Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 13: 13: Về Nhà





Bác sĩ gia đình đã chờ sẵn ở biệt thự từ sáng sớm.
Lautner đã ra nước ngoài, người tới chính là đồng sự của anh ta.
Bác sĩ kiểm tra một chút, nói chuyện hơi có chút khách sáo: “Lục tổng, tiểu tiên sinh là tới kỳ động d ục.”
Lục Hi Cảnh bắt đầu nhíu chặt mày, nguyên nhân này dù cho có trăm triệu lần anh cũng không nghĩ tới.
Bác sĩ lại nói: “Tiểu tiên sinh thân thể yếu ớt, lại bị Phermone của ngài ảnh hưởng, dẫn tới lần động d ục đầu tiên tới sớm hơn dự kiến.

Bởi vậy, cậu ấy vẫn luôn sốt, kỳ động d ục đầu tiên xuất hiện loại tình huống này là bình thường …..hẳn là đêm nay sẽ xuất hiện đợt động d ục đầu tiên.”
Lục Hi Cảnh vẫn trầm mặc không nói.
Bác sĩ do dự một hồi lâu, nhưng vẫn nhắc nhở: “Omega đã kết hôn không thể tiếp tục nhận thuốc ức chế….”
Lục Hi Cảnh nhíu mày nhìn bác sĩ một cái: “Tôi biết rồi.”
Bác sĩ không nói nữa, chỉ để lại thuốc dinh dưỡng rồi rời đi.

Sau khi ra Lục Hi Cảnh ra khỏi phòng, cậu loáng thoáng nghe được âm thanh tức giận của anh: “…..Sao lúc trước tôi không thấy anh nhắc tới kỳ động d ục của cậu ấy?!”
“Mẹ nó chứ, Omega của cậu nhìn trông cứ như trẻ vị thành niên, tất nhiên tôi không nghĩ tới trường hợp đó!” Lautner tủi thân nói, “Hơn nữa lúc ấy cậu nói là bởi vì cảm lạnh!”
Lautner nghe được đầu dây điện thoại bên kia rơi vào trầm mặc, liền biết Lục Hi Cảnh đã bình tĩnh lại, lại bắt đầu thử hóng hớt thăm dò: “Vậy cậu chuẩn bị giúp vượt qua kỳ….”
Còn chưa kịp nói hết lời, Lục Hi Cảnh đã ngắt điện thoại.
…….
Lục Hi Cảnh gọi người làm từ nhà họ Lục tới chuẩn bị thật nhiều đồ ăn để trong phòng bếp, sau đó lại thả người về.

Biệt thự chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Trong phòng, Lục Hi Cảnh ngồi trên ghế dùng máy tính bảng làm việc như thường ngày, nhưng không tài nào tập trung được, bực tức từ tận đáy lòng toát ra hết lần này tới lần khác.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, gian phòng cho khách lấy được rất ít ánh sáng.

Ban ngày đều còn phải bật đèn thì mới sáng hơn một chút, chứ đừng nói tới ban đêm.
Nhưng Lục Hi Cảnh không có bật đèn, chỉ có một ánh đèn màu trắng từ máy tính bảng phản chiếu trên mặt anh.
“Ưm….” trên giường, Phương Tứ phát ra một tiếng ưm, rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lục Hi Cảnh nghe thấy.
Anh đứng lên đi đến bên cạnh giường, mạnh mẽ kéo Phương Tứ tới gần mình, sau đó phóng thích một chút Phermone để đánh thức cậu.
“Tiên sinh…..” Phương Tứ còn chưa mở mắt ra, đã theo bản năng tìm kiếm Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh lấy khăn lông đã giặt qua nước lạnh lau mặt cho Phương Tứ, làm liệu pháp vật lý hạ nhiệt độ.

Cậu hơi tỉnh táo lại một ít.
“Kỳ động d ục của em tới rồi.” Giọng điệu của Lục Hi Cảnh có chút bất đắc dĩ.
Đáng tiếc, trước mắt Phương Tứ không thể hiểu tình huống của mình, chỉ có thể phát ra một tiếng kêu mông lung: “Dạ?”
Kỳ động d ục còn chưa hoàn toàn tới.

Phương Tứ đã cảm thấy rất nóng, cả người đều bức bối.

Cậu nhìn Lục Hi Cảnh nói: “Tiên sinh….Em muốn đi tắm.”
Lục Hi Cảnh do dự một lúc mới gật đầu đồng ý.

Lý trí và cả kiến thức sinh lý tri đều nói cho anh biết rằng tố chất cơ thể Omega ở trong kỳ động d ục so ngày thường khỏe hơn rất nhiều, không cần quá lo lắng.
Đầu óc Phương Tứ trở nên hỗn loạn.

Cậu đi chân trần đi vào phòng tắm, còn chưa đóng cửa đã bắt đầu cởi quần áo.
Lục Hi Cảnh giúp cậu đóng cửa phòng tắm đóng lại, vội thu hồi ánh mắt không cẩn thận nhìn thấy vòng eo trắng nõn tinh tế, rồi sau đó xuống lầu lấy chút thức ăn cho Omega của mình.
Kỳ động d ục đầu tiên của Omega bao giờ cũng kéo dài dai dẳng, tiêu hao cực nhiều thể lực.

Lục Hi Cảnh cho rằng trước hết nên yêu cầu Phương Tứ bổ sung thêm nhiều năng lượng.
Sau khi đặt cháo lên bàn, Lục Hi Cảnh đi đến trước cửa phòng tắm gõ gõ mấy cái.

Với tình huống trước mắt, anh thật sự không dám để Phương Tứ ở một mình trong phòng tắm quá lâu.
Phương Tứ cũng không phát ra tiếng, trong phòng tắm chỉ truyền đến tiếng nước tí tách tí tách.

Lục Hi Cảnh đành phải mở cửa phòng tắm ra đi vào.

Trong phòng tắm không ngoài dự đoán của anh, khắp nơi toàn là hơi nước, Omega cả người trần truồng triển lãm trước mặt anh.
Nhưng giờ phút này Lục Hi Cảnh hoàn toàn không có tâm tình hưởng thức.

Anh nhíu chặt mày, tự mình xả sạch người cho Phương Tứ bằng nước lạnh rồi mang cậu ra khỏi phòng tắm, không quan tâm tới việc nước trên người mình đang không ngừng nhỏ giọt, trực tiếp dùng khăn bọc lấy cả người cậu.
“Tiên sinh….” Cả người Phương Tứ ướt đẫm.

Lục Hi Cảnh còn có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng trên cơ thể cậu, nhưng trên mặt lại đỏ rực.
“Im lặng nào.” Lục Hi Cảnh đặt người lên trên ghế, đẩy cháo dịch đến trước mặt cậu, ý bảo cậu mau ăn đi.
Phương Tứ lập tức ngoan ngoãn im lặng ăn cháo.
Lục Hi Cảnh cầm một cái khăn lông khô giúp Phương Tứ lau tóc, lau một chút lại dừng một chút, để Phương Tứ ăn một miếng rồi lau tiếp.
Phương Tứ ăn được hơn một nửa bát thì không ăn nổi nữa, cậu uất ức nhìn Lục Hi Cảnh: “Nóng quá ạ….”
Lục Hi Cảnh lần đầu tiên chiếu cố Omega đang trong kỳ động d ục, thật sự không biết lúc nào nó mới thực sự tới.

Anh chỉ đành cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của Phương Tứ, ý đồ muốn kịp thời nhận ra điều gì đó bất thường.
Phương Tứ lặng lẽ chuyển cái bát dịch vào trong, sau đó dán lên người Lục Hi Cảnh, dùng đôi mắt ướt át không còn rõ ràng, mà dần nhuốm màu tình d ục.
“Tiên sinh, ôm em một cái đi….” Phương Tứ duỗi tay nắm lấy vạt áo khoác của Lục Hi Cảnh áo, thở ngày càng thêm khó nhọc.
Lục Hi Cảnh thiết diện vô tư*: “Ăn hết cháo đi thì ôm.”
*Thiết diện vô tư: mặt sắt, không để tình cảm chi phối hay xen vào
Phương Tứ còn giữ lại được một chút lý trí, nghe hiểu, ấm ức vô cùng nhưng chỉ có thể bưng bát cháo lên ăn hết.

Sau đó, cậu đưa bát cho Lục Hi Cảnh kiểm tra xem cậu đã ngoan ngoãn nghe lời thế nào.

“Rất ngoan.” Lục Hi Cảnh giống như đang dỗ em bé.
Phương Tứ cuối cùng nhịn không được, ôm chặt eo Lục Hi Cảnh, dính chặt lấy anh vô cùng.
Lục Hi Cảnh nhìn ra rằng nhất định là kỳ động d ục của Omega tới rồi.

Bằng không, nếu là ngày thường mới bị sờ một chút, Omega này đã thẹn thùng cúi đầu cả nửa ngày, không có chuyện cậu to gan như thế.
Lục Hi Cảnh bế người lên giường, rồi xé mở miếng dán ức chế chống thấm nước ở tuyến thể sau cổ.

Một mùi hương cỏ xanh mang theo hơi nước hòa trộn ở trong không khí tỏa ra, khác hoàn toàn với mùi hương cỏ xanh nhẹ nhàng hòa tan trong không khí lúc trước.
Đây là lần đầu tiên Lục Hi Cảnh ngửi được mùi hương Phermone của Phương Tứ.

Phermone trong kỳ động d ục của Omega phải nói là y như thuốc kích d ục mạnh nhất trên đời đối với Alpha, chỗ bên dưới Lục Hi Cảnh lập tức phồng lớn lên.
Âm thanh thở dốc vang vọng lẩn quẩn trong phòng ngủ dành cho khách.

Lý trí đang từng chút từng chút một bị thiêu đốt, chậm rãi hóa thành tro tàn.
Omega lần đầu tiên động d ục cũng không hiểu quy củ, chỉ biết ôm chặt lấy Alpha, chôn đầu lên cổ Alpha, âm thầm cố gắng cầu xin được bố thí một chút Phermone.
Lục Hi Cảnh sao lại không biết cậu muốn cái gì, đưa tay xé xuống miếng dán ức chế, một mùi hương cây gỗ cháy bỏng mạnh mẽ thổi qua, mang theo mùi hương cỏ xanh mọng nước tươi mát tựa như một bông hoa còn vương sương sớm mọc trên thân gỗ.

Mùi hương gỗ luôn có cảm giác khô và nồng như khi có thêm hơi nước, thì trở nên ẩm ướt và ấm áp..