Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 142: 142: Ai Mà Lại Không Có Một Chút Bí Mật





“Công chúa muốn tại hạ sau này đi theo bên cạnh Công chúa?”
Mộ Bạch dường như rất kháng cự, thậm chí đôi mắt vốn mang theo chút vui vẻ đã lạnh xuống ngay tức khắc.

Sở Khuynh Ca đã ngờ đến hắn ta sẽ có phản ứng như thế, nàng cười nói: “Yên tâm, không phải muốn ngươi làm khách quý của ta.


Mộ Bạch có chút sửng sốt, không ngờ nàng là một cô nương, mà nói chuyện lại có thể thẳng thắn như thế.

Lập tức, gương mặt tuấn tú đỏ ửng, có hơi cay.

“Tại hạ…”
“Thật không phải, không nói đùa, cũng không có bất kì ám chỉ nào.


Sở Khuynh Ca xốc rèm lên, cho hắn ta một chút cảm giác an toàn.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhà khác đều là sợ cô nương chịu thiệt thòi, đến chỗ nàng thì lại ngược lại, còn phải cho nam tử nhà người ta cảm giác an toàn.


Mộ Bạch dường như hiểu được ý khi nàng vén rèm lên, gương mặt càng nóng bỏng hơn.

Thế nhưng lần này, là mang theo vài phần hổ thẹn.

“Thật xin lỗi…”
“Không cần không cần, Cửu Công chúa ta nổi tiếng ăn chơi, nhân phẩm được đồn đại trên phố quả thực không tốt lắm, ta tự mình hiểu được.


Nàng không hề giận, chỉ là đang nói sự thật mà thôi.

Người ta có ngoại hình tuấn tú như thế, yên lặng, đẹp đẽ đến mức gần như không ăn khói lửa nhân gian.

Lại nói người nam nhân này nhìn rõ ràng là một người chính phái đến mức gần như hà khắc, đương nhiên không thể mạo phạm.

Nàng nói: “Tiên sinh, ta nhìn ngươi không giống một người thợ rèn, chế tạo những thứ tinh xảo này chỉ sợ rằng cũng chỉ là sở thích cá nhân.


“Đôi tay này của ngươi, mặc dù xanh nhạt như ngọc, nhìn vô cùng đẹp, nhưng lòng bàn tay có vết chai, hoặc là một người luyện võ lâu năm, hoặc là lâu dài làm một vài chuyện…”
Mộ Bạch không nói gì, sắc mặt có chút phức tạp.

Sở Khuynh Ca phất tay áo: “Yên tâm yên tâm, ta không nghe ngóng chuyện riêng của ngươi, mỗi người đều có một bí mật cho riêng mình, không phải sao?”
“Ta tán thưởng ngươi, nhìn thấy nhân tài liền muốn lưu lại bên cạnh mình, bệnh nghề nghiệp phát tác mà thôi, ngươi đừng để ý.


“Thế nhưng, ta cũng chỉ muốn ngươi ở lại bên cạnh ta ba tháng, ta còn có rất nhiều thứ, hi vọng ngươi có thể giúp ta chế tạo, về phần thù lao, ngươi cứ ra giá, ta sẽ cân nhắc.


Cái này hoàn toàn là cách thuyết phục của thương nhân.

Đôi mắt sắc của Mộ Bạch chớp chớp, lại nhìn nàng, gương mặt lạnh nhạt, khóe môi mỉm cười, ý cười mỏng lạnh vô tình.


Đúng, chính là thương nhân, chỉ có lợi ích, không có bất kì dây dưa tình cảm nào.

Thần sắc này, nếu là trên người một nam tử, Mộ Bạch sẽ không có cảm giác gì.

Nhưng nàng là một cô nương, thần sắc này có chút khiến nam tử không có đất dung thân.

Sảng khoái ngay thẳng đến mức khiến người ta xấu hổ.

“Ta quả thực rất hứng thú với những thiết kế của Công chúa.


“Cho nên, ta cảm thấy ngươi ở lại bên cạnh ta một thời gian, với chúng ta mà nói, là cục diện đôi bên cùng có lợi.


Sở Khuynh Ca nháy mắt một chút, vẫn cười đến vô hại: “Tiên sinh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mộ Bạch dường như đang suy nghĩ.

Sở Khuynh Ca cũng không ép hắn.

Mộ lát sau, Mộ Bạch mới nói: “Tại hạ là một nam tử, đi theo bên cạnh Công chúa, dù sao cũng không tiện.



“Thế nhưng, trước mắt tại hạ cũng không có dự định nào, nếu Công chúa có thể sắp xếp cho tại hạ một căn nhà nhỏ, tại hạ ngược lại là vẫn có thể an tâm làm việc cho Công chúa một khoảng thời gian.


“Vậy được, cứ quyết định như thế đi, ta sắp xếp chỗ ở cho ngươi, ngươi chế tạo cho ta thứ mà ta cần.


Đương nhiên, chuyện thù lao tuyệt đối sẽ không bạc đãi người ta.

Nàng là Công chúa mà! Có rất nhiều vàng bạc châu báu.

Vài ngày tiếp sau đó, Sở Vi Vân không còn đến gây sự, Sở Khuynh Ca cũng không còn gặp lại Phong Ly Dạ.

Mấy ngày sau nữa, đến hoàng thành.

Không ngờ rằng, trong hoàng thành lúc này, lời đồn liên quan đến Thế tử gia và Cửu Công chúa đã sớm truyền đi khắp đường lớn ngõ nhỏ….