Chúc mừng Việt Nam lần 2 vô địch AFF!!! \(≧▽≦)/
Chương 2.
Lý Nhai Tiết ăn hết sạch hộp cơm, ợ một hơi. Từ sau khi mẹ và bố tách ra, cậu đã lâu không ăn đến thoải mãn như vậy. Sờ bụng nhỏ tròn trịa, cậu mỉm cười.
Có điều, nghĩ đến đây là đồ do người đáng ghét làm, tươi cười trên mặt lập tức biến mất. Cậu mặc kệ cô ta nấu cơm ngon đến cỡ nào, cô ta vẫn là người xấu phá hư gia đình cậu.
Mẹ từng nói, kỳ thực mẹ rất yêu bố, bố cũng rất yêu mẹ, chỉ vì người đàn bà xấu xa Liễu Xuân Oánh muốn ở lại thành phố lớn mà câu dẫn bố cậu, mà bố cậu không cẩn thận phạm phải sai lầm nên khi mẹ cậu biết chuyện mới tức giận ly hôn.
Nhưng mẹ yêu thương cậu, sợ cậu bị Liễu Xuân Oánh lừa gạt, nên mẹ không chỉ cứ nửa tháng trở lại xem cậu, cho cậu ăn ngon, còn nói cho cậu nghe những chuyện xấu mà Liễu Xuân Oánh làm. Cậu nghe được càng nhiều, cảm thấy Liễu Xuân Oánh và mẹ đối lập càng lớn, cậu càng chán ghét Liễu Xuân Oánh hơn. Cậu căn bản không muốn nhìn thấy cô ta.
Nhưng việc đó không có khả năng. Sau này mẹ lại nói cho cậu rằng, chỉ cần cậu làm ầm ĩ ở nhà lên là Liễu Xuân Oánh ức hiếp cậu, người trong nhà sẽ từ từ không thích cô ta nữa, dần dần cô lập cô ta, sớm muộn cũng có một ngày cô ta không chịu nổi, chủ động rời khỏi nhà cậu.
Liễu Xuân Oánh rời đi thì mẹ liền có cơ hội trở về nhà, cậu cũng có thể lần nữa có được một gia đình ấm áp. Cậu sẽ giống như bạn bè, cùng chung bố mẹ sống vui vẻ.
Nhưng vì cái gì mà đã hơn một năm, Liễu Xuân Oánh vẫn còn ở nhà cậu?
Cậu có chút ghét bỏ bản thân vì chút đồ ăn mà đã bị Liễu Xuân Oánh mê hoặc. Cậu hung dữ trừng mắt nhìn Liễu Xuân Oánh một cái, "Mau đi đi! Tôi lập tức phải đi học. Bà còn ở đây, có phải muốn tôi không thể tập trung học tập!"
Lời nói này thực sự quá mức tổn thương người. Liễu Xuân Oánh đâu nén nổi cơn tức như vậy. Khí huyết dâng lên, cô bắt lấy tay của Lý Nhai Tiết, đánh hai phát, "Thằng nhóc hư đốn này, dì cũng là mẹ con. Sao con có thể nói những lời như thế?" Cô thấy cô giáo đã đi tới cửa lớp, "Con đã lớn như này cũng nên hiểu chuyện đi, nếu không lại làm cô giáo và bố con phải nhọc lòng."
Căn cứ vào ký ức của thân thể này, Lý Nhai Tiết không phải một đứa bé biết nghe lời, từng có rất nhiều lần gây rắc rối mà phải bị giáo viên gọi cho phụ huynh.
Quả nhiên cô giáo nghe thấy Liễu Xuân Oánh nói vậy liền lộ ra sự cảm kích.
Hiện tại trẻ con đều là bảo bối, nói nặng lời một chút là phụ huynh lập tức làm ầm ĩ, người sau so với người trước lại càng phiền phức, khiến cho bon họ trên lớp chỉ có thể làm người tốt, không dám làm người xấu. Nhưng bọn họ có nói đi nói lại bao nhiều lần cũng không hiệu quả, ngược lại còn làm bọn trẻ thành thói quen, cảm thấy thế cũng chẳng có gì ghê gớm. Vì vậy, bọn trẻ vẫn trước sau như một, thói xấu tật xấu ngày càng nhiều, càng thích nghịch ngợm gây sự.
Đương nhiên việc này không phải chỉ có sai lầm của phụ huynh, giáo viên cũng có trách nhiệm vì bản thân thiếu kinh nghiệm giáo dục, tuy nhiên nếu phụ huynh chủ động làm người xấu vẫn là tốt nhất. Khó lắm mới gặp được một vị phụ huynh có thể lý giải bản thân, cô thật sự cảm động.
Liễu Xuân Oánh tiến đến, "Cô giáo, thằng nhóc nghịch ngợm nhà tôi làm cô vất vả rồi. Cô giáo lên lớp, tôi không quấy rầy nữa."
Cô giáo gật đầu, cảm thấy Liễu Xuân Oánh là người lễ phép, không giống như mọi người nói là không có tố chất, không biết lễ phép.
Thu thập "gấu con" xong, tâm tình Liễu Xuân Oánh hơi tốt một chút. Vừa bước vào nhà, đóng của lại, cô thình lình bị một cơn đau ập tới làm ngã lăn ra đất. Cô cuộn tròn người lại, cảm thấy rất khó chịu.
"Đinh, vì ký chủ tiến hành bạo lực với Lý Nhai Tiết, vượt qua giới hạn ôn nhu, nên phải chịu trừng phạt điện giật mười phút. Lúc ấy có quá nhiều người lạ, trừng phạt mới lùi lại đến bây giờ tiến hành."
Đầu Liễu Xuân Oánh đầy mồ hôi. Cô không biết nói gì, bản thân thế nào lại quên mất việc này? Nhất định là cô bị thằng nhóc hư đốn kia làm cho tức điên rồi, cô mà là người độc ác sao?
Nghĩ đến việc hôm nay bản thân dễ có hành động bạo lực với Lý Nhai Tiết như thế, cô cảm thấy bản thân muốn tránh cho tình huống như vậy phát sinh lần nữa thực sự không phải chuyện dễ dàng gì.
Mà chuyện này căn bản còn chưa xong. Lúc ăn cơm tối, mẹ chồng từ ngoài thành hùng hổ đi tới, quở trách Liễu Xuân Oánh tâm tư độc ác, ức hiếp cháu nội bảo bối đáng yêu của bà ta.
Thế còn chưa tính, bà ta sống chết lôi kéo quần áo Lý Lỗi, nói rằng nếu anh không cho Liễu Xuân Oánh hai cái bạt tai, bà ta sẽ ôm Lý Nhai Tiết về nhà mình. Lý Lỗi không đáp ứng, bà ta liền rống lớn là bản thân mệnh khổ, con trai lớn rồi, không nghe lời mẹ nữa.
Nhìn mẹ chồng khua tay múa chân ăn vạ, Liễu Xuân Oánh còn có tinh thần suy nghĩ chuyện khác. Cô đột nhiên nhớ đến lời mọi người thường nói, " sau lưng mỗi "gấu con" đều có một "gấu già". " Người mẹ chồng này chính là "gấu già", làm sao có thể dạy dỗ tốt trẻ con.
Cô nhìn ra Lý Lỗi đang rất bất đắc dĩ. Anh không phải loại người không có đạo lý. Con trai vừa về nhà đã lôi chuyện Liễu Xuân Oánh đánh mình ra nói cho anh biết, anh tất nhiên có tức giận. Nhưng anh ở bên ngoài phấn đấu nhiều năm như vậy, hiểu được rằng mọi việc không thể chỉ nghe từ một phía, vì thế, anh gọi điện thoại hỏi cô giáo, biết được không phải là ức hiếp như lời con trai nói, chỉ dạy đỗ một chút thôi.
Kể từ khi anh và vợ trước Dịch Nguyệt Mai ly hôn, con trai ngày càng vô cớ gấy rối. Anh có biết và để tâm đến, nhưng vì Dịch Nguyệt Mai vẫn luôn quấy lầy anh cùng công việc bận rộn, thời gian anh ở nhà quá ít, anh đành hữu tâm vô lực, quấy rầy mẹ mình một chút. Nhi tử từ vợ trước Dịch Nguyệt Mai cùng chính mình ly hôn lúc sau, càng ngày càng vô cớ gây rối, hắn xem ở trong mắt cấp ở trong lòng, chỉ là hắn vẫn luôn bởi vì Dịch Nguyệt Mai quấy rầy cùng công tác, đãi ở nhà thời gian quá ít, lại có mẹ nó quấy rầy, có tâm mà vô lực. Cùng là người chăm sóc đứa nhỏ, nhưng có lẽ còn có chút lý trí, anh thấy cho dù là cố ý hay vô tình dung túng, hành động của bản thân cũng chẳng khác mẹ mình là bao.
Đột nhiên anh cảm thấy có chút xin lỗi Liễu Xuân Oánh. Gả cho anh, cô có lẽ còn không hạnh phúc bằng trước kia. "Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Chuyện đó căn bản đâu phải lỗi của Liễu Xuân Oánh. Đấy là do Nhai Tiết không lễ phép, nên bị phạt một chút."
Liễu Xuân Oánh hơi kinh ngạc nhìn Lý Lỗi, cô không nghĩ tới anh sẽ thay cô nói chuyện. Trong trí nhớ, việc tương tự chưa từng xảy ra. Cô nhăn mày lại, nếu anh ta có thể trợ giúp thì tốt rồi, chỉ sợ là anh ta có suy nghĩ khác.
"Cái gì mà nên bị phạt? Anh không biết Liễu Xuân Oánh là mẹ kế của Nhai Tiết sao? Người ta đều nói mẹ kế độc ác, ai biết cô ta có cố ý hay không. Nếu không phải anh nhất quyết đòi ly hôn với Nguyệt Mai, cháu trai bảo bối của tôi sao có thể phải chịu ủy khuất như này? Nguyệt Mai lớn lên xinh đẹp, còn có công việc, so với Liễu Xuân Oánh tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Tôi thật không biết đôi mắt anh vứt ở đâu rồi." Mẹ của Lý Lỗi thấy con trai mình còn giúp Liễu Xuân Oánh nói chuyện thì càng nổi giận lôi đình, ở ngay trước mặt Lý Lỗi nói ra mấy lời bản thân thường mắng Liễu Xuân Oánh.
"Mẹ!" Đội nhiên hai mắt Lý Lỗi đỏ lên, anh vô cùng tức giận, rống lên một tiếng là ba người đều thấy khiếp sợ. Lý Nhai Tiết trực tiếp bị dọa khóc.
Liễu Xuân Oánh cảm thấy rất kỳ quái, lời này cô nghe xong còn chưa tức giận mà Lý Lỗi vì cái gì mà nổi giận? Hơn nữa, cô có chú ý đến, lúc trước anh ta căn bản không có phản ứng gì, cho tới khi nhắc đến cái tên Dịch Nguyệt Mai, thân thể anh ta nháy mắt liền căng thẳng.
Xem ra cô hẳn nên tìm hiểu kỹ về vợ trước của Lý Lỗi, nói không chừng sẽ có điểm đột phá. Hơn nữa, lúc ấy hệ thống có nhắc nhở là vấn đề ở phụ nữ, Dịch Nguyệt Mai quả thực phù hợp với điều kiện này.
Lý Lỗi cũng biết bản thân vừa rồi có phản ứng hơi quá. Ngày thường trước mặt mọi người anh đều vô cùng kiềm chế, có khi nào phát hỏa lớn như vậy. Chỉ là không có đàn ông nào nhịn nổi khi bản thân bị đội nón xanh, nhưng vì kiêng kị trẻ con nên anh không nói ra. Loại cảm giác buồn bực này ai có thể hiểu cơ chứ? Ngày thường anh chịu đựng không để lộ ra, hiện tại trước mặt anh mà mẹ còn nói như vậy, anh nhịn cũng đủ rồi.
Người vợ trước Dịch Nguyệt Mai lớn lên không tồi, có năng lực, lâu ngày dựa vào công việc mà câu dẫn được một cao phú soái, tình nguyện xóa tên khỏi hộ khẩu cũng muốn ly hôn với anh. Nào biết người ta đã có vợ, cô ta giỏ tre múc nước vô ích, công việc mất, thanh danh cũng hỏng. Cuối cùng cô ta chịu không nổi, quay lại tìm anh. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Anh hít sâu một hơi làm bản thân bình tĩnh lại. Anh không nghĩ chuyện này còn ảnh hưởng lớn đến bản thân như thế, anh còn tưởng là đã qua rồi, "Mẹ, con mệt mỏi rồi. Để con đưa mẹ về, chân bố không tiện, cần mẹ chăm sóc nữa." Mặt anh hiện đầy mệt mỏi.
Mẹ anh tất nhiên là thương cháu nội, đương nhiên cũng thương con trai, nên thấy con trai như vậy, bà ta đành đáp ứng. Bà ta không biết con trai và con dâu trước đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau khi bọn họ ly hôn, con trai liền trở thành người cuồng công việc, liên tục thăng chức, nhưng cũng thực sự rất mệt, suốt ngày bay tới bay lui, thường xuyên không về nhà. Lần gần nhất bà ta nhìn thấy con trai là hai tháng trước.
Tiễn mẹ rời đi, Lý Lỗi trực tiếp không màng hình tượng nẳm ngửa trên sô pha. Anh thật mệt mỏi, nhưng cuộc sống lại vô cùng phong phú, toàn tâm toàn ý vì bản thân phấn đấu, không hề bận tâm đến chuyện khác. Anh nhớ lại việc bản thân trả giá lại đổi lấy kết quả như vậy, trên mặt tự nhiên lộ ra tia cười lạnh.
Liễu Xuân Oánh chưa rời đi. Nói thế nào đi nữa, hôm nay Lý Lỗi giúp mình, cô vẫn nên cảm ơn anh.
"Không cần nhiều lời, cô đi nghỉ ngơi đi!" Không chờ Liễu Xuân Oánh mở miệng, Lý Lỗi lại đột nhiên đứng dậy, vào phòng ngủ, không tới một lát liền có tiếng nước. Đến khi Liễu Xuân Oánh phản ứng lại, vào phòng ngủ, Lý Lỗi đã ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Xem ra quả nhiên là anh mệt mỏi, ngay cả con trai đều quên mất, có điều như vậy cũng tốt, tránh cho mọi người xấu hổ.
Cô vừa đi ra đã nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của Lý Nhai Tiết đang hung dữ nhìn mình, "Là bà, chính là do bà. Đồ đàn bà hư hỏng!" Cậu nói xong liền chạy.
Liễu Xuân Oánh cảm thấy rất uể oải. Hôm nay phát sinh chuyện này làm cô thực mơ hồ, cũng rất mệt mỏi, không còn tâm tư đi quản "bé gấu" kia.
"Đinh, hiện tại Lý Nhai Tiết thực thương tâm, rất cần người an ủi. Thỉnh ký chủ đi trấn an cậu ta." Âm thanh của hệ thống lại vang lên. Cô không hiểu vì sao dạo này tần suất lên tiếng của hệ thống ngày càng cao.
Bất đắc dĩ, cô đành kéo lê thân thể mệt mỏi chậm rãi đến phòng của Lý Nhai Tiết. Cô mới gõ cửa đã bị Lý Nhai Tiết gào thét, "Tránh ra, tôi không cần bà giả vờ giả vịt."
Sờ mũi, cô biết trước là kết quả này. Quả nhiên là "gấu con".
Thấy bên ngoài chậm chạp không có thanh âm, trong phòng Lý Nhai Tiết lại khóc càng lên hơn. Cậu biết Liễu Xuân Oánh là người xấu, nhưng chưa từ bỏ, cậu lặng lẽ mở của phòng, cẩn thận ra ngoài xem, thấy quả nhiên là không có ai thì lại thất vọng cúi đầu.
Liễu Xuân Oánh tránh ở một bên thầm lắc đầu, đành từ góc tối đi ra, "Này, gấu con!" Trong mắt Lý Nhai Tiết nhanh chóng hiện lên một tia cao hứng.