Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế

Quyển 3 - Chương 6




Liễu Xuân Oánh chỉ ra ngoài mua đồ ăn, không nghĩ tới bản thân vừa ra khỏi tiểu khu liền nhanh chóng bị kéo lên một chiếc xe taxi, cô còn chưa kịp phản kháng đã hít phải khí gì đó, hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện bản thân bị trói chặt tay chân ở trong một căn phòng tối om.

Bốn phía im ắng, trong lòng cô thế nào cũng không bình tĩnh nổi, vì lúc cô bị kéo lên xe, hình như cô còn nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của Lý Gia Kiệt, đồng thời cô cũng lo lắng cho tương lai mờ mịt của bản thân.

Tiếng bước chân ngày càng gần nhắc nhở Liễu Xuân Oánh sắp có người đến, làm cho tim của Liễu Xuân Oánh đập liên hồi.

Lý Lỗi đang ở phòng họp đột nhiên nhận được điện thoại của bạn mình, biểu tình lập tức biến đổi, mặc kệ là đang họp với các cấp dưới, anh vội vã chạy ra ngoài.

Các vị tinh anh bị bỏ mặc trong phòng họp anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Lý Lỗi cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân quyết định xả giận giúp Liễu Xuân Oánh. Gần đây anh luôn cho người đi theo Dịch Ngọc Mai, nếu không hậu quả thế nào, anh không dám tưởng tượng.

Tốc độ xe đã đạt tới cực hạn, nhưng anh vẫn liên tục vượt mấy cái đèn đỏ. Anh cũng không để bụng, trong lòng nóng vội đến mức hận không thể lập tức đến được chỗ người bạn mình chỉ cho. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy Liễu Xuân Oánh không có việc gì, anh mới yên tâm.

Nhận được tin đã bắt được Liễu Xuân Oánh, Dịch Ngọc Mai cực ký cao hứng, không muốn đi dạo phố nữa, định trực tiếp đến kho hàng kia. Cô ta muốn hung hăng thu thập Liễu Xuân Oánh một phen, ai bảo cô không biết điều, không nhường Lý Lỗi cho cô ta.

Kẻ nào dám đối nghịch với cô ta đều không có kết cục tốt, nếu không phải lúc trước "Liễu Xuân Oánh" coi cô ta thành bạn bè, cô ta sao có thể hiện tại mới thu thập cô.

Vui vẻ không được bao lâu, cô ta mới đi được nửa đường đã bị chặn lại, thư ký của cha cô ta bảo cô ta mau chóng rời sang nước ngoài, nếu chậm trễ sẽ không thể đi được.

Cô ta tự nhiên không chịu, cô ta sắp có thể làm Liễu Xuân Oánh hoàn toàn biến mất, cô ta muốn nhìn thấy kết quả mới chịu rời đi. Hơn nữa, ở trong lòng cô ta căn bản không hề tin cha mình sẽ thật sự có việc gì, đây nhất định là kế sách của cha, còn không phải vì muốn khuyên cô ta ít làm một số chuyện như này.

Vị thư lý sốt ruột, gã không muốn tiếp xúc với vị đại tiểu thư này, chỉ là gã cũng tham gia vào một vài chuyện, thủ trưởng đã đồng ý với gã, chỉ cần gã đưa con gái lão đi, lão sẽ bảo toàn cho gã.

Chuyện xấu dồn dập xảy ra, ai cũng không nghĩ là cứ như thế kết thúc, cho dù là vị thủ trưởng ngày thường cẩn thận lại mưu trí.

Thấy biểu tình nghiêm túc của thư ký, trong lòng Dịch Ngọc Mai trầm xuống, "Chẳng lẽ là thật sự?"

Thư ký khẳng định gật đầu, lấy ra một tờ giấy.

Dịch Ngọc Mai liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là chữ viết của cha mình, trên đó có mấy câu viết qua loa bảo cô ta mau rời đi.

"Mọi công cụ liên lạc của cha cô đã bị tịch thu nên đành phải để tôi tới đưa cô đi." Thư ký nông nóng nói. Gã liên tục xem đồng hồ, nếu không đi thì thật sự không còn kịp nữa rồi.

Dịch Ngọc Mai cũng nóng nảy, cha đã nói là nghiêm trọng như vậy, cô ta cho dù có ngu cũng biết mọi việc đã hỏng bét, còn liên quan đến lợi ích thiết thực của bản thân, cô ta còn quan tâm đến người khác được mới lạ.

Ngay lúc đó điện thoại của cô ta vang lên, mấy người cô ta đưa tiền làm việc gọi tới hỏi khi nào cô ta tới. Liễu Xuân Oánh đã tỉnh, bọn chúng muốn xử lý nhanh một chút.

"Còn tới cái rắm! Hiện tại bà đây có việc, chúng mày cứ việc hành động!" Ngữ khí cô ta rất không tốt, thái độ của kẻ bên kia cũng không vừa, không biết nói gì đó khiến Dịch Ngọc Mai nổi giận lôi đình, "Tiền, tiền, tiền! Không phải bà đây đã cho chúng mày sao? Được, mấy nhày nữa tao lại đưa cho bọn mày. Bây giờ lập tức xử lý nó cho tao. Tao không muốn nhìn thấy con đàn bà kia một lần nào nữa!" Cô ta không thoải mãi, người đắc tội với cô ta cũng đừng mong được thoải mái.

Thư ký thật sự không thể tin một cô gái lớn lên ôn nhu, dễ thương trước mặt lại có bản chất như thế, hơn nữa gã càng nghe lại càng cảm thấy lời nói của cô có chỗ không thích hợp. Gã theo thói quen hỏi: "Cô đang làm cái gì? Mau thu tay lại, nếu không cho dù ra nước ngoài rồi, chúng ta cũng trốn không thoát."

Dịch Ngọc Mai không để ý đến lời của thư ký. Đây không phải lần đầu tiên cô ta làm thế, vợ cũ của người chồng trước cũng bị cô ta bức bách rời đi theo kiểu này, chỉ cần cô ta không xảy ra việc gì thì chẳng có gì ghê gớm. Hơn nữa giờ cô ta lập tức phải rời đi nên càng không có chỗ nào cố kỵ.

Chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là mấy kẻ đó, Dịch Ngọc Mai trực tiếp không nhận. Thư ký càng nghĩ càng sợ hãi, trực tiếp đoạt lấy điện thoại của cô ta gọi qua, cuộc gọi vừa thông, gã liền nghe thấy một giọng đàn ông hung tợn, "Mau chuyển tiền qua đây nếu mày không muốn bị toàn dân biết mình giết người. Ha ha... Tao có ghi âm lại đây, có muốn nghe không?"

Mặt thư ký liền đen lại. Gã ý thức được nếu bản thân thực sự đưa người phụ nữ này đi, gã mới chẳng còn cơ hội nào. Xoay người ném trả điện thoai cho Dịch Ngọc Mai, gã muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Dịch Ngọc Mai thấy gã có điểm không thích hợp, lập tức đuổi theo gã. Cô ta có dự cảm, không thể để gã rời đi, nếu không cô ta sẽ thật sự không thể rời đi được.

Liễu Xuân Oánh đã sớm tỉnh lại. Vốn dĩ cô cho rằng sau khi bản thân tỉnh lại sẽ lập tức bị xử lý. Cô cẩn thẩm nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không nghĩ tới bản thân còn có thể hấp hối giãy giụa được một lúc nữa, hơn nữa cô còn biết được kẻ đừng sau màn là ai.

Có người tới, cô lập tức nhắm mắt giả bộ còn chưa có tỉnh lại. Không biết có phải bởi vì cô biết rõ bản thân đang ở trong thế giới của chương trình học không, xảy ra chuyện gì thật cũng không phải là bản thân chân chính, nên sau một giây kinh hoàng ngắn ngủi, cô bắt đầu trở nên thật bình tĩnh.

Có trấn định thì hành động mới ổn.

Cửa mở, mấy gã đàn ông bước vào.

"Lão đại, chúng ta lập tức xử lý con đàn bà này sao?"

"Xử lý cái rắm! Con mụ kia cho có một nhúm tiền, căn bản không đủ cho chúng ta tiều. Rõ ràng thỏa thuận tới hiện trường đưa tiền, bây giờ không có, vụ này làm không lời." Nghe thấy thế, Liễu Xuân Oánh theo bản năng ngừng thở, chờ đợi đáp án.

"Lão đại, vậy chúng ta phải sao?"

"Thu dọn đồ đạc rời đi!" Bọn chúng vốn tưởng có cuộc làm ăn lớn, sau đó ra nước ngoài vui chơi, không có tiền thì làm cái rắm!

"Thế còn người phụ nữ kia?" Lão đại trực tiếp cho tên đàn em một cái bạt tai, "Nếu mày không muốn sống nữa thì đi mà xử lý nó!" Nói xong gã liền mặc kệ tên kia, mang một đám người rời đi.

Liễu Xuân Oánh hết chỗ nói rồi, đây là tình huống gì thế? Cô cứ cho rằng sẽ có một màn kinh tâm động phách cơ, rốt cuộc lại kết thúc kiểu này.

"Đinh, hiện tại cô đang ở thế giới của hệ thống dưỡng thành mẹ kế, không phải trong tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết. Có một số việc có thể bỏ qua thì bỏ qua luôn. Mục đích của chúng ta không phải ở vấn đề này, mà là bồi dưỡng cô trở thành một mẹ kế đủ tư cách." Nghe được nghi vấn của Liễu Xuân Oánh, hệ thống liền nhảy ra trở lời.

Lúc Lý Lỗi, anh chỉ nhìn thấy Liễu Xuân Oánh đang ngẩn người, tình huống như vậy cũng làm anh cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng không có việc gì là tốt rồi.

Anh vẫn không yên tâm, đưa Liễu Xuân Oánh đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, cho đến khi bác sĩ kết luận, xác nhận Liễu Xuân Oánh thật sự không có chuyện gì, anh mới yên lòng.

Cô vừa về đến nhà, Lý Gia Kiệt lập tức bổ nhào vào lòng Liễu Xuân Oánh, không ngừng khóc lóc, nói bản thân vô dụng. Nếu lúc ấy cậu có thể kêu cứu mạng, kêu càng nhanh, nói chuyện càng nhanh hơn, không chừng những người khác có thể tới cứu mẹ kế, mẹ kế cũng không phải chịu tội.

Bởi vì chuyện này, Lý Gia Kiệt càng khao khát mãnh liệt khả năng nói chuyện bình thường, cùng với tầm quan trọng của việc nói chuyện đúng lúc. Cậu tự giác cầm sách luyện tập, một người 24 giờ, cậu liền luyện tập hơn mười tiếng đồng hồ, độ điên cuồng có thể so với tẩu hỏa nhập ma.

Liễu Xuân Oánh thực cảm động, một phần vì cậu nỗ lực như vậy, phần khác vì bản thân. Cô cổ vũ cậu cố lên.

Sự việc xảy ra hoàn toàn tiêu biến cảm giác an toàn của Lý Lỗi, hơn nữa hiện tại Dịch Ngọc Mai không có tung tích. Anh không cho phép Liễu Xuân Oánh ra ngoài mua đồ ăn gì đó, anh tình nguyện để bản thân mệt mỏi, đi nhiều thêm một đoạn đường để mua đồ về nhà chứ không nguyện để cô ra cửa một bước.

Anh rất mệt, cũng biết cô thực nhàm chám nên kiến nghị cô hằng ngày cùng Lý Gia Kiệt luyện tập, mỗi người mẹ một câu con một câu, bầu không khí tốt lên.

Hiệu quả tuy có, nhưng chỉ cần bỏ sách vở ra, Lý Gia Kiệt lập tức nói lắp. Liễu Xuân Oánh dứt khoát để Lý Gia Kiệt buông sách vở, dù có việc hay không có việc cô đều tìm cậu nói chuyện, hỏi cậu đủ loại vấn đề.

Cứ như vậy, Lý Gia Kiệt nói chuyện càng thêm linh hoạt, khả năng đáp ứng yêu cầu càng cao.

Mỗi ngày cô tốn nhiều sức lực, trả giá nhiều như thế, cho dù là mẹ đẻ cũng chưa chắc đã làm được đến thế này, người xung quanh đều nói Lý Gia Kiệt may mắn, có được một mẹ kế như vậy.

Nhưng trong lòng Liễu Xuân Oánh rất rõ ràng, ở thế giới thực cô không làm được tốt như vậy. Làm người đều có tâm tư, nếu cô có con của mình, cô thật sự không thể khẳng định bản thân có thể xử lý mọi việc một cách công bằng hay không.

Ở thế giới thực, cô đã 30 tuổi, không phải không thể có con của mình, cho nên cái ý niệm kia lại lần nữa xuất hiện trong đầu cô.

Sau khoảng hai mươi ngày, Liễu Xuân Oánh rốt cuộc có được 11 điểm, khả năng nói chuyện của Lý Gia Kiệt cũng bay vọt, ngoại trừ lúc ở ngoài vẫn hơi lắp bắp, nhưng đã có thể xem như người bình thường, Lý Lỗi bắt đầu suy xét có thể cho Lý Gia Kiệt đi học hay chưa.

Liễu Xuân Oánh cũng tán thành, con người là động vật quần cư. Hiện tại Lý Gia Kiệt còn nhỏ, được cha mẹ bảo hộ, chỉ có một mình cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu cậu trưởng thành, phải thích ứng với quy tắc của thế giới này, cậu sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn so với người khác, đi nhiều đường vòng hơn.

Điều này đối sự thành công trong tương lai của một người mà nói có lẽ là đả kích trí mạng, bởi lẽ cậu có thể bỏ qua cơ hội duy nhất trong đời. Mỗi chương trình học đều khảo hạch sự thành công trong tương lai của con riêng, Liễu Xuân Oánh không thể bởi vậy mà khiến cho bản thân không đạt yêu cầu.

Lý Gia Kiệt thực sợ hãi, nhưng có ba mẹ cổ vũ, cậu gật đầu. Sau khi kiểm tra khảo sát trình độ kiến thức, cậu trở thành một học sinh tiểu học lớp Bốn.

Cậu vừa vào học, trường liền tổ chức cuộc thi diễn thuyết mỗi năm một lần. Giáo viên tới nói chuyện với Liễu xuân Oánh, ám chỉ với Liễu Xuân Oánh rằng cô khuyên Lý Gia Kiệt không cần tham gia cuộc thi này, miễn cho cậu mất mặt.

Lúc ấy Liễu Xuân Oánh nghe thế, lập tức không cao hứng, cái gì mất mặt? Lý Gia Kiệt có được sự dũng cảm như thế là rất giỏi, cô còn vì Lý Gia Kiệt cao hứng không kịp ấy chứ.

Giáo viên thấy Liễu Xuân Oánh chấp mê bất ngộ, cũng không cho mặt mũi nữa, "Lý Gia Kiệt nói chuyện lắp bắp, lên bục diễn thuyết không phải để mất mặt thì còn để làm gì?" Các phụ huynh khác, chỉ cần gã vừa nói, người ta lập tức đồng ý rồi.

Cô không cao hừng, tôi càng không cao hứng, có người thầy giáo nào như thế sao? Cô ngắn gọn dứt khoát nói với thầy giáo, cô để Lý Gia Kiệt tham gia thì có như thế nào, Gia Kiệt nhà cô lợi hại hơn những đứa trẻ khác, cậu không chỉ có thể tham gia, còn có thể đoạt giải nữa.

Lý Gia Kiệt tan học về nhà, mở cửa liền nghe thấy những lời này. Cậu không hiểu vì sao bản thân cảm thấy ấm áp, cảm giác có người tin tưởng mình thật tốt.

Cậu vốn dĩ được thầy giáo khuyên bảo, lại bị đả kích nên không tự tin, đột nhiên cậu cảm thấy không có gì ghê gớm. Cậu nắm chặt tay, cậu không thể làm mẹ kế thất vọng.

Lặng lẽ đóng cửa phòng lại, cậu không thể để cho mẹ kế biết cậu đã trở về, cậu phải cho mẹ kế một kinh hỉ.