Nhật Ký Hôn Nhân Của Tô Đường

Chương 21: Đè gẫy “cột chống trời”




Chờ Tống Thế An tắm rửa xong đi ra, Tô Đường đã sớm quấn chăn kín mít sẵn sàng trận địa chờ đón quân địch, các khuy cài trên y phục đều được buộc kín mít. Đám nha hoàn đã lui ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí dần trở nên hơi xấu hổ.

Tống Thế An vén chăn lên, Tô Đường càng căng thẳng, hơi nhích sang bên cạnh, sau đó nằm cứng người không nhúc nhích. Tống Thế An cũng không dám cử động, cái “đồ chơi” phía dưới kia đã chỉ thẳng lên như cột chống trời rồi, khiến hắn không khỏi nghi hoặc, liệu có phải tiểu Hoàng đế lại lén lút động tay động chân gì không? Nếu không thì vì sao mỗi khi hắn ở riêng với cô gái này, hắn luôn luôn có những suy nghĩ kỳ quái, miệng lưỡi khô khốc đến khó hiểu chứ?!

Nến vụt tắt, hai người đều im lặng, tràn ngập căn phòng là mùi huân hương thanh nhẹ, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.

Thật ra, nếu không phải là nhịn rất khổ sở, thì Tô Đường cũng muốn nín thở luôn cho xong. Nàng trợn tròn mắt nhìn màn lụa, hoàn toàn không thấy buồn củ, cứ nằm yên không nhúc nhích như vậy, cảm nhận thời gian chậm rãi trôi qua. Thấy người nằm bên cạnh mãi không có động tĩnh gì, nàng không khỏi nghiêng đầu sang liếc nhìn một cái, chỉ thấy Tống Thế An nằm thẳng, hai mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ.

Tô Đường bĩu môi, thầm nghĩ, mặt lạnh này ngủ giỏi thật, giai nhân nằm bên cạnh mà không nhúc nhích tí nào, đúng là còn Liễu Hạ Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ! Có điều, huynh có thể ngủ yên ổn như an giấc ngàn thu như vậy, chỉ bà đây là chịu khổ thôi!

Tô Đường làm mặt quỷ, sau đó đầu lại chợt lóe sáng, dù sao nàng và mặt lạnh cũng đã cùng giường rồi, dễ nói năng với lão thái thái, vậy giờ nàng có thể sang ngủ với Hỉ Thước một đêm, sáng mai lại quay lại, như vậy thì thần không biết, quỷ cũng không hay rồi!

A ha ha, ta thật quá thông minh mà!

Nghĩ là làm, Tô Đường cẩn thận vén chăn lên, rón ra rón rén bò dậy, nhưng, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy đã giật mình, khoảng cách giữa nàng và mặt lạnh còn có thể nhét thêm một người vào giữa ấy chứ. Có điều, vấn đề cũng lập tức nảy sinh, mặt lạnh nằm sát bên mép giường, nàng muốn xuống giường, tất nhiên phải trèo qua người hắn, nhưng bên kia không đủ rộng để đặt chân, không cẩn thận một chút sẽ chạm tới hắn — huhu, “vượt” giường cũng là một kỹ thuật sống!!!

Tô Đường quét mắt một vòng, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ có thể đặt chân, vì thế nàng nhắm chuẩn mục tiêu, bắt đầu chuyển động. Đầu tiên là làm tư thế quỳ, sau đó nhấc chân phải, bước ngang qua thân thể mặt lạnh, tìm đúng điểm đặt chân… Đột nhiên, Tô Đường cảm thấy không ổn, tư thế hiện giờ của nàng, có khác gì là ngồi vắt qua người mặt lạnh đâu?

Tô Đường chép miệng một cái, nhìn về phía mặt lạnh, chỉ hy vọng hắn tiếp tục ngủ như an giấc ngàn thu đi, nhưng ai ngờ, nàng vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp ngay hai con ngươi sáng lấp lánh của mặt lạnh…

Ôi ôi ôi, trời cao muốn hủy diệt ta mà!!!

Tô Đường giật mình, chân phải trượt đi, suýt thì ngã xuống, mặt lạnh vội đưa tay ra, giữ chặt nàng lại. Tô Đường bị mất trọng tâm, toàn bộ thân người đổ ập về phía trước, sau đó, sau đó, sau đó… mặt Tống Thế An tái mét rồi!!!

Ngaoooooo —-

Cột chống trời ơi cột chống trời, sắp gãy làm đôi rồi!!!

Khi Tô Đường cảm giác được cái ‘đồ chơi’ kia chọc vào bụng mình, nàng còn chưa phản ứng kịp, chờ đến lúc hiểu ra rốt cuộc nó là cái gì, khuôn mặt già của nàng đỏ bừng lên, vội vàng lật người rời khỏi người Tống Thế An, nhìn thấy sắc mặt đau đớn, nhíu chặt mày của hắn, nàng lại nhỏ giọng hỏi: “Cái đó… cái đó… chưa gãy chứ…”

Chưa gãy chứ…

Chưa gãy chứ…

Rốt cuộc là nàng muốn hắn trả lời là gãy hay không gãy thì tốt hả?!

Tống Thế An thầm hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Nàng định đi đâu?”

Tô Đường không đáp, hỏi ngược lại: “Vừa… vừa rồi huynh không ngủ à?”

“Ừ!” Tống Thế An tức giận đáp. Hắn vẫn chưa hề ngủ mà, bị lửa d*c vọng giày vò thiêu đốt như vậy, hắn ngủ làm sao được chứ?

“À, ha ha, ta… việc đó… việc đó… ta muốn sang ngủ với Hỉ Thước. Có huynh bên cạnh, ta không ngủ được… sáng mai, ta quay lại đây sớm một chút, bà nội cũng sẽ không phát hiện ra đâu.”

Sắc mặt Tống Thế An càng khó coi hơn: “Nàng nghĩ rằng nửa đêm nàng chạy tới ngủ phòng nha hoàn, thì bà nội sẽ không biết sao?” Nàng quá coi thường bà nội rồi.

Tô Đường lại nghiêm túc nói: “Ta nghĩ như thế được mà!”

Tống Thế An tức đến nghẹn lời, không nói nhiều với nàng nữa, kéo nàng qua, nhét nàng vào trong chăn: “Dần dần cũng phải quen thôi!” Có ta bên cạnh, nàng không ngủ được, chứ nàng ngủ bên cạnh ta cũng có ngủ được đâu!

Tô Đường không dám cử động, vì lúc này nàng bị mặt lạnh ôm chặt vào lòng! Hai khối thịt tròn trước n.g.ự.c nàng đang dán chặt vào lồ ng n.g.ự.c nóng rực của mặt lạnh! Khí tức của đàn ông ùn ùn kéo đến khiến nàng suýt không thở nổi!

Giống như nàng, cơ thể Tống Thế An cũng căng lên, thứ đồ chơi vừa rồi bị đau nên mềm xuống, lúc này lại không thể kiềm chế nổi, tỏa ra sức sống mãnh liệt, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại thơm ngát của phụ nữ, hô hấp Tống Thế An cũng hơi gấp gáp…

Nhưng hắn, vẫn nhanh chóng đẩy nàng ra, sau đó quay lưng về phía nàng, khàn giọng nói: “Ngủ sớm một chút đi.”

Dù nghẹn c.h.ế.t cũng không thể đè lên được, vì hắn đã nói, hắn sẽ không chạm vào nàng!

Ngực Tô Đường cũng phập phồng, sau khi nhìn thấy Tống Thế An xoay người, nàng mới dám thở phào ra một hơi, nghĩ một chút, nàng lại nói thêm: “Chuyện đó… ta nghe nói đàn ông mà kìm nén sẽ rất khó chịu, hay là… hay là…”

Tống Thế An dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

“Hay là… huynh đi Tây Uyển tìm mấy người Như Ý đi…” Tô Đường đề nghị rất chân thành.

Tống Thế An tử trận trong chớp mắt.

“Không phiền đến nàng!” Tống Thế An lạnh lùng nói, chợt nghĩ ra gì đó, lại quay đầu nheo mắt hỏi: “Ai nói với nàng là đàn ông kìm nén rất khó chịu?!”

Thấy sắc mặt hắn không tốt, Tô Đường nói cho qua chuyện: “Thì là… thì là mấy tên du đãng ở thành Bình, rảnh rỗi chạy tới chọc ghẹo ta, nói mấy lời th ô tục ấy mà…”

“Mấy tên du đãng? Chọc ghẹo?” Tín hiệu nguy hiểm trong mắt Tống Thế An càng mạnh mẽ hơn…

Tô Đường nhíu mày, nói: “Đương nhiên rồi, ta là một cô nương, ra ngoài lộ mặt kinh doanh cửa tiệm, dù sao cũng sẽ chạm phải mấy người này mà, nhưng chẳng qua là lúc đầu thì vậy thôi, sau đó bà đây đã dạy bảo mấy tên đó ra trò rồi, nên bọn họ cũng không dám trêu chọc ta nữa!” Ừm, cũng vì việc này, mà nàng lại bị gán danh hiệu mỹ miều “chua ngoa” lên người.

Tín hiệu nguy hiểm dần dần biến mất, Tống Thế An quay đầu, nhắm hai mắt lại, không nói…

Lại qua một lúc lâu nữa, khi Tô Đường vẫn còn đang suy xét kỹ càng vấn đề “rốt cuộc mặt lạnh còn Liễu Hạ Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ, hay là mặt lạnh không bằng Liễu Hạ Huệ”, thì Tống Thế An rốt cuộc cũng đè nén được lửa d*c vọng xuống lại cất lời nói: “Tuyên Tử rất thích nàng.”

Tô Đường còn đang suy nghĩ vu vơ, nghe hắn nói vậy chợt ngẩn người, sau đó cười nói: “Ta cũng rất thích chính mình mà.”

“…”

“Thôi được rồi, cuối cùng là huynh muốn nói gì?” Tô Đường quay sang đối diện với hắn, ra vẻ rất chăm chú lắng nghe.

Tống Thế An mấp máy môi một lúc, mới chậm rãi nói: “Đối xử với thằng bé thật tốt vào, ta cũng sẽ không đối xử bạc bẽo với nàng.”

“Rồi sao?” Tô Đường chớp chớp mắt, cười tủm tỉm hỏi.

Nhìn nàng như vậy, da đầu Tống Thế An như muốn run lên: “Chuyện hôm nay là ta không đúng, mong nàng thông cảm.”

“Tiếp đi.” Tô Đường vẫn cười vô cùng dịu dàng như cũ.

Tống Thế An khẽ nhíu mày, cô nàng này rốt cuộc còn muốn hắn nói chuyện gì chứ? Cố gắng kiềm chế sự bực bội, hắn trầm giọng nói: “Tuyên Tử là một đứa trẻ ngoan, rất thông minh lanh lợi, hiểu chuyện, chỉ là hơi nhạy cảm, lầm lì thôi. Ban đầu thằng bé ở trong quân doanh thì còn đỡ một chút, sau khi về phủ, không có ai chơi đùa, bà nội lại nghiêm khắc, hạ nhân cung kính, nên thằng bé càng trầm mặc ít nói hơn…”

“À?—ô Đường hơi động đậy người, cười nói: “Chẳng lẽ Tuyên Tử trầm mặc ít nói không phải là giống huynh sao?”

“…” Ánh mắt Tống Thế An hơi sắc bén, sau đó lại trở nên buồn rầu, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, hắn nói: “Tuyên Tử không phải con ruột của ta.”

Miệng Tô Đường há to đến mức có thể nhét một quả trứng vào: “Huynh huynh huynh… nàng… nàng… nàng… cắm sừng lên đầu huynh à?!”

Tống Thế An đen mặt: “Uyển Uyển là người phụ nữ đứng đắn.”

“Uyển Uyển?” mắt Tô Đường như tỏa sáng…

“Nàng là mẹ đẻ của Tuyên Tử.” Ngừng lại một chút, Tống Thế An lại nói tiếp: “Nàng là sư tỷ đồng môn của ta.”

Sư tỷ và sư đệ, thường hay có chuyện… À, không phải, sư tỷ? Uyển Uyển?

Tô Đường trợn trừng mắt, kinh ngạc hỏi: “Huynh đừng nói với ta, mẹ đẻ của Tuyên Tử chính là người phụ nữ anh hùng Uyển tướng quân, dũng mãnh thiện chiến không thua đấng mày râu kia nhé?!”

Uyển tướng quân, là vị tướng nổi danh của nước Tụng, hơn nữa, còn là nữ tướng đệ nhất của nước Tụng. Khi còn trẻ đã từng giả trai vào quân doanh, bằng sự can đảm, võ nghệ siêu cường, trí tuệ bất phàm, mà từ một tay tiểu tạp dịch đã vươn lên thành Đại tướng quân, cũng vài lần lập chiến công hiển hách trong những trận chiến với nước Diên, khiến người trong thiên hạ đều phải khâm phục!

Một người phụ nữ nổi tiếng như thế, là nhân vật thần thánh khiến Tô Đường vô cùng ngưỡng mộ khi còn trẻ, cũng khiến nàng nảy sinh tâm lý mạnh mẽ “ai nói phụ nữ không bằng nam giới”!

Có điều—

Thấy Tống Thế An ngầm thừa nhận, Tô Đường nói: “Uyển tướng quân sinh Tuyên Tử như thế nào?!” Một nhân vật thần thoại như vậy, hàng năm đều ở chiến trường, làm sao có thời gian mà sinh con dưỡng cái?! Tô Đường cũng chưa từng nghe thấy chuyện nàng ấy thành thân, huống chi, Tuyên Tử được sinh ra từ bốn năm trước, khi đó nước Tụng và nước Diên đang chiến đấu căng thẳng nhất, Uyển tướng quân còn đang ở ngoài chiến trường anh dũng g.i.ế.c địch, sao có thể sinh con? Mười tháng mang thai… mười tháng mang thai nữa… chẳng lẽ nàng mang thai mười tháng đều ở trên lưng ngựa sao?!

Tô Đường vô cùng nghi hoặc, nhưng Tống Thế An lại không nói. Cảm nhận được sự trầm mặc của hắn, từng cơn sóng trong lòng nhẹ nổi lên, có lẽ đó là khoảng ký ức không mấy vui vẻ gì để nhớ lại chăng…

Khoảng ký ức đó, đúng là khiến người ta cảm thấy nặng nề khi nhớ lại. Uyển tướng quân mạnh mẽ hiếu thắng, bản lĩnh cao cường, tuy là phụ nữ, nhưng lại rong ruổi trên chiến trường không ai dám coi thường. Nàng xưng hùng xưng bá, nàng cười ngạo nghễ với thiên hạ, hào quang vùi lấp hết những người xung quanh. Nhưng vào mùa đông năm nàng hai mươi sáu tuổi, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Tống Thế An bị hàng vạn quân địch phục kích, nàng chỉ dẫn mấy trăm binh mã tới tìm cách cứu viện, cuối cùng, Tống Thế An có thể chạy thoát, nàng lại rơi xuống vực sâu, cùng sống c.h.ế.t với nàng, là một phó tướng bình thường vốn rất dịu dàng, tao nhã.

Nửa năm sau, rốt cuộc Tống Thế An cũng tìm thấy bọn họ, chỉ là lúc đó, bụng nàng đã lộ ra, toàn thân cũng không còn giống như trước nữa.

Sau khi đón bọn họ quay về doanh trướng, nước Diên lại bắt đầu khơi nguồn chiến loạn, Uyển tướng quân không thèm để tâm đ ến sự ngăn cản của mọi người, lên ngựa chỉ huy trận chiến, mà vị phó tướng kia từ đầu tới cuối vẫn luôn theo sát không rời. Có điều, trong trận chiến ấy, Hàn tướng quân đi ra, rồi không còn quay về nữa. Sau đó, Uyển tướng quân như sụp đổ, nàng điên cuồng lao ra tiền tuyến c.h.é.m giết, thề phải tiêu diệt sạch đám giặc phương Bắc, nhưng lúc đó, nàng đã gần đến ngày sinh nở…

Tống Thế An sợ quân địch biết sẽ thừa dịp làm loạn, nên lúc trước đã bưng bít kín chuyện Uyển tướng quân mang thai, đến khi nàng sinh nở, lại tiếp tục giấu kín chuyện này không để hở ra ngoài. Cuối cùng, nàng sinh hạ một bé trai bình an, nhưng chính nàng lại rong huyết suýt chết…

Thân thể còn chưa hồi phục như cũ, nàng đã lại leo lên ngựa chiến đấu, không ai có thể ngăn cản được. Không để tâm tới đứa bé mới sinh còn đang quấn tã, chỉ một lòng muốn báo thù g.i.ế.c chồng, kết quả là, thù còn chưa báo, người đã hy sinh…

Trước khi chết, nàng cầm tay Tống Thế An, chỉ để lại hai câu nói: “Đánh bại nước Diên, giành lại non sông, báo thù thay chúng ta! Thay chúng ta, chăm sóc tốt cho Hàn Tuyên.”

Hàn, là họ của vị phó tướng kia; còn Tuyên, là thành Tuyên nơi bọn họ gặp rủi ro ở bên nhau rồi yêu nhau.

Vì hai câu nói này, vì ơn cứu mạng của Uyển tướng quân, vì tình cảm huynh đệ như chân tay với vị phó tướng kia, nên Tống Thế An coi Tuyên Tử như con ruột của mình, cũng vẫn luôn muốn đánh bại hoàn toàn nước Diên!

——

Nghĩ lại những chuyện này, Tống Thế An chỉ cảm thấy lòng nặng trịch, nhìn người phụ nữ bên cạnh vẫn đang nhìn hắn với vẻ chờ mong, hắn đành mấp máy môi, nói: “Uyển Uyển có ơn cứu mạng với ta, cha đẻ của Tuyên Tử là bạn tốt nhiều năm của ta, hai người họ đều là trẻ mồ côi, giờ lại cùng hy sinh, Tuyên Tử không có nơi nương tựa, rất đáng thương. Bà nội… đương nhiên Uyển Uyển cũng vài lần đối đầu với bà nội, nên bà nội cũng không quá thích nàng, vì vậy mới liên lụy đến Tuyên Tử… Trong phủ này, trừ ta ra, Tuyên Tử cũng không thân thiết với bất kỳ ai, bây giờ, thằng bé thích nàng, thật không thể tốt hơn được nữa. Nên là, mong nàng chăm sóc tốt cho thằng bé.”

Những lời này của hắn rất chân thành, quả thực không giống như xuất phát từ mặt lạnh, khiến Tô Đường không khỏi liếc sang nhìn, có điều, nàng vẫn gật đầu, nói: “Huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tuyên Tử.” Dù Tuyên Tử là con ai sinh ra, thì nàng cũng sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé, dù một tháng nữa nàng sẽ phải rời khỏi phủ tướng quân — à, đến lúc đó, rời đi rồi vẫn có thể chăm sóc được nhỉ?

Nghĩ đến điều gì đó, Tô Đường lại hỏi: “Vậy Tuyên Tử có biết huynh không phải là cha ruột của thằng bé không?”

Tống Thế An nghĩ một chút, đáp: “Chắc là không biết, sẽ không có ai nói với nó đâu.”

Tô Đường nói: “Ừ, không nên để thằng bé biết, dù sao cũng là trẻ con, cứ vui vẻ đơn thuần mà lớn là được rồi.”

Tống Thế An quay sang nhìn Tô Đường không biết đang nghĩ gì, nghe nàng nói những câu chân thành, nghiêm túc như thế, đột nhiên hắn cảm thấy cô nàng này cũng không đáng ghét lắm…

Một lát sau, hắn nhìn vào mắt Tô Đường, do dự một chút, nói: “Ta hy vọng nàng coi Tuyên Tử như con đẻ của mình.”

“?” Câu nói đột ngột này của hắn khiến Tô Đường không hiểu ra làm sao…

“Vì sau này chúng ta sẽ có con của mình.” Một lúc lâu sau Tống Thế An mới giải thích.

“…???!!!!” Mặt Tô Đường hết đỏ lại hồng, cuối cùng gào lên nói: “Ai thèm có con với huynh chứ?! Đừng quên là một tháng nữa huynh phải viết giấy từ hôn cho ta đấy!”

“Này này này! Ai thèm sinh ra mặt lạnh nhỏ với cái mặt lạnh nhà huynh chứ!”

“Này này này! Huynh nghĩ rằng bà đây mà sinh mặt lạnh nhỏ thì sẽ bạc đãi Tuyên Tử sao?!”

“…”

Tống Thế An quay đầu nhìn lên đ ỉnh màn, cố sức kiềm chế cơn giận xuống, vì sao vừa rồi hắn lại cảm thấy cô nàng này không đáng ghét lắm chứ?!