Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 9




“Quý Hưng, cậu trộm đồ của Tiểu Dã Chủng. Mau ra đây cho tôi.”

Một tiếng gầm lên, không chỉ khiến cho Nhâm Xử An lập tức rút lui ra khỏi trung tâm trò chơi, mà cũng khiến cho Quý Hưng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Quý Hưng từng nhận vô số lời chửi rủa chướng tai gai mắt, nhưng đây là lần đầu tiên có người tìm đến cửa như thế này.

Bàn tay ướt đẫm của cậu run lên, vội đứng dậy đi ra mở cửa.

Ngay khi cánh cửa mở ra, có người từ bên ngoài đẩy vào, Quý Hưng bị đẩy một cái loạng choạng suýt ngã.

“Đúng là cậu ta rồi, chính đứa trẻ này đã ăn cắp thứ gì đó.” Một người đàn khoảng năm mươi tuổi chỉ vào Quý Hưng nói.

“Tôi cũng có ấn tượng với nó, là do mấy ngày nay tôi hay đi tản bộ gần nhà thị trưởng.” Một người đàn ông mạnh mẽ nói.

Người cầm đầu kia híp hai mắt lại, từ trên cao nhìn xuống Quý Hưng: “Quả nhiên con trai của kẻ giết người cũng không phải loại tốt đẹp gì. Nếu như ngoan ngoãn trả lại thứ đã trộm thì tôi sẽ không truy cứu, còn không thì…, cho dù gần đến ngày Tết rồi, tôi cũng phải dạy dỗ cậu một trận.”

Kẻ giết người và người bị giết, làm sao có thể giống như quỷ tồn tại ở chỗ bọn họ được.

Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Quý Hưng càng lộ rõ vẻ xem thường.

Khuôn mặt nhỏ của Quý Hưng u ám. Mấy cái bóng của người lớn phủ lên người cậu.

“Tôi không có trộm đồ.” Cậu lạnh lùng nói.

“Nhìn xem, tuổi còn nhỏ mà đã nói láo, sau này lớn lên sẽ thế nào.” Người đàn ông trung niên nói: “Vậy cậu nói xem, cậu đến nhà thị trưởng để làm gì?”

Quý Hưng nghẹn lời, há hốc mồm không nói nên lời.

Cậu đi ra bên ngoài muốn lấy thứ gì đó rồi trở lại, nhưng cậu làm sao có thể nói ra được? Thấy Quý Hưng ấp úng không nói chuyện, người đàn ông trung niên càng cho rằng Quý Hưng lấy trộm đồ.

Thế là ông ta vung tay lên và bảo những người ông ta dẫn đến bắt đầu lục soát gian phòng. “Mày đã không nói thật thì tụi tao sẽ tự tìm kiếm. Đấy là món quà thị trưởng muốn tặng cho cháu trai vào dịp năm mới, hàng của Mỹ và có giá trị rất cao. Món đồ đắt tiền đó sao có thể rơi vào tay thằng nhãi ranh này chứ?”

Bọn họ lập tức xông vào nhà Quý Hưng.

“Mấy người dừng tay đi.”

Thấy bọn họ không nói phải trái gì đã xông vào muốn lục soát nhà, Quý Hưng thét lên trong vô thức. Bỗng nhiên cậu nghĩ đến gian phòng của mình mới được thay bộ ga trải giường mới. Cậu nhíu mày, vội vã bước vào nhà.

Nếu như bị những người này nhìn thấy đồ cậu dùng hàng ngày toàn là đồ tốt, chắc chắn họ sẽ càng nghi ngờ là cậu trộm đồ.

Vào phòng, cậu sững sờ.

Tất cả những đồ vật mới trong nhà đã biến trở thành tồi tệ như trước kia.

Bỗng nhiên, cậu có cảm giác như đang nằm mơ.

“Cả bên ngoài này cũng phải lật tìm một lần.”

Một người đi tới khu giặt quần áo của Quý Hưng, tiện tay cầm một vài bộ quần áo bẩn bên cạnh lên.

Khi bộ quần áo mới thay vào buổi sáng được người kia cầm lên, Quý Hưng thấy rõ ràng có một cái đồng hồ điện tử rơi ra khỏi túi quần của mình.

Quý Hưng đột nhiên ngạt thở, làm sao có thể?

Cái này… là Đông Tử cố ý đụng vào cậu. Lúc này cậu mới phản ứng, tim đột nhiên đập nhanh, cậu ngẩn cả người.

Trái tim cậu như treo ở cổ họng, trong mắt cậu cách chiếc đồng hồ điện tử trượt xuống biến thành động tác chậm, cậu nhìn chiếc đồng hồ trong túi dần dần rơi xuống, sau đó…

Bỗng nhiên biến mất.

Quý Hưng sửng sốt.

Cậu dụi dụi con mắt, cẩn thận nhìn lại một lần nữa, vẫn không thấy đồng hồ đâu.

Vừa rồi chiếc đồng hồ là ảo giác của cậu sao?

“Không có gì cả, tôi đã tìm khắp rồi.” Người đàn ông đi tới nói.

Người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia hùng hổ nói: “Rõ ràng tôi đã trông thấy cậu ta ở trên đường…”

Đôi mắt Quý Hưng tối như mực, nhìn sang: “Tôi đã nói nói rồi, tôi không có trộm đồ, chỉ là đúng lúc đó tôi đi trên đường thôi…”

“Coi như không phải cậu, cũng có thể là bạn bè của cậu.” Người trung niên mặt mày oán hận nói: “Đi, chúng ta đi tìm mấy tên nhãi ranh khác, nhất định có thể tìm thấy.” Sau khi lục lọi ngôi nhà rối loạn cả lên, mấy người đó lần lượt rời đi.

Quý Hưng nhặt quần áo lên rồi lập tức tìm kiếm mấy lần.

“Không có.”

“Thật sự là đã… biến mất trong không khí.”

Nhâm Xử An cảm thấy rất phức tạp khi nhìn Quý Hưng lục lọi tìm kiếm như vậy.

“Có muốn gian phòng tạm thời trở về hình dáng ban đầu?”

“Có muốn giúp Quý Hưng giấu đồng hồ?”

Khi hai câu hỏi này hiện nên, cô đều chọn “có”.

Sở dĩ cô để cho những người kia lục soát bởi vì nếu họ không tìm kiếm kỹ lưỡng thì sẽ không bỏ qua. Nếu như đột ngột dùng biện pháp phi thường trợ giúp Quý Hưng thì chỉ sợ sẽ khiến bọn họ hoảng sợ. Cô làm như vậy là để Quý Hưng có thể ở lại chỗ này, dù sao đây cũng là địa bàn của thị trưởng.

Nhưng cô không nghĩ tới, trong nhà Quý Hưng thật sự có một chiếc đồng hồ không phải của cậu ta. Cái đồng hồ điện tử kia nhìn qua thì cũng khá mới, chắc chắn không phải là hàng rẻ tiền, Quý Hưng tuyệt đối không thể mua được.

Cho nên… có phải cậu đã trộm đồ không?

Lúc này, cửa lại mở.

“Quý Hưng.”

Một người dáng vẻ lưu manh, nhìn qua thấy rõ vẻ không đứng đắn bước vào, anh ta chụp cổ Quý Hưng nói: “Không nghĩ thằng nhãi mày lại lừa được cả đám người như thế. Chiếc đồng hồ đâu, mau đưa cho tao, tao sẽ mang vào thị trấn bán lấy liền.”

Quý Hưng nhíu mày chán ghét.

Bình thường cậu chỉ chơi cùng những người bạn đó, cậu cũng không biết rõ công việc của họ. Trộm đồ thì thôi đi, bị phát hiện lại còn đổ lên đầu cậu. Cái này chính xác là hãm hại.

“Tôi không thấy đồng hồ nào cả.” Cậu lạnh lùng nói.

“Đồ rác rưởi. Mày đừng làm vẻ đáng thương với tao. Hôm đó bên ngoài nhà thị trưởng không phải tao đã nhét vào túi của mày sao?”

Đông Tử vẫn đang kề sát mặt Quý Hưng. Anh ta đột ngột thay đổi sắc mặt, lập tức giơ tay lên đánh vào mặt Quý Hưng.

“Mau nói đi, mày giấu ở chỗ nào rồi? Con mẹ nó nếu mày không nói, tao gọi Lý Tứ tới đánh chết mày đấy.”

Đông Tử lớn hơn Quý Hưng bốn năm tuổi, cũng cao hơn một cái đầu, rất khỏe mạnh.

Một tát này đã khiến Quý Hưng chảy máu mũi ròng ròng. Một tay Quý Hưng che kín cái mũi, chỉ lộ ra đôi mắt băng giá.

Cậu cười mỉa mai và nói: “Chính anh trộm đồ rồi lại bỏ chạy, hại tôi bị truy đuổi, bây giờ lại tới đây gây chuyện với tôi, anh được lắm đấy.”

“Mày…”

Đông Tử hung tợn nhìn chằm chằm Quý Hưng, có vài tiếng “rắc” do ngón tay bị bẻ. “Rượu mời không muốn uống thích uống rượu phạt, bây giờ tao sẽ dạy mày một bài học.” Nói xong, anh ta lập tức ra tay.

Quý Hưng muốn chống cự nhưng lại thôi. Mặt bị đấm mấy cái khiến cậu có chút giật mình, chợt nghĩ tới chiếc đồng hồ biến mất trong nháy mắt. Ông trời đang giúp cậu sao?

Nhâm Xử An vừa mới dùng tiền vàng trong game mở khóa cốt truyện biết được kết quả.

Cô lập tức nổ tung, NPC tên là Đông Tử này không phải là đồ vật.

Di chuyển ngón tay, cô liền vung tay Quý Hưng trong không khí, chặn tay Đông Tử lại. Cô nhìn vết máu dưới mũi Quý Hưng, cảm thấy thật đau lòng. Nhóc con này quả nhiên không ăn trộm đồ, làm sao có thể nghi ngờ cậu được. Đông Tử này… chỉ là một tên lưu manh, cô làm sao có thể để nhóc con bị người ta ức hiếp như vậy?

Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại như trò chơi chém hoa quả, lập tức thấy Đông Tử ngã trên mặt đất, giống như là bị người ta đánh hội đồng vậy.

Anh ta nhận thấy điều gì đó không ổn, nhìn về phía Quý Hưng, ánh mắt cũng thay đổi.

“Mày… mày chờ đó cho tao.” Anh ta vừa nói vừa lui về sau, cả người run rẩy, lập tức chạy mất dép.

Cả gian phòng trở nên yên tĩnh.

Quý Hưng nhìn quanh bốn phía một chút, lạnh lùng nói: “Tại sao lại giúp tôi?”

Nhâm Xử An vỗ đùi sau đó cũng không đáp lại. Lúc này, trong trò chơi đột nhiên hiện ra một câu: “Đoàn người nhà thị trưởng sắp đến nhà Đông Tử. Bạn muốn đặt đồng hồ đeo tay vào trong nhà Đông Tử không?”