết chăng? - Thiên

Còn nữa, nhưng mà chưa đọc xong hết Tống Lâm Thiên đã dùng nội lực biến nó thành trăm mảnh rồi.

"A! Tống Lâm Thiên! Ngươi muốn chết!" Vong Tinh Hi há to mồm muốn hét lên nhưng mà nghĩ lại thì nghiến răng nghiến lợi xách lỗ tai Tống Lâm Thiên lên rầm rì vào tai của hắn.

Người đi đường thấy vậy liền che miệng cười, mấy cụ lão thì nhỏ giọng tấm tắc "Đúng là tuổi trẻ a! Vợ chồng có gì thì về phòng thủ thì a! Đúng là phấn hồng phao phao đến cụ già như ta cũng muốn rải cẩu lương a! Tối rồi nên về nhà đi thôi, có gì lên giường mà thủ thỉ."

Hai người Tống Lâm Thiên và Vong Tinh Hi không phải là người thường cho nên là nghe hết mọi tiếng bàn tán, nhưng mà cả hai một thì là loại mặt dày vô sỉ, một là càng muốn lấn tới cho nên vẫn làm tư thế như vậy không như những người khác mắt đỏ tai hồng mà từ xa nhìn nhau, em đầu sông anh cuối sông.

"Dở thì nói dở là được rồi, cần gì xé nó hả? Biết trời tối rồi không? Bụng ngươi còn đắc ý hơn cả bụng ta kia kìa, còn bày đặt, xí! Vậy thì khỏi dùng lời thoại luôn đi, học cách của Thiên Thanh Uyển là được!" Vong Tinh Hi tức giận nhéo nhéo lỗ tai của Tống Lâm Thiên cười dã man nói.

"Cách gì?" Tống Lâm Thiên đau đến nhe răng, nhìn Vong Tinh Hi nghi ngờ hỏi.

"Cạy nóc nhà, từ trên nóc nhà bay xuống làm màu một trận, sau đó ngồi xuống ăn cơm cùng Tống Vân Hàn chứ sao nữa?!" Vong Tinh Hi cười nham hiểm như con hồ ly nói, lúc trước theo ký ức thì Thiên Thanh Uyển mỗi lần đến ăn cùng nàng, có cửa không đi lại đi cạy nóc nhà bay xuống làm màu một trận sau đó mới bay vào ăn.

-------Ta về lại cùng Thiên Thanh Uyển nào--------

Không khí cứng ngắt trong giây lát sau đó liền trở lại bình thường bởi cái người thần kinh thô Thiên Thanh Uyển.

Thiên Thanh Uyển quay người lại nhìn Tống Hàn Phong, hiện tại hắn mặt rất lạnh, lạnh đến mức không thể lạnh hơn được nữa.

"Yo! Lâu rồi không gặp Hàn huynh." Thiên Thanh Uyển nheo lông mày vứt cho Tống Hàn Phong một cái mị nhãn.

"Huỳnh tiểu huynh đệ, đây có thể gọi là trùng hợp? Ngươi và bọn họ tại sao lại ở đây?" Tống Hàn Phong lạnh lùng nói, ánh mắt như laze quét về phía Thập Vi và Sương nhi, sau đó lại nhìn Thiên Thanh Uyển.

"Đã nói là! Lão nương không phải là nam nhân rồi mà! Tại sao ngươi lại một hai nhận định lão nương là nam nhân không vậy???" Thiên Thanh Uyển nghe đến câu Huỳnh tiểu huynh đệ là bắt đầu nổi cáu lên, chỉ vào mặt Tống Cửu Hàn tức giận nói.

Tống Hàn Phong nhìn Thiên Thanh Uyển nheo mày lại suy nghĩ một chút rồi nói "Ngươi vốn là nam nhân, ngoại hình, ngôn ngữ, tính cách, cái gì cũng giống nam nhân, có nơi nào giống nữ nhân? Huỳnh tiểu huynh đệ tại sao lại một hai nói mình là nữ nhân, trong khi lần đầu gặp khẳng định là nam nhân hàng thật giá thật?"

"..." Tức gần chết nàng rồi! Tên này vẫn độc mồm độc miệng như hôm nào! Hừ hừ... tức quá aaa!!! Thiên Thanh Uyển tức đến gần hộc máu, xuýt chút nữa liền tạc mao như con gà mái.

"Tại sao các ngươi lại ở đây." Tống Hàn Phong lạnh lùng hỏi lại, hắn vốn đang định đi đến mật thất gặp Hoàng Huynh, nhưng mà thấy bên này có ánh sáng truyền đến nên hiếu kỳ qua xem thử, không ngờ lại gặp đến người quen, huynh đệ tốt của hắn. Mật thất này thông đến các ngõ ngách của Hoàng Cung mà mật thất này chỉ có hắn, hoàng huynh và đội ám vệ Vọng Thiên do tay hắn và hoàng huynh đào tạo. Không ngờ lại có người phát hiện ra điều này, hơn nữa còn là huynh đệ tốt từng cứu hắn không chỉ một lần nữa chứ?! Điều này làm hắn rất khó sử.

"Huynh bị ngu à? Là Thần Thâu, không đi ăn trộm vậy lấy cám mà ăn à? Không! Đến cám cũng chẳng có mà ăn, phải đi cạp đất mà ăn! Não của huynh là não cá vàng đi! Nếu không phải chắc chắn là chất xám bị lỏng rồi, trí thông minh chắc bị cá ăn rồi, ta nói huynh nè, về ăn nhiều não cá lại một chút, cho thông minh một chút đi, thật không hiểu, tại sao ta lại thông minh đến như vậy chứ?" Thiên Thanh Uyển hất mặt vuốt tóc làm màu nói, không quên tự luyến một phen, tưởng chỉ có một mình ngươi độc miệng thôi sao?! Ta cũng có thể!

"Đúng chứ Sương nhi? Mau mau gật đầu đồng ý đi chứ? Muốn ta trói lại uy hiếp mới chịu nghe theo à? Thập Vi! Ngươi chắc chắn là muốn đánh ngất chứ gì? Mau mau gật đầu phụ họa đi!" Thiên Thanh Uyển hất mặt với Sương nhi và Thập Vi cao ngạo uy hiếp nói.

"..." Hắn quên hắn gặp vị huynh đệ này trong tình cảnh nào rồi, đêm tối khuya khoắt, ánh trăng lên cao, bạch y tung bay trên nóc nhà, Thiên Thanh Uyển đang hí hoáy* cạy nóc nhà, còn không quên huýt gió vui vẻ, nhìn không ra là người này là đi ăn trộm - cái việc làm thất đức đó, nhưng ăn trộm chính là ăn trộm không thể chối cãi được.

*Hí hoáy: Từ gợi tả dáng vẻ chăm chú làm việc gì luôn tay.

Chú thích: Đây là phần kể lại quá trình Thiên Thanh Uyển gặp Tống Hàn Phong.

Thiên Thanh Uyển bây giờ đang ở đâu? Tất nhiên là không phải ở Đế Lương Quốc rồi, nàng hiện tại đang ở Kỳ Ba Quốc, là một đất nước kỳ ba mà cái tên cũng kỳ ba nốt. Hiện tại nàng là đang đi ăn trộm một tên địa chủ giàu có hay đi ép khô dân làng và người nghèo, làm ăn thất đức. Nàng đúng là bồ tác sống mà! Mua ha ha...

Nhưng mà nhầm rồi, đây là Trạm Dịch của Sứ Giả đến từ nước khác chứ không phải nhà tên địa chủ kia, nhà tên địa chủ kia là ở đối diện.

Không ngờ chỉ là vô tình trộm nhầm nhà mà Thiên Thanh Uyển liền vướng vào một mối tình không dứt ra được, cái gọi là "Tương ái tương sát" chính là bắt đầu từ đây, đầu giường cãi nhau kịch liệt đến mấy thì cuối giường sẽ lại thuận hòa thôi! Là duyên là phận hay là nghiệt duyên chỉ có hai người hai số phận định đoạt được.

Thiên Thanh Uyển cạy được nóc nhà ra rồi liền thò đầu vào nhòm, phía trong là cái cảnh làm cho người ta muốn mù mắt, cái gì mà mỹ nhân tắm là mỹ nhất chứ??? Đây là nam nhân tắm cũng đẹp không kém gì tiên cảnh, người đâu mà đẹp đến vậy chứ?! Chậc chậc... tám múi luôn kìa, vết sẹo kìa, ực... nhòm mà thèm luôn.

"Ai!" Người đang tắm ánh mắt bỗng sắt bén lên, lạnh lùng hô một tiếng, lấy y phục nhanh chóng mặc vào, đưa tay túm lấy thanh kiếm được gác ở giá bên cạnh.

Chật! Bị phát hiện rồi, tên này là ai a? Tài năng đến vậy?! Là con của lão địa chủ? Không có khả năng a! Lão địa chủ râu xồm xoàm đó sao có thể có con trai đẹp như vậy? Chắc chắn là con nuôi rồi!

Thiên Thanh Uyển hiện tại là giấu thân phận giả làm nam nhân, hành động ở nước khác cho dễ cho nên hiện tại đã dịch dung thành nam nhân, mặt lại rất dày và vô sỉ. Định đi ra thì liền có người cướp đất diễn trước rồi, là một đám hắc y nhân sát khí trùng trùng, chà... vậy nàng không phải là nhân vật chính à? Vậy thì làm khách qua đường xem kịch vậy.