Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 59




“Nhâm Xử An, có người tìm chị.” Đến giờ cơm trưa, Đoạn Tiểu Lê gọi Nhâm Xử An.

Một lần lạ hai lần quen, bây giờ cô ấy đã biết tình huống cụ thể rồi, hoàn toàn không nhắc tới tên của Hoắc Khưu Dung nữa.

Nhâm Xử An lật đật muốn đi lấy cơm trưa của mình.

Nghe nói có người đang tìm mình, cô nhìn sang thì thấy Hoắc Khưu Dung đang cầm hai túi giấy đựng cơm trưa chạy lại đây.

Lần này có vẻ như mang theo cả kịch bản.

“Lại đến đây chơi, thời gian của các cậu ở bên đó rất thoải mái sao?” Nhâm Xử cầm lấy kịch bản, mở ra rồi lật vài trang. Trên đó đã có rất nhiều chỗ được bôi mực đỏ, có thể nhìn ra được sự nghiêm túc của Hoắc Khưu Dung.

“Cảnh quay của em không tính là nặng nên thời gian rất thoải mái.” Hoắc Khưu Dung cười nhưng vẫn có chút ngượng ngùng.

Kể từ khi Đoạn Tiểu Lê cất giọng gọi Nhâm Xử An, Quý Lan đã tập trung sự chú ý đến chỗ cô.

Nhìn thấy Hoắc Khưu Dung lại chạy tới đây, anh cau mày lại.

“Đến bên này ăn cùng đi.” Quý Lan vừa dứt lời, Hoắc Khưu Dung được quan tâm mà trong lòng cảm thấy có chút lo sợ nhưng vẫn đáp một tiếng, vui vẻ xách túi chạy đến chỗ anh.

Hoắc Khưu Dung ngoan ngoãn chào hỏi Quý Lan: “Chào anh Lan, tôi là Hoắc Khưu Dung.”

Quý Lan gật đầu, chỉ liếc nhẹ anh ta một chút: “Tôi biết cậu.”

Anh chàng này luôn tìm cớ tiếp cận thần tiên tỷ tỷ.

Anh hừ nhẹ trong lòng.

Hoắc Khưu Dung kinh ngạc khi nghe Quý Lan nói biết mình. Anh ta khẽ mở to hai mắt, cẩn thận từng li từng tí gật đầu với Quý Lan. Có lẽ vì đã từng là thực tập sinh ở nước H trong bốn năm nên cách đối xử với đàn anh rất cung kính.

Khi đối xử với mọi người, cho dù đối mặt với một nhân viên bình thường cũng rất lễ độ.

Xem ra trong lòng Quý Lan rất khó chịu nhưng lại không tìm ra được cớ gì mà trách Hoắc Khưu Dung.

Theo lời của Nhâm Xử An thì anh chàng này rất ngoan.

Đúng là rất ngoan, như một con cún con vậy nhưng anh nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái.

Hoắc Khưu Dung nhanh nhẹn mở tất cả các món ăn mình mang theo ra rồi sắp xếp trước mặt mọi người. Có vẻ như anh ta muốn giúp Nhâm Xử An gắp những món ăn cô yêu thích nhưng cuối cùng lại xấu hổ không dám ra tay.

Chỉ nói: “Chị An An, mau ăn đậu phụ Nhật Bản đi, để nguội sẽ không ngon nữa.”

“Vậy tôi không khách sáo đâu nhé.” Nhâm Xử An nhìn mọi người xung quanh một lượt nhưng thấy không có ai động đũa. Trong lòng nghĩ dù sao thì người có địa vị lớn nhất cũng là nhóc con nên không khách sáo nữa bắt đầu gắp ăn.

Quý Lan dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào Đoạn Tranh Vanh một cái.

Trong miệng nói: “Đoạn Tranh Vanh cũng thích món này.”

Đoạn Tranh Vanh ngơ ra.

Ủa sao anh ấy không biết bản thân mình thích ăn đậu phụ Nhật Bản thế nhỉ?

Nhân lúc Nhâm Xử An không chú ý, Đoạn Tranh Vanh trừng mắt nhìn Quý Lan một cái.

Anh ấy không thích loại đồ ăn mềm nhèo nhẹo này.

Đoạn Tiểu Lê xúm lại bên cạnh Nhâm Xử An, hỏi: “Chị Xử An, em cũng thích ăn món này, em có thể ăn nhiều một chút được không?”

Vừa hỏi xong, cô ấy đã nhận được cái nhìn dịu dàng hiếm có của Quý Lan.

Đồng thời Quý Lan còn liếc mắt nhìn Đoạn Tranh Vanh một cái.

Ánh mắt đó giống như muốn nói: Nhìn đi, cháu gái của anh rất có mắt nhìn đấy.

Đoạn Tranh Vanh càng ngơ ngác hơn.

Được rồi, bây giờ trong mắt Quý Lan thì đứa trẻ hư này cái gì cũng tốt hết.

Nhâm Xử An thấy xấu hổ khi ngồi ăn một mình nên nhanh chóng đẩy hộp chứa đậu phụ Nhật Bản ra giữa bọn họ.

“Ăn đi, ăn đi, tôi ăn một mình không thấy ngon chút nào, đúng không Khưu Dung?”

Hoắc Khưu Dung cũng nhanh chóng gật đầu vài cái: “Mọi người cứ tự nhiên.”

Đoạn Tiểu Lê ghé vào bên tai Đoạn Tranh Vanh nói nhỏ: “Em trai này thực sự rất lễ phép, rất dễ thương đó.”

Đoạn Tranh Vanh trừng mắt nhìn cô ấy một cái, ý muốn nói: Cháu có dám nói to không?

Làm mặt quỷ với Đoạn Tranh Vanh, Đoạn Tiểu Lê đưa tay gắp một đũa đậu phụ Nhật Bản.

Một hộp tổng cộng có mấy miếng.

Bạn một đũa tôi một đũa, Nhâm Xử An chỉ ăn được hai miếng đã thấy đáy rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp rỗng vài lần.

Quý Lan vừa lòng thoả ý rồi.

Thần tiên tỷ tỷ thật đáng yêu, nếu không phải nhìn đồ ăn mà Hoắc Khưu Dung xum xoe mua đến thì càng tốt. Nhưng việc này cũng khiến anh đột nhiên phải suy nghĩ, có vẻ như anh không có chút hiểu biết gì về thần tiên tỷ tỷ.

Khi còn nhỏ không nhận ra những chuyện này, chỉ chủ yếu tìm hiểu về sự nghiệp và một số điều nhỏ nhặt mà Nhâm Xử An gặp phải trong cuộc sống. Nhưng sở thích của Nhâm Xử An và nhiều cái khác nữa, anh lại hoàn toàn không hiểu rõ.

Bây giờ anh lại không hiểu Nhâm Xử An bằng Hoắc Khưu Dung, chuyện này làm sao có thể được.

Gần đây Nhâm Xử An cũng không ăn nhiều cho lắm.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô rất lễ phép nói với mọi người một câu: “Tôi ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn đi nhé.”

Sau đó cầm phần kịch bản của Hoắc Khưu Dung lên rồi ngồi sang một bên xem.

Nhìn thấy Nhâm Xử An đứng lên, Hoắc Khưu Dung vội vàng ăn mấy miếng rồi lau miệng.

Sau đó anh ta cũng nói: “Tôi ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ nhé.” Nói xong thì anh ta chạy đến chỗ Nhâm Xử An nói chuyện về vai diễn.

Nhâm Xử An ngồi ở một phòng nghỉ xem kịch bản một cách nghiêm túc, lông mày cũng khẽ cau lại.

Hoắc Khưu Dung thỉnh thoảng lại trao đổi với Nhâm Xử An vài câu, sau đó đợi Nhâm Xử An phân tích kịch bản cho anh ta.

Khi họ không trao đổi nữa thì ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

Anh ta khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đẹp đẽ kia lại lén lút liếc nhìn gò má của Nhâm Xử An.

Sau đó, giữa đầu lông mày của anh ta xuất hiện một niềm vui không nói nên lời, hoàn toàn khác với dáng vẻ cung kính khi nhìn Nhâm Xử An lúc bình thường.

Hừ, đây không phải là diễn quá tốt rồi sao.

Còn chạy tới đây nhờ thần tiên tỷ tỷ của anh dạy kĩ thuật diễn xuất nữa?

Quý Lan vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Hoắc Khưu Dung.

“Món ăn này thật là chua, no rồi, không ăn nữa.” Đoạn Tranh Vanh nhìn món ăn nào đó lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Đoạn Tiểu Lê nhếch miệng, chú của cô ấy thực sự là vẫn không làm người khác yêu thích nổi như trước kia.

Chẳng trách Quý Lan ngày càng quý mến cô ấy hơn.

Cả buổi trưa Nhâm Xử An không nghỉ ngơi mà toàn ngồi phân tích kịch bản với Hoắc Khưu Dung. Mãi đến khi buổi quay chiều sắp bắt đầu thì Hoắc Khưu Dung mới rời đi. Trước khi rời đi anh ta còn cầm kịch bản rồi nở nụ cười với Nhâm Xử An.

Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cằm của Nhâm Xử An mà không hề nhìn vào mắt cô, giọng nói vẫn luôn thể hiện sự cung kính đối với đàn chị.

“Cảm ơn chị Xử An, hôm nay chị vất vả rồi.”

“Không sao, không sao, mau đi về đi, cũng không giúp được gì nhiều mà.” Nhâm Xử An không để ý mà vẫy vẫy tay.

Trong phòng nghỉ mọi người đều đang làm việc của mình.

Nhâm Xử An ngồi một lúc lâu, có chút mệt mỏi. Cô duỗi eo, không nhịn được ngáp một cái.

“Quay phim cả ngày cũng rất mệt, buổi trưa nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” Quý Lan ngồi bên cạnh nói.

Sắc mặt trên gương mặt đẹp trai không được tốt lắm, nhìn có vẻ có chút hậm hực.

Anh không đợi Nhâm Xử An trả lời đã nói tiếp: “Hãy quan tâm đến bản thân nhiều hơn, đừng chỉ nghĩ đến việc giúp đỡ người khác.”

“Nhìn thấy anh không vui, tôi làm sao có thể chỉ quan tâm bản thân mình chứ.” Nhâm Xử An nhìn thấy sắc mặt của Quý Lan xấu đi, trong chốc lát đã biết rằng anh lại không vui rồi.

Quý Lan hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn sang bên cạnh, không nhìn Nhâm Xử An nữa.

Cũng không thể trách thần tiên tỷ tỷ gần gũi với Hoắc Khưu Dung được. Chỉ trách anh chàng Hoắc Khưu Dung này giấu quá kỹ. Nếu không phải do anh cẩn thận quan sát, luôn nhìn chằm chằm Hoắc Khưu Dung thì sao có thể nhìn ra cái đuôi cáo của anh ta chứ.

“Hoắc Khưu Dung tiếp cận em là có mục đích đấy.”

“Thì đúng là có mục đích mà, cậu ta thực sự là muốn tôi giúp còn gì.”

Mặt Quý Lan luôn không lộ ra cảm xúc gì, lời nói cũng lạnh lùng nhưng cô luôn cảm thấy có vẻ như Quý Lan đang tức giận đùng đùng vậy.

Mặc dù hình dung một người đàn ông trưởng thành là dễ thương có vẻ không hay cho lắm, nhưng thực sự là… rất dễ thương đấy.

Cô nhìn dáng vẻ không muốn nói chuyện của Quý Lan, buột miệng nói: “Bạn nhỏ này thực sự rất chăm chỉ đấy, nhóc con đừng bực bội như thế nhé.”

Sau khi nói ra, cô mới đột nhiên nhận ra mình đã nói từ “nhóc con” ra mất rồi.

Không thể dừng lại nữa, cô “soạt” một cái rút tay về.

Cũng không biết tại sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, có chút không dám nhìn Quý Lan.

Quý Lan cũng đột nhiên sững lại.

Anh cứng người lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Xử An.

Nhịp tim bỗng trở lên gấp gáp.

Mặc dù lâu nay anh vẫn cho rằng Nhâm Xử An đã nhận ra mình nhưng đến lúc này anh lại hoàn toàn không dám nhìn thẳng.

Nếu anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn một chút thì tốt rồi. Thay vì lo lắng thì sẽ vui vẻ rạo rực mà đi quay “Căn phòng kỳ diệu” rồi.

Thấy Quý Lan ngồi yên không nói gì, Nhâm Xử An cảm thấy cần phải nói ra chuyện này. Thế là cô đưa tay ra xoa nhẹ cái đầu hơi cúi xuống của Quý Lan, giống như cách cô đối xử với nhóc con trong trò chơi vậy.

“Thật xin lỗi, thật ra mấy ngày trước tôi đã nhận ra anh rồi nhưng vẫn luôn không có dũng khí đối mặt thừa nhận với anh.”

Thật tốt khi đã không thừa nhận điều đó!

Quý Lan đỏ dựng hai tai lên bởi hành động của Nhâm Xử An.

Giống y hệt lúc còn nhỏ, vẫn thích sờ đầu anh như vậy.

Sau khi lấy hết can đảm, anh ngẩng đầu lên.

“Em có thể coi cậu ấy là một người bạn nhưng em tuyệt đối không được coi tôi như một đứa trẻ.” Hít một hơi thật sâu, anh ấy nhìn thẳng vào mắt Nhâm Xử An, nói với giọng điệu nghiêm túc: “Tôi đã không còn nhỏ nữa, tôi có thể bảo vệ em được rồi.”

Quý Lan cụp mắt nhìn cô. Khuôn mặt cô in bóng trong đôi mắt sâu thẳm quyến rũ. Cái mái ngắn yên vị trước trán, trên đầu cô còn buộc tròn thành hai chùm tóc nhỏ bù xù do hành động vừa nãy càng khiến cô trông đáng yêu hơn.

Người thiếu niên trước đây giờ đã lớn, cao hơn cô một cái đầu và gần như có thể che khuất cô trong bóng tối.

Nhưng tính cách anh vẫn y hệt lúc còn trẻ.

Trầm mặc, nghiêm túc, tràn đầy hy vọng.

Một lần cô cũng từng nghe thấy cậu nhóc Quý Hưng nói những điều tương tự như vậy trong trò chơi, cô còn nghĩ rằng đó là do trò chơi thiết kế sẵn như vậy, cô thấy trò chơi cài đặt có hơi buồn cười.

Cô cảm thấy Quý Hưng thật sự rất đáng yêu nhưng lần này, tim của cô đập liên hồi, thật sự không thể kiểm soát được.

Nó như muốn phá vỡ lồng ngực cô.

Nhâm Xử An quay đầu sang một bên như muốn trốn tránh điều gì đó, hai tai cô đỏ ửng lên. Cô vẫn không thể nào coi Quý Lan như cậu thanh niên năm đó được.

Người thiếu niên ấy sớm đã không còn là thiếu niên nữa rồi.

Cô cũng không thể tự lừa dối bản thân hơn được.

Còn Quý Lan thì thích thú khi nhìn thấy tai của Nhâm Xử An đỏ ửng lên. Anh hơi cúi người, nhìn theo tầm mắt của Nhâm Xử An, cất giọng nhẹ nhàng nhất có thể:

“Đừng coi tôi là con nít nữa, được không?”

Nhâm Xử An không trả lời.

Đầu óc cô cứ ong ong.

Nếu không đối xử với anh như một đứa trẻ thì rất có thể cô đã làm gì đó với anh rồi!

Sao cô có thể lưu manh đến thế chứ!

Thấy Nhâm Xử An không trả lời, Quý Lan ghé vào tai Nhâm Xử An.

Anh nhẹ giọng nói: “Hứa với tôi.” Trong lời nói có chút bất bình, lại giống như một đứa trẻ muốn xin đồ ngọt.

Nhâm Xử An biết chắc Quý Lan đang cố tình làm vậy.

Quả nhiên, nhóc con tinh ranh đã sớm biết sử dụng kĩ năng diễn xuất tự nhiên của mình để đánh lừa mọi người từ khi còn nhỏ, đến cả lúc trưởng thành cũng chẳng hề thay đổi được tật xấu này.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô nhận ra mình hoàn toàn không thể phớt lờ nó. Để giấu đi sự ngượng ngùng của mình, cô cố tình nói qua loa: “Được, được, được, tôi hứa với anh, đừng có nói đến chuyện đó nữa.”

Quý Lan nghe ra giọng điệu miễn cưỡng cho có lệ của Nhâm Xử An. Thấy khuôn mặt của Nhâm Xử An ửng đỏ, anh quyết định không hỏi thêm câu nào nữa.

Anh vừa lòng đứng thẳng người dậy, Quý Lan liếc nhìn phòng nghỉ bao quát một lượt rồi vội vàng tách cô ra. Khóe môi anh khẽ nhếch lên rồi sau đó nhẹ nhàng bình tĩnh trở lại, không một dấu vết.

Nhâm Xử An cảm thấy bóng người trước mặt cuối cùng cũng chịu rời đi.

Cô điều hòa lại hơi thở do bầu không khí ngột ngạt ban nãy, mặt cô đã bớt đỏ phần nào. Nhâm Xử An trừng mắt nhìn anh: “Đồ trẻ con, nếu lần sau anh bắt tôi diễn một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ lột da anh!”

Ờm, đây là… thẹn quá hóa giận?

Xem ra thần tiên tỷ tỷ của anh, vẫn gọi là có chút tình cảm với anh, nhỉ?

Cũng không phải tự nhiên mà cô coi anh như một đứa nhóc. Quý Lan hài lòng, tâm trạng thoải mái, không sửa lại cách gọi “đồ trẻ con” của Nhâm Xử An.

Thay vào đó, anh lại đi đến trước mặt Nhâm Xử An. Sau đó, giống như một cậu nhóc mắc lỗi, anh cúi đầu nói: “Vậy em đánh tôi thoải mái đi.”

Giọng điệu trầm thấp nặng nề, lại còn cố tình làm lố, nghe không lọt tai chút nào.

Nhâm Xử An:…

Ách, cảnh tượng này hình như khá quen, cảm giác như cô đã từng trải qua ấy nhỉ?!

Quả nhiên, Quý Lan vốn từ nhỏ đã là một đứa trẻ không nghe lời, đi trộm cắp khắp nơi, lại không chốn dung thân. Khi Quý Hưng còn là một nhóc con trong trong trò chơi, chắc hẳn anh đã sớm lên kế hoạch lừa cô rồi!

Cô thậm chí còn không để ý vì nghĩ “dù sao đây cũng chỉ là trò chơi” và nếu có chủ đích thì cô cũng hoàn toàn không để tâm tới.

Cô đây là bị Quý Lan lừa từ nhỏ đến lớn.

Nhâm Xử An tức giận đến co thắt lồng ngực. Cô tức đến nỗi mặt không còn đỏ nữa, tim cũng như ngừng đập, trên đầu như xuất hiện làn khói xanh bốc lên.

“Quý Lan, anh mà không nghe lời tôi, tôi sẽ tét mông anh!”

Quý Lan quay đầu lại, trong đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng không chút dao động của anh ánh lên một tia kinh ngạc. Anh không biết mình đã nghĩ đến cái gì, đôi tai lại phản chủ mà đỏ ửng lên trước.

Kìm hãm sự xấu hổ đang biểu tình nóng rực trên mặt, anh lại thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy thì em đánh đi.”

Sao nghe bất đắc dĩ vậy chứ.

Sau khi dừng lại một lúc, anh nói thêm: “Dù sao em cũng thích nó.”

Nhâm Xử An:…

Những ký ức ngượng ngùng khi đó lại ùa về. Việc này xảy ra vốn là do cô không hiểu luật chơi, tại sao lại biến thành cô thích nó cơ chứ?!

Cô cũng không muốn làm mấy cái chuyện đó mà!

Không không, thật sự là không được, sau này Quý Lan thể nào cũng sẽ lấy chuyện ngày hôm nay ra chế giễu cô?!

“Anh anh anh… anh là đồ lưu manh, anh vốn đã lừa tôi từ nhỏ? Nhìn tôi bị dắt mũi hẳn là vui lắm ha! Diễn tốt quá đến nỗi tôi không ngóc đầu lên được luôn đây này!”

Thẹn quá hóa giận, Nhâm Xử An gào lên một tràng, cô thực sự tức giận rồi, lại đẩy mạnh Quý Lan ra.

Sau khi đẩy anh ra, cô bỏ chạy ngay, để lại Quý Lan một mình trong phòng.

Trời ơi, cái gì mà “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên phản nghịch” chứ, cái gì mà cuối cùng nhóc con cũng trưởng thành.

Rõ ràng nhóc con ngày càng tệ chứ tưởng thành gì đâu.

Suốt ngày cô cứ bị khi dễ như vậy, nhóc con dám công khai bắt nạt cô như vậy đấy!

Cô phải làm gì giờ? Cho dù lúc nhỏ Quý Hưng có thể dùng khả năng diễn xuất của mình để lừa cô phải lo lắng cho cậu, tội nghiệp cậu nhưng chỉ cần cô hù họa nhóc con thì sẽ ngoan ngoãn trở lại thôi. Nhưng bây giờ thì hay rồi, nhóc con giờ đã lớn hơn, đã có đôi cánh vững vàng.

Cô nói ngọt không nghe, nói nặng cũng không được.

Huống chi bây giờ cô vẫn đang ký hợp đồng với công ty của Quý Lan!

Quý Hưng còn không thèm nghe lời của cô, một câu cũng không nghe khiến cô tức chết đi được!

Nhưng mà… giờ chữ “chết” của cô cũng chỉ còn một nửa, đại khái là xấu hổ chết mất.

Vừa tức giận vừa xấu hổ, ngày hôm nay rõ ràng là không thể trôi qua một cách yên bình được.

Quý Lan ngồi ở trong phòng nghỉ, nhìn chằm chằm bóng lưng Xử An rời đi hồi lâu. Một lúc sau, anh ngồi trên sô pha, hai tai úp vào mặt, nhiệt độ của khuôn mặt rõ ràng là không bình thường mà nhưng được anh che kín nên chỉ còn lộ ra mỗi đôi tai đang đỏ ửng.

Sau đôi bàn tay đó, ánh mắt anh lộ ra ý cười, đôi môi không nhịn được mà kéo lên thành hình vòng cung đẹp mắt.

Đôi mắt phượng xinh đẹp cũng ẩn chứa sự rụt rè và chút vui mừng khó có thể nhận ra.

Thật tốt, anh đã lại gần thần tiên tỷ tỷ hơn một chút.

Thần tiên tỷ tỷ… có lẽ cũng coi như là thích anh đi.

Nhất định là như vậy.

Anh cảm thấy dường như bộ phim tình cảm đô thị này thực sự đã được an bài.

Trong bộ phim ấy, hoàn toàn không thể chỉ có một mình anh cảm thấy ngượng ngùng mà đỏ mặt.

Và cũng bởi, thần tiên tỷ tỷ vì ngại ngùng nên đã sơ ý phá vỡ thước phim hoàn hảo đó, điều này khiến tâm tình anh không khỏi tốt lên.

Anh ngồi một mình trong phòng nghỉ, vừa mừng lại vừa ngại ngùng.

Muốn cười nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng.

Biết dù không có ai nhìn mình nhưng anh vẫn ho vài cái để kiểm soát lại cảm xúc.

Nhớ lại khi còn trẻ…

Anh xấu hổ đến mức nhảy dựng lên.

Vậy mà vừa rồi anh còn dám trêu chọc thần tiên tỷ tỷ là “sờ cái rắm”, nếu là anh khi còn bé thì hẳn đã ngại chết mất rồi.

Bây giờ nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó, anh vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức không dám hồi tưởng lại.

Nhưng thần tiên tỷ tỷ nói rằng cô ấy không cố ý, cô ấy không có, cho nên… Rốt cuộc là có hay không, có phải là cô cô ý hay không?

“A…”

Quý Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, khẽ lắc đầu.

Ba năm như một đứa trẻ thật hạnh phúc.

Khi đó, anh quả thật đã lừa thần tiên tỷ tỷ bằng cách “đóng kịch”.

Hãy để cho thần tiên tỷ tỷ cảm thấy đau lòng vì bản thân một chút, hoặc để thần tiên tỷ tỷ động viên anh ấy.

Nói tóm lại, anh thích được thấy thần tiên tỷ tỷ nghe theo lối suy nghĩ của anh rồi cùng anh tâm sự.

Mặc dù điều này… có vẻ hơi xấu xa.

Nhưng không còn cách nào khác, anh… thực sự sợ rằng mình sẽ lại một lần nữa bị bỏ lại ở phía sau.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Quý Lan dần im lặng.

Những ngày không có thần tiên tỷ tỷ trong đời cuối cùng cũng qua, những ngày không có thần tiên tỷ tỷ ở bên cạnh vực anh dậy cuối cùng cũng trôi vào quá khứ.

Hơn mười năm miệt mài tìm kiếm, cuối cùng cũng có kết quả.

Tất cả những năm tháng tuyệt vọng và vất vả này cuối cùng cũng có kết quả, giống như khi anh còn bé đã từng hứa, hiện tại anh đã có khả năng để bảo vệ thần tiên tỷ tỷ.

Điều ước ấp ủ bao lâu nay.

Việc cuối cùng là… theo đuổi thần tiên tỷ tỷ thôi.

A, tại sao lại gọi là thần tiên tỷ tỷ?

Quý Lan cau mày khó chịu.

Thực sự rất khó để thay đổi thói quen hồi nhỏ.

“Cạch, cạch, cạch.”

Cửa phòng bị gõ mấy lần.

Đoạn Tranh Vanh đứng ở cửa phòng chờ nhìn Quý Lan, người đang ngồi trên ghế sô pha che kín mặt.

“Quý Lan, tôi nghĩ Xử An lúc nãy có vẻ khá tức giận, cậu có chọc tức cô ấy không?”

Mặc dù anh ấy đang hỏi một câu nghe có vẻ như quan tâm nhưng giọng điệu thực chất là đang hóng chuyện.

Quý Lan ho nhẹ một tiếng, khi ngẩng đầu lên, tâm trạng của anh đã khôi phục sự lạnh lùng như cũ.

Giọng anh trầm ấm, nghiêm nghị nói: “Cô ấy không tức giận, mà là… thẹn quá hóa giận.”

Đoạn Tranh Vanh:…?

Sau khi nói ra được trơn tru từ “thích” mà Quý Lan đã ấp ủ bấy lâu nay, thì bao nhiêu sự tức giận xen lẫn xấu hổ kia cũng tan biến.

Là người anh em tốt nên anh ấy vẫn rất vui vì Quý Lan có thể mở lòng hơn và có người mà mình thích.

Nhưng với tư cách là người đại diện, thứ anh quan tâm nhiều hơn chính là sự phát triển của các nghệ sĩ.

Anh ấy xoay người lại đóng cửa phòng chờ.

Đi đến bên cạnh Quý Lan, ngồi xuống, đẩy cặp kính gọng vàng của mình lên.

“Tôi rất vui khi thấy cậu hạnh phúc, nhưng mà…”

Nghe Đoạn Tranh Van nói “nhưng”, Quý Lan quay sang nhìn anh và chờ đợi những lời tiếp theo.

“Cậu cũng biết Xử An bây giờ đang trong thời kỳ đi lên. Cô ấy khác với cậu. Cô ấy không có lượng fan cố định. Còn fan của cậu thì sau bao nhiêu năm, có rất nhiều người mới cũng như cũ, những fan trẻ tuổi lại vô cùng cuồng nhiệt. Nếu đem hai người ra so sánh… Dù là chuyện nhỏ, tôi biết cậu không quan tâm đến chuyện này, nhưng chắc chắn đó không phải là điều tốt cho Xử An. Cậu có thể sử dụng nguồn lực của công ty để hỗ trợ cô ấy, nếu như cô ấy… Tôi không muốn thấy một kết quả như vậy.”

Quý Lan im lặng, khẽ cau mày.

Từ nhỏ anh đã biết thần tiên tỷ tỷ rất yêu diễn xuất, anh còn nhớ khi thần tiên tỷ tỷ kể về cuộc sống thú vị của đoàn làm phim, khi thần tiên tỷ tỷ kể về những vai diễn khác nhau của mình và sau đó truyền nó tới cho khán giả với giọng điệu vui vẻ khó có thể che giấu.

Không thể phá đi giấc mơ của thần tiên tỷ tỷ được.

Quý Lan gật đầu.

“Tôi biết, tôi sẽ không can thiệp sâu, anh cứ yên tâm đi.”

Hơn nữa, không thể chắc chắn rằng thần tiên tỷ tỷ có bị những người kia làm điều gì quá đáng hay không.

Anh bĩu môi, trong lòng có chút ủy khuất và bất mãn.

Những ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, anh nói thêm: “Mọi thứ đều là vì sự phát triển của cô ấy.”

Biết ý của Quý Lan, Đoạn Tranh Vanh cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu điều Quý Lan muốn là ký hợp đồng với Nhâm Xử An, sau đó sử dụng quyền lực của công ty để kiểm soát sự phát triển của Xử An, anh ấy cảm thấy rất đáng tiếc.

Một mầm giống tốt không nên sử dụng phương pháp đó để lập kế hoạch và phát triển được.

Anh ấy gật đầu: “Được rồi, cứ như vậy đi. Ít nhất cũng phải đợi đến khi cô ấy có lượng fan đông hơn và ổn định. Nếu có tình huống gì xảy ra thì hãy nói trước để tôi chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Biết rồi.” Quý Lan trả lời.

“Buổi chiều cậu còn có hai cảnh quay. Sau khi quay xong, chúng ta phải bay đến thành phố Ma đô, có một sự kiện diễn ra ở đó.” Đoạn Tranh Vanh cầm máy tính bảng, nhìn lịch trình bên trên: “Cậu sẽ phải tham gia một đoàn trong hai ngày tiếp theo. Cậu không quên chứ?”

“Không quên.” Kịch bản gần như đã sẵn sàng.

Đoạn Tranh Vanh gật đầu, mấy năm gần đây anh ấy cảm thấy Quý Lan có quá nhiều việc.

Sợ rằng Quý Lan sẽ không trụ được, anh ấy lại khuyên nhủ anh thêm lần nữa: “Sau này cậu nên nhận bớt việc lại đi, tôi nghĩ cậu cũng mệt lắm rồi.”

Quý Lan ngước mắt lên liếc nhìn anh.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đoạn Tranh Vanh, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Được, sau này sẽ tham gia ít hơn.”

Anh nên dành nhiều thời gian hơn cho thần tiên tỷ tỷ.

Ấy không đúng, sao vẫn còn gọi là thần tiên tỷ tỷ cơ chứ?