Wallace và các bạn về thành Hà Lạc bằng ma pháp trận, họ đến Nghiệp Đoàn nhưng không đến gặp hội trưởng Fazenr mà đang tranh cãi xem ai sẽ vào gặp hội trưởng Fazenr, Kooharry nói: “Wallace, cô vào đi! Cô là người thích hợp nhất trong chúng ta mà.”
Những người bên cạnh cũng phụ họa hết sức ăn ý: “Wallace, cô là ‘lão nhân’ trong Nghiệp Đoàn, thời gian theo hội cũng lâu nhất, cô thích hợp hơn chúng tôi.”
Wallace cảm thấy chỉ đành vậy, lời họ nói cũng không phải không có lý, nhưng hội trưởng này là một người rất là khó nhằn đó!
Sau cùng, Wallace buộc lòng phải thỏa hiệp, cất bước đi tìm hội trưởng. Vừa thấy hội trưởng Fazenr, cô đã bắt đầu căng thẳng, cau mày nói: “Tôi có chuyện khẩn cấp muốn báo cho hội trưởng.”
Fazenr thấy Wallace – người lúc nào cũng điềm tĩnh nhất ra vẻ căng thẳng và bất an thì lấy làm ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, đưa Wallace đến phòng hội trưởng. Vừa vào phòng hội trưởng, Fazenr vô cảm hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì đã làm cô bất an?”
Lúc này, Wallace cũng vô cùng hoảng hốt, từ lúc đặt chân đến Nghiệp Đoàn, trong đầu cô vẫn đang quay cuồng với một vấn đề: Nếu không phải là gặp thần thú, vậy hội trưởng có tin hay không? Hội trưởng là một người cực kỳ bình tĩnh và sáng suốt, nếu là mình nói vậy ông ấy sẽ tin được mấy phần? Đúng là mình đã theo hội trưởng từ rất lâu, nhưng hội trưởng cũng đâu tin mình mấy. Dù sao thì cũng phải cho hội trưởng biết chuyện này.
Wallace bình tĩnh lại, nói: “Chúng tôi bắt gặp một con thần thú trong rừng!”
Fazenr nhìn chằm chằm Wallace, muốn nhìn xem cô có nói dối hay không. Nhưng nhìn một lúc lâu, đôi mắt Wallace vẫn không có chút biến hóa nào, vẻ mặt vạn năm không đổi của Fazenr thì đã thay đổi mấy lần. Wallace cũng biết là hội trưởng nghi ngờ, cứ nhìn Fazenr vòng đi vòng lại, sau đó ông ta cau mày nói: “Kể cho ta nghe rõ đầu đuôi!” Ngữ khí của ông ta vô cùng mạnh mẽ, như muốn ăn luôn người ta. Wallace cảm thấy một trận áp bách ập đến, lập tức kể rõ đầu đuôi ngọn ngành cho hội trưởng. Fazenr ngồi đó, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, sau khi gõ vang âm tiết cuối cùng, ông ta đứng lên, ra lệnh: “Cô về trước đi.”
D.D Lê Quý Đôn
Wallace vốn cho rằng hội trưởng sẽ hỏi mình kỹ hơn, nhưng bây giờ không biết cái gì đang diễn ra nữa! Nhưng Wallace cũng không ở lại mà rời phòng hội trưởng luôn. Fazenr trở lại chỗ ngồi, ngón tay không ngừng gõ xuống mặt bàn, đến lúc ngừng lại thì đã gần hai tiếng đồng hồ trôi qua. Fazenr rời khỏi phòng hội trưởng, nói với vị quản gia đang nghênh đón ông ta tại nhà: “Thuộc hạ của ta từ rừng rậm ma thú trở về, họ nói họ gặp phải thần thú.”
Trên mặt vị quản gia hiện lên một tia kinh ngạc nhưng chỉ chợt lóe rồi lập tức được thay bằng một gương mặt tươi cười. Quản gia có mái đầu xanh lục, đồng tử màu vàng, dáng người thẳng tắp, cả người tản ra khí chất lịch sự, đặc biệt là gương mặt tươi cười như gió xuân kia, không ai có thể chống lại sức quyến rũ của anh ta. Fazenr lạnh lùng nhìn anh ta rồi ra lệnh: “Anh phái vài vị ma đạo sư có năng lực đi điều ra xem”
“Ngài nghĩ chuyện này có mấy phần đáng tin?”
“Có 5 phần, người báo cáo đã theo chúng ta nhiều năm, Wasse Krieg, chuyện này nhất định phải kiểm chứng rõ ràng.”
Wasse Krieg lịch sự trả lời: “Tôi sẽ làm thỏa đáng, hội trưởng.”
Fazenr vào thư phòng, Wasse Krieg đứng ngoài cửa, những ngón tay phải thon dài vuốt tóc mái lên một cách tao nhã, mu bàn tay trái áp vào lưng, như một bức tranh. Wasse Krieg nở nụ cười hòa nhã như mọi khi, rời khỏi nơi này. Khi Wasse Krieg xuống mật thất, căn hầm ngầm này đã có thêm mấy vị ma đạo sư. Wasse Krieg hòa nhã nói: “Các vị sẽ được phái đến rừng rậm ma thú, mục tiêu đã được đánh dấu trên bản đồ, nếu phát hiện hiện tượng gì bất thường hãy báo cáo ngay lập tức.”
Năm vị ma đạo sư không hề biết mình bị phái đi chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm, từ trong lời nói của Wasse Krieg có thể thấy trong lòng anh ta họ chỉ là công cụ mà thôi. Nếu đi rồi không về nữa thì coi như bỏ, nếu mang về tin tức đúng như những gì hội trưởng nói thì mấy người này cũng sẽ không sống được. Thần thú là gì? Đó là một loại tồn tại! Nếu chúng ta có được một con thần thú thì sẽ ra sao? Tiền đề là phải trả một cái giá vô cùng đắc, nhưng trả giá rồi chẳng phải sẽ đạt được lợi ích còn hơn xa cái giá đó hay sao! Năm người nhận nhiệm vụ xong lập tức lên đường.