Thật vất vả mới tới được trường tiểu học, Liễu Xuân Oánh không lãng phí thời gian, trực tiếp đi đến văn phòng. Bắt giặc phải bắt vua trước, tìm người làm việc thì gặp lão đại trước, hẳn là không sai đi! Không thấy có rất nhiều dân chúng tới cơ quan chính phủ đều chạy thẳng đến trước lão đại la lối khóc lóc sao.
Thế nhưng chưa đi vào liền đã xảy ra một sự kiện vô cùng 囧, cô thiếu chút nữa ngay cả cửa cũng không đi qua nổi, à không... Là do cửa quá hẹp.
Cố gắng lách thân qua cửa, khuôn mặt đỏ bừng, đầu hơi nghiêng, trước nay cô chưa từng bị mất mặt như vậy.
Hiệu trưởng còn xem như người có tố chất, không cười ra tiếng, nhưng quai hàm run rẩy tố cáo ông phải cố gắng nhẫn nhịn thật vất vả.
Lý Á Kiệt có chút đau lòng nhìn mẹ kế nhà mình, việc vừa rồi hẳn là rất đau! Cậu còn nghe thấy tiếng vang thật lớn mà.
Buông quần áo Liễu Xuân Oánh ra, cậu chạy tiến lên cầm lấy hai ngón tay cô. Cậu mặc kệ có phải đang ở văn phòng hiệu trưởng hay không, nhón chân khẽ thổi vào miệng vết thương như có như không của Liễu Xuân Oánh, "Thổi thổi liền không đau nữa."
Thấy đứa nhỏ đáng thương hết lòng quan tâm đến mình như thế, Liễu Xuân Oánh muốn kéo nó ngồi xuống. Lúc này thì cô còn chưa có thấu hiểu công việc làm mẹ kế, nó không chỉ là bần cùng, mà còn kéo theo cả vận đen nữa.
Sau lần trải nghiệm này, khí thế của Liễu Xuân Oánh liền thấp xuống, muốn la lối khóc lóc không được, mà rút lui có trật tự cũng không thể. Hiện tại cô còn phải giáo dục Lý Á Kiệt, gặp khó khăn cũng không thể từ bỏ. Vì thế cô đem biểu tình hung ác trên mặt thu lại, quyết định áp dụng phương thức ôn hòa.
Tuy nhiên, cô không biết là cô có hung dữ hay ôn hòa thật ra không khác nhau nhiều lắm, cô béo đến mức ngũ quan đều nhăn lại, hoàn toàn không cảm thấy có cái gì biến hóa.
Cô tỏ ý, "Hiệu trưởng, tôi tới tìm ngài nói chuyện về vấn đề cho con trai tôi đi học. Học kỳ này bố đứa nhỏ qua đời, ta cũng ngã bệnh, ốm đau trên giường, trong nhà lại không có thân thích hỗ trợ, vì thế mà không kịp báo danh. Đứa nhỏ nhà ta thông minh lại có năng lực, thành tích học tập rất tốt, không thể chậm trễ! Nếu đứa nhỏ được không thu nhận, chính là làm nước ta mất đi một nhân tài!"
Tuy rằng Lý Á Kiệt không hoàn toàn hiểu những gì Liễu Xuân Oánh nói, nhưng những từ như thông minh, có năng lực, cậu đều biết, không nghĩ tới mình trong lòng mẹ lại tốt như vậy, liền đỏ mặt, liếc nhanh Liễu Xuân Oánh một cái, càng thêm gắt gao mà nắm lấy ngón tay của Liễu Xuân Oánh, hắn muốn trở nên thông minh và tài giỏi hơn.
Hiệu trưởng gật đầu, "Có thể! Nộp hồ sơ là được!" Ông nhìn thoáng qua đứa trẻ vẫn luôn đứng cạnh người phụ nữ béo, xác thực rất ưu tú, nhưng nhỏ như vậy, ai biết về sau sẽ ra sao.
"Đơn giản như vậy sao?" Liễu Xuân Oánh còn tưởng rằng phải tốn miệng lưỡi thuyết phục mới có thể đạt được kết quả mình muốn, không nghĩ tới lại thực hiện dễ dàng như vậy, cảm giác rất không chân thật, không phải người ta đều nói hiện tại nhập học rất khó khan sao?
"Tuy nhiên......" Hiệu trưởng vừa chuyển đề tài, Liễu Xuân Oánh trong lòng đắc ý, biết ngay là còn có chuyện khác! "Trong tháng này bà phải đem học phí cùng các phụ phí, tổng là một ngàn nộp bổ sung."
Cô nghe vậy liền yên lòng, tưởng cái gì đại sự, không phải chỉ là một ngàn đồng sao, hào sảng vung tay lên, "Không thành vấn đề, hiệu trưởng ngài nói cho tôi biết hồ sơ cần có những gì, tôi về nhà chuẩn bị, ngày mai liền cho ngài. Hôm nay đứa nhỏ nhà tôi có thể bắt đầu nhập học luôn được không?"
Hiệu trưởng gật đầu, sớm một chút đuổi kịp tiến độ lớp cũng tốt. Sau khi hỏi Lý Á Kiệt học kỳ 1 học ở lớp nào, ông liền gọi điện thoại kêu chủ nhiệm lớp 1-2 đưa Lý Á Kiệt đi.
Lý Á Kiệt có chút bất an, không nói lời nào, chỉ cúi đầu lôi kéo tay Liễu Xuân Oánh không chịu buông.
Biết đứa nhỏ này mỗi khi làm nũng đều là cái dạng này, Liễu Xuân Ánh xoa mái đầu có chút tóc khô vàng tóc của cậu, "Ngoan ngoãn đi học, buổi chiều tan học, mẹ tới đón con!"
Đôi mắt Lý Á Kiệt liền sáng lên, gật đầu, đi theo giáo viên rời đi.
Lễ phép chào hiệu trưởng, Liễu Xuân Oánh lần nữa chậm rì rì về đến nhà, nhìn căn phòng đổ nát, lúc này cô mới ra mình đây là đang huấn luyện, hoàn toàn không có mấy chục vạn gởi ngân hang. Cô chưa từ bỏ ý định, không tin trong phòng này thật sự là một ngàn đồng cũng không có, thừa dịp trong lúc thu dọn nhà cửa, đem toàn bộ nhà ở đều lục tìm một lần, đặc biệt kiểm tra nơi nguyên thân có thể giấu tiền, kết quả tìm được có ba trăm khối.
Ha ha, lấy giá cả thị trường hiện nay, ba trăm đồng có thể sống được sao? Muốn khóc quá.
Cô đã mạnh miệng nhận lời, nhưng ít nhất một tháng làm linh tinh mới kiếm được một ngàn đồng, lại còn sinh hoạt phí tháng này, lương thực, củi gạo, tương, dấm, trà, đâu cũng cần tiêu tiền. Hiện thực vô cùng tàn khốc.
Cô muốn công tác giống ở thế giới thực cũng không thể, bởi vì không có bằng cấp. Lao động chân tay thì cơ thể không đáp ứng được, nghĩ đi nghĩ lại, cô tựa hồ chỉ có thể kinh doanh.
Ba trăm đồng làm vốn, muốn làm lớn hoàn toàn không có khả năng, cô chỉ có thể tận lực buôn bán nhỏ. Kinh doanh cái gì mà vốn chỉ vần ít hơn ba trăm đồng, ha ha, Liễu Xuân Oánh hiện tại còn chưa nghĩ ra.
Cô cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩa. Bận rộn một ngày liền nhanh chóng đến giờ đến trường đón Lý Á Kiệt. Cô không chắc mình có đến đúng giờ không, cảm thấy hối hận vì buổi sáng trước khi rời đi không hỏi thời điểm tan trường. Cô đành phải bước nhanh hơn, cố gắng đến trường sớm một chút.
Không nghĩ tới là vẫn đến chậm, trường học chỉ còn lác đác vài người. Cô nhớ đến ánh mắt kỳ vọng của đứa nhỏ lúc mình rời đi hôm nay, trong lòng căng thẳng, bước càng nhanh, thở dốc đến mức phát ra tiếng.
Tìm kiếm một hồi mới đến phòng học của Lý Á Kiệt, cô liền nhìn thấy thân hình nhỏ bé, lẻ loi, ủ rũ đứng trước cửa lớp. Trong lòng rầu rĩ, đứa nhỏ này thật là! Cô cho rằng mình đã thành công khiến cậu có lại được dáng bộ của một đứa trẻ, không nghĩa tới... Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực.
Cô nhẹ nhàng đi lên trước, xoa xoa tóc cậu, gọi cậu tới, công việc làm mẹ này cô còn đang ở giai đoạn thích ứng.
Liễu Xuân Oánh nháy mắt cảm giác được đứa nhỏ bên cạnh mình lập tức có tinh thần, hai mắt tỏa sáng nhìn mình, ngay sau đó tay áo bị nắm lấy, một thân thể nhỏ nhỏ, mền mại nhích lại gần.
Cô trong lòng yên lặng thở dài một hơi, nắm lấy tay nhỏ, cho cậu cảm giác an toàn.
Hai mắt Lý Á Kiệt càng sáng, quả nhiên mẹ kế không vứt bỏ chính mình.
Hôm nay, sau khi tan học, bạn học từng người rời đi. Cậu nhớ rõ đường về nhà, nhưng cậu không muốn về một mình. Từ khi được hưởng thụ sự ấm áp của mẹ kế, cậu liền luyến tiếc. Cậu cũng không muốn tin rằng mẹ kế sẽ không cần mình, tuy rằng rất nhiều người nói với cậu rằng sớm hay muộn cũng có một này mẹ kế bỏ mặc cậu.
Nghĩ vậy, Lý Á Kiệt càng nhích tới gần Liễu Xuân Oánh, tựa hồ làm như vậy sẽ khiến sợ hãi trong lòng đỡ đi một ít.
Liễu Xuân Oánh cũng rõ ràng, không cự tuyệt, ngược lại cô chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người, đi ra cổng trường.
Lúc tới không phát hiện, giờ cô mới thấy ở cổng trường tiểu học có bán rất nhiều quà ăn vặt, mùi hương thơm nức khiến cho đứa nhỏ không hay ăn nhiều như Lý Á Kiệt cũng toát ra sự lưu luyến, nuốt nước miếng, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Liễu Xuân Oánh sờ vào túi tiền chỉ có hai tờ tiền đỏ, hạ quyết tâm, mua!