Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm

Quyển 2 - Chương 49




Pu Nasen hỏi: “Chúng tôi phải trở về đó sao?”

Pu Ji đáp ngay: “Không cần, mọi người về nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ phái người khác đến tổ đội với Hách Thuần.”

Moi người nghe thấy thế thì tâm trạng bỗng phức tạp hẳn, họ không biết mình nên làm gì bây giờ. Cuối cùng, họ không nói gì cả, mỗi người về lại chỗ của mình.

Hôm sau, Orpheus lại nhận một nhiệm vụ rồi vội vã rời công hội. Pu Nasen và Giles cũng không còn vẻ bất an nữa, nhận nhiệm vụ rồi rời công hội. Darklin ở nhà nghỉ ngơi.

Nhìn mọi người giống như đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Pu Ji và những hội viên kỳ cựu khác đã đưa ra quyết định cuối cùng là để Wales trầm ổn cùng đội với Hách Thuần.

Pu Ji cũng đang lo lắng cho tình huống của Hách Thuần, tố chất tâm lý của cô bây giờ rất khó thích ứng với cuộc sống sau này. Ông cũng chỉ có thể hi vọng Hách Thuần có thể nhanh chóng tiếp nhận những chuyện này, trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện cho Hách Thuần. dien/dan.le, yuq, don

Darklin ngơ ngẩn ngồi trong phòng nhìn chiếc nhẫn phòng hộ mà Hách Thuần cho nàng. Hách Thuần đối xử vơi những người trong công hội tốt lắm, cô chỉ hơi cảnh giác vào những ngày đầu, được mười ngày Hách Thuần đã xem mọi người là đồng bọn, làm ra cái gì cũng cho mỗi người một phần, trước giờ cô chưa từng giấu thứ gì tốt của mình trước mặt đồng bọn. Có đôi khi Hách Thuần cũng tỏ ra rất trẻ con, nhưng cũng sẽ nhanh qua cơn, không biết lần này được bao lâu đây!

Bây giờ Darklin cũng lo cho Hách Thuần, chẳng biết không có họ cô có biết đường đến Điệt Anh không nữa. Không biết hai công hội kia có tìm ra chỗ của Hách Thuần hay không? Chưa kể, súng laser gì đó của Hách Thuần cô có bắn trúng bao giờ đâu, cũng không biết cô có bắn người ta không nữa! Còn cái người không rõ thân phận tên Helen kia nữa, không biết có thật nàng ta bị hai công hội kia săn vì biết tin của mỹ nhân ngư như không nữa. Darklin càng nghĩ càng thấy phiền lòng, cuối cùng nàng lắc đầu, cầm kiếm ra ngoài.

Lúc này, Hách Thuần đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác, không biết cô đang nghĩ gì nữa. Đi lại một hồi, Hách Thuần chộp lấy một con thú nhỏ lông xù, vuốt ve nó trong lòng bàn tay. Nhóc con này là do người máy của Hách Thuần phát hiện được trong rừng, lúc đó nó nằm bên cạnh một cái xác, cái xác đó rất giống nó, xem ra còn to hơn nó mấy lần. Hách Thuần liền ra lệnh cho người máy mang nó về. Toàn thân nhóc con có màu đen tuyền, đôi mắt xanh biếc to đùng và cái đuôi lông xù trông cực kỳ đáng yêu, hơn nữa lỗ tai cũng rất to, giống như tai voi.

Hách Thuần vừa thấy nó, tâm trạng bỗng chốc tốt lên không ít nên bắt nó về nuôi. Cô vuốt ve đầu nó từng nhịp. Nhóc con thấy không thoải mái, lật bụng lên cho cô xoa. Hách Thuần cảm thấy thật buồn cười hưng vẫn chậm rãi vuốt ve bụng nó.

Cô thở dài, đám người Darklin đã đi được hai ngày rồi, cuộc sống không có các nàng thật tịch mịch. Hách Thuần đã quen với sự có mặt của họ, bỗng chốc mọi người đi hết nên cô cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Cô mím môi, sau đó bắt lấy tai của nhóc con, xoa rồi lại xoa, nhóc con thấy không thích liền không ngừng dùng móng vuốt đẩy tay Hách Thuần đi. Hách Thuần sờ đủ thì tha nó, ôm nó vào lòng rồi nói: “Chị sẽ cho em một cái tên nhé!”