Nhật Ký Ghẹo Nhau Của A A

Chương 12: Chương 12





17.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, trên đường treo đầy bóng bay, các doanh nghiệp vì để thúc đẩy doanh số mà thứ gì cũng bán có đôi có cặp.
Mà vào buổi tối trước ngày hôm nay, Công thà chết chứ không chịu mặc áo lông thế là y như rằng bị cảm rồi.
Hắn ôm hộp khăn giấy, vì bị cảm mà mắt cứ hồng hồng, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
“Tại sao mọi người đều đi chơi lễ hết, mà anh lại chỉ có thể ở nhà xem thời sự chứ!”
Thụ đưa thuốc đã pha xong cho hắn, thuận tay đổi kênh tivi.

Đoán chừng hôm nay vì để phù hợp với dịp này mà nhà đài kia lên kế hoạch cho một hoạt động tỏ tình hoành tráng.
Công ôm cốc, nhăn mày nhìn chất lỏng màu nâu bên trong, cái miệng vốn đã méo lại càng méo hơn, chán ghét không thể chịu được.
“Người ta ăn sô cô la trong lễ tình nhân, sao anh lại phải uống thuốc trong ngày này chứ!”
“Bởi vì người ta không bị bệnh, còn anh thì bị bệnh.” Thụ vén tóc trên trán Công lên, sờ một cái, âm ấm, không lên cơn sốt.
Công bịt mũi trút thuốc vào cổ họng, vị thuốc đắng ngắt chiếm đầy khoang miệng.


Thụ nhét một viên kẹo có nhân vào miệng Công, vị trái cây ngọt lịm nhanh chóng át đi mùi thuốc.
“Seo không phải nà sô cô na.” Công nhai trọn viên kẹo hỏi.
Thụ bó tay nói: “Sô cô la trong nhà hôm qua bị anh hết rồi, nào còn cái nào đâu.”
“Ăn xong thì nghỉ ngơi, ngủ một giấc cho toát mồ hôi là khỏe thôi.”
Công bọc cả người trong chăn, uể oải nói: “Được rồi, không những không có sô cô la mà còn phải đi ngủ sớm, ai thảm hơn anh nữa đây?”
Thụ vỗ chăn một cái, “Anh cứ an tâm ngủ đi, biết đâu lại có bất ngờ khi dậy.”
“Dậy thì cũng sang ngày mới rồi, ngày mai không phải lễ tình nhân.”
Nghe Công nói vậy, Thụ chỉ cười không nói gì.
Công ngủ quên lúc nào không hay, nhưng trong cơn mơ màng hình như hắn nghe thấy có tiếng nhạc êm dịu quen thuộc bên tai.

Hắn ngọ nguậy tỉnh lại, phát hiện bản thân được đặt trong một biển hoa hồng.
Thụ mặc âu phục màu đen đứng ở đầu giường, một tay cầm một cành hoa hồng, tay kia làm tư thế mời, chờ Công ngồi dậy.

Công vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, hắn vô thức để Thụ dẫn mình tới phòng khách.

Phòng khách cũng không còn dáng vẻ quen thuộc nữa, đèn vàng ấm áp treo khắp phòng, dưới chân cũng trải thảm mềm mại.

Bàn ăn còn thay đổi nhiều hơn, trên tấm khăn trải bàn màu đỏ sậm là giá cắm nến kiểu châu Âu cổ xưa, ánh nến lung linh trên không trung chiếu sáng ly sâm panh vàng óng trên bàn trông vô cùng đẹp mắt.
Thụ kéo Công ngồi xuống, đưa món quà đã chuẩn bị từ sớm tới tay Công.

Là sô cô la, tên của hai người còn được viết xiêu vẹo trên đó.
Thụ lại đưa cho Công một cái túi bắt kem bơ màu đỏ, nắm lấy tay hắn từ từ vẽ một hình trái tim.
“Lễ tình nhân vui vẻ.”
Nhìn Công hình như vẫn chưa kịp phản ứng lại, Thụ cười nói: “Năm nay hơi gấp, chỉ làm được thế này thôi.”
“Chúng mình cũng đã là đôi chồng chồng già rồi, còn làm cái trò này.”
“Không thích?” Thụ hỏi, “Không thích cũng hết cách rồi, chỉ đành chờ năm sau bù lại thôi.”
Công bỗng đưa tay kéo lấy cà vạt của Thụ, Thụ thuận theo tiến tới trước mặt hắn, vờ như không biết đối phương muốn làm gì.
Công hơi ngẩng đầu, hôn nhẹ một cái lên môi Thụ, “Không phải không thích, năm nào cũng thích hết.”
“Anh cũng yêu em.”.