"Đừng làm những thứ vô dụng này nữa." Võ Trạch Hạo đóng máy tính lại, tùy tiện xoa đầu Văn Giai Hiên, "Em cứ khăng khăng nói văn bản gốc là tiếng Nhật, nhưng em không có chứng cứ thì lấy gì thuyết phục người khác?"
"Đây là điều rất rõ ràng mà." Văn Giai Hiên lấy máy tính trên đùi Võ Trạch Hạo, mở tạp chí ra, "Bắt đầu từ tháng ba năm ngoái, các bài viết của họ đã xuất hiện lối viết thế này, em nghĩ rằng có thể họ đã lấy các bài viết từ một tạp chí Nhật Bản nào đó nhưng không thêm nguồn."
"Em thì có thể nhìn thấy, nhưng độc giả thì không." Võ Trạch Hạo đáp, "Nếu không có chứng cứ mà tố cáo người khác đạo văn thì sẽ chỉ gây bất lợi về mình thôi."
"Nhưng cái này sao mà tìm được chứng cứ chứ." Văn Giai Hiên xoắn xuýt, "Em không đọc tạp chí mỹ phẩm, huống gì tạp chí Nhật Bản nhiều như thế sao em tìm được bài gốc."
"Vấn đề chính là ở chỗ đó, giả sử bên họ thực sự làm chuyện này và em tố cáo lên, họ sẽ dùng cái cớ bài gốc ở đâu để vặn ngược lại." Võ Trạch Hạo nói.
"Đáng ghét." Văn Giai Hiên nhỏ giọng lầm bầm, "Tiếng Nhật rõ ràng mà."
"Đúng là không có cách nào khác thật." Võ Trạch Hạo an ủi cậu, "Có người viết luận văn tốt nghiệp cũng là lấy bài tiếng Anh dịch ra, muốn biết cũng không đường nào điều tra được."
"Sao anh bỏ qua dễ dàng vậy?" Văn Giai Hiên bất mãn, "Họ là đối thủ của anh đó, đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp mà."
"Vậy nên mới nói," Võ Trạch Hạo véo hai má Văn Giai Hiên, "Đừng làm những thứ vô dụng này nữa."
Văn Giai Hiên giận giữ phủi tay Võ Trạch Hạo ra, ôm máy tính ngồi ở đầu còn lại của sofa, ra vẻ không muốn để ý hắn nữa.
Cậu gửi mail cho tạp chí RQ, nói mục mỹ phẩm bên họ sao chép bài viết của Nhật Bản, chờ đến tối người ta cũng không để ý đến cậu.
"Đừng bấm điện thoại nữa, ngủ đi." Võ Trạch Hạo ôm lấy cậu từ phía sau rồi dụi cậu vào ngực mình, thế nhưng hôm nay Văn gà con lại không mềm nhũn ra như mọi hôm, trái lại còn uốn éo né ra.
"Anh ngủ kệ anh, em phải làm chuyện quan trọng." Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên không thèm quay đầu lại đáp.
"Chuyện quan trọng gì?" Võ Trạch Hạo nhích lại gần, Văn Giai Hiên vội vàng che màn hình điện thoại đi.
"Không nói cho anh đâu." Văn Giai Hiên khẽ hừ một tiếng.
"Nhớ đi ngủ sớm." Võ Trạch Hạo cắn vào sau gáy Văn Giai Hiên, cũng thôi không để ý đến cậu nữa.
Thấy bên Weibo không có hồi đáp, Văn Giai Hiên bèn gửi thư qua đường bưu điện, nhưng đã qua ba ngày rồi mà bên kia cũng không lên tiếng gì.
Văn Giai Hiên tạm xác định được, người ta căn bản chẳng coi cậu là cái đinh gì hết.
Kỳ nghỉ Quốc khánh sắp đến, thời gian ở lại H thị cũng cạn dần, Văn Giai Hiên không từ bỏ mà trái lại càng đánh càng hăng, bày thêm kế liên lạc lại với mấy bạn học nữ hồi còn ở Nhật hỏi thăm rồi nhờ tìm kiếm nguồn bài viết.
Dịch bài người ta rõ rành rành như vậy, cậu không tin rằng RQ sẽ còn cửa được nhận vào.
Trong những ngày Văn Giai Hiên bận bịu gần đây, ban đầu Võ Trạch Hạo còn cho rằng cậu chỉ đang làm mấy chuyện vô ích phí thời giờ. Nhưng ngày nào Văn Giai Hiên cũng chúi đầu phiên dịch đến một hai giờ sáng như vậy, lâu dần Võ Trạch Hạo cũng có chút dao động, hắn còn âm thầm chuẩn bị tạp chí tháng chín kỹ càng theo tiêu chuẩn của A Xã.
"Giai Giai, trễ vậy rồi mà chưa buồn ngủ?" Võ Trạch Hạo nằm trên giường nhìn Văn Giai Hiên đang chiếm bàn làm việc dưới tầng, "Không muốn hôn hôn sờ sờ à?"
"Hừ, cái đồ đàn ông không chú trọng sự nghiệp." Văn Giai Hiên không ngẩng đầu, tiếp tục gõ phím, "Suốt ngày chỉ biết hôn hôn sờ sờ, không có chí tiến thủ."
Võ Trạch Hạo: "..."
"Tuần này phải về lại P thị rồi, em không muốn thân thiết thật?" Võ Trạch Hạo lại hỏi.
"Sự nghiệp quan trọng hơn." Văn Giai Hiên gõ phím space một cái cạch.
Võ Trạch Hạo bó tay, chỉ đành để mặc Văn Giai Hiên thức đêm.
Văn Giai Hiên dịch lại tất cả những bài viết không rõ ràng của RQ lại thành tiếng Nhật, chỉnh sửa rồi gửi cho bạn học nữ lúc trước. Các bạn cùng lớp chuyền tay nhau rồi gửi cho bạn mình, cứ như thế, những bài viết dần được lan truyền ở phạm vi nhỏ chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi.
Bây giờ ngoài chờ đợi ra cũng không thể làm gì hơn, Văn Giai Hiên được rảnh rỗi, nhưng khổ nỗi trong lòng quá nặng chuyện công việc nên đọc sách cũng không vô. Suốt cả ngày cậu chỉ lướt Line chờ tin nhắn của bạn mình.
Tin nhắn bạn học chưa thấy đâu, cuối cùng Văn Giai Hiên lại nhận được tin nhắn từ Tiền Vô Ưu.
[ Tiền tổng: Đi ngó hộ tao coi cái đồ thiểu năng trí tuệ đang làm gì ]
[++: Sao vậy? ]
[ Tiền tổng: Ba ngày không rep tin nhắn tao ]
[ Tiền tổng: Chắc là muốn chết rồi đúng không ]
Văn Giai Hiên cười ha hả, rõ ràng lần trước Chương Trí Đào vác mặt đến P thị tìm Tiền Vô Ưu còn không được cho vào cửa, thế mà bây giờ chủ động đi tìm anh ta, có vẻ như hai người này vẫn đang duy trì quan hệ.
[++: Chắc là anh ta bận quá nên chưa trả lời được? ]
[ Tiền tổng: Tin nhắn cuối cùng của tao với anh ta là nói chia tay, còn có chuyện bận không rep được? ]
Văn Giai Hiên ồ lên, nhanh chóng trả lời lại.
[++: Tiền tổng, chia tay với Chương Trí Đào là chuyện tối kị đó, sao mày có thể nói chia tay dễ dàng vậy? ]
[ Tiền tổng: Có ý gì? ]
[ Tiền tổng: Tên đó làm như thế với tao mà còn không cho tao nói chia tay? ]
[++: Mày đừng vội, để tao vào quán bar coi cái đã ]
Văn Giai Hiên gọi điện thoại cho Chương Trí Đào, xác nhận coi đêm nay hắn có ở quán bar hay không, báo cho Võ Trạch Hạo một tiếng xin giấy phép thông hành, xem bản tin thời sự buổi tối. Bận rộn làm hết chừng đó việc xong cậu mới đi bộ tàn tàn tới bar Heartbeat.
Ngoài Heartbeat vẫn là hai anh trai mặc âu phục đen kia, Văn Giai Hiên chào hỏi hai người họ, đi vào bên trong, chưa gì đã được người ta điểm mặt.
"Ồ, đây không phải là chị dâu Võ sao?"
Văn Giai Hiên không quen biết người trước này nhưng cậu cũng không ngại, tiện thể hỏi: "Cho hỏi Chương Trí Đào đang ở đâu vậy?"
Người kia chỉ tay vào một góc tối: "Đang ở chỗ kia uống rượu giải sầu."
Bây giờ vẫn còn sớm, bar cũng không có nhiều người, Văn Giai Hiên đánh mắt một cái là thấy ngay Chương Trí Đào nằm nhoài trên bàn, có vẻ đã uống nhiều rồi.
Cậu đi đến ngồi cạnh Chương Trí Đào, lấy ly rượu đặt qua chỗ khác, gấp gáp hỏi: "Rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì vậy?"
Chương Trí Đào mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm Văn Giai Hiên một hồi, sau đó mới đáp: "Tiểu Giai Hiên, ra là cậu."
Mùi rượu nồng nặc trong miệng Chương Trí Đào khiến Văn Giai Hiên hơi khó chịu, cậu hỏi anh ta: "Sao anh không liên lạc với Tiền tổng? Cậu ấy có biết anh uống tới mức độ này không?"
"Tại sao tôi phải liên hệ với em ấy?" Chương Trí Đào giận dữ đáp, "Lúc nào em ấy cũng quăng tôi qua một bên."
"Cậu ấy nói muốn chia tay trước nhất là do anh không chịu trả lời tin nhắn đó." Văn Giai Hiên đáp, "Sao anh không trả lời tin nhắn?"
Chương Trí Đào không nói gì, mãi sau mới trở nên nghiêm túc: "Chúng tôi vốn không ở cùng nhau, vậy em ấy dựa vào cái gì mà nói chia tay?"
"Anh tỉnh táo lại coi!" Văn Giai Hiên tóm chặt cổ áo Chương Trí Đào, lay lay, "Chuyện gì xảy ra?"
Cổ Chương Trí Đào như chẳng còn chút sức lực nào, đầu bị lắc qua lắc lại.
Văn Giai Hiên sợ lắc hư người ta luôn nên vội dừng lại. Đúng lúc này, Chương Trí Đào đột nhiên nhào tới ôm lấy cậu, còn vùi mặt vào vai cậu: "Huhu, tiểu Giai Hiên, tôi xong đời rồi..."
"Anh nói chuyện đàng hoàng cho tôi!" Văn Giai Hiên cau mày.
Họ không biết rằng, cảnh Chương Trí Đào ôm cứng lấy cậu này đã bị người nào đó chụp lại rồi đăng trong nhóm gay.
"Số báo đặc biệt số báo đặc biệt, ông chủ Chương và chị dâu Võ bí mật qua lại đưa đẩy nhau, anh Võ bị đội nón xanh rồi!"
Tin tức này nhanh chóng đến tai Võ Trạch Hạo.
"Anh xong đời cái gì?" Văn Giai Hiên đẩy Chương Trí Đào ra, lấy miếng giấy lau nước trên áo mình.
"Tôi không cứng nổi." Chương Trí Đào đáp.
"???" Văn Giai Hiên cứng đơ người trong nháy mắt, "Vậy nên anh không dám nhắn tin với Tiền tổng?"
Chương Trí Đào gật đầu.
"Vì sao anh lại không cứng nổi?" Văn Giai Hiên hỏi.
"Cậu bé cái mồm thôi." Chương Trí Đào chỉ sợ người ta nghe thấy, nhanh tay kẹp cổ Văn Giai Hiên lại, nhưng cảnh này lại bị chụp thêm cái nữa.
"Mấy hôm trước có một em 0 rất ngon câu tôi vào đến phòng vệ sinh, tôi hôn cậu ấy nửa ngày mà thằng em tôi vẫn không hề phản ứng một tí gì."
"..."
Mặt Văn Giai Hiên đen kịt lại, cậu nhịn lại cảm giác muốn phang chai rượu lên đầu Chương Trí Đào, kiên nhẫn nói: "Anh lặp lại lần nữa."
"Nói cho đúng là, em 0 kia hơi mắc cỡ khiến thằng em tôi không hăng hái được." Chương Trí Đào vẫn chưa phát hiện được vẻ mặt kinh khủng của Văn Giai Hiên, "Cơ mà này tiểu Giai Hiên, nói vậy chứ cậu đừng có hiểu lầm nha, tôi cũng không phải hoàn toàn không cứng nổi, chỉ cần nhìn thấy video sex với Ưu Ưu trong điện thoại thôi cũng đã cực kỳ có hứng rồi, nói chung là không cứng nổi với người khác thôi."
"..." Văn Giai Hiên hít sâu một hơi, liên tục nhắc nhở bản thân phải lý trí, đánh người là vi phạm pháp luật, "Anh giải thích lại cho tôi hiểu được không, anh vừa mới nói hai người vốn không ở cùng nhau mà?"
"Thì là không ở cùng nhau chứ sao." Chương Trí Đào đạo, "Đó giờ bọn tôi giao lưu qua video sex mà, sao gọi là yêu đương được? Vậy mà em ấy còn đòi chia tay tôi, không muốn lên giường sao, được thôi, không làm thì không làm, hứ."
Chương Trí Đào nói xong, tiếp đó cầm chai rượu lên rót vào ly.
Văn Giai Hiên nghe tới đây, cuối cùng cũng coi như đã tường tận.
Chương Trí Đào không thấy mình đang nói chuyện yêu đương cho nên cũng không ý thức được hành vi của mình đã đi quá trớn. Song đến khi phát hiện mình không cứng lên nổi với người khác, anh ta bỗng nhận ra Tiền Vô Ưu trong lòng mình có vị trí rất đặc biệt, không dám liên lạc cũng là vì sợ mình đắm chìm vào nó quá sâu.
"Nếu anh đã thích người ta như vậy sao không chịu thừa nhận." Vẻ mặt của Văn Giai Hiên hơi phức tạp, "Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng ư? Không muốn mình bị cắm sừng nên đi cắm sừng người ta trước?"
"Không phải..." Chương Trí Đào đáp trả yếu ớt, "Sao cậu biết chuyện trước đây của tôi?"
Văn Giai Hiên không trả lời câu hỏi kia, tiếp tục nói: "Kể từ khi hai người lên giường với nhau lần đầu tiên Tiền tổng đã coi anh như bạn trai rồi, sao anh có thể vô tâm như thế?"
"Không phải chứ..." Chương Trí Đào nhíu mày, "Sao tôi không biết em ấy coi tôi là bạn trai?"
"Tiền tổng chưa từng ngủ qua với ai, anh nghĩ cậu ấy cũng tùy tiện giống anh hả?"
"... Ơ?" Chương Trí Đào có vẻ sững sờ, "Đó là lần đầu của em ấy...?"
"Anh cho rằng có thể tùy tiện lên giường, nhưng người khác thì không phải như vậy. Ít nhất là có tôi, ông chủ Võ nhà tôi, còn có Tiền tổng nữa, đều nghĩ rằng chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm đến chuyện này."
Văn Giai Hiên phẩy tay, xoay người lại: "Thôi, tôi sẽ về khuyên Tiền tổng nên sáng mắt ra đi là vừa, người như anh không xứng với cậu ấy."
"Đừng!" Chương Trí Đào vội vàng nắm lấy tay cậu, "Tiểu Giai Hiên, cậu để tôi suy nghĩ thêm chút nữa."
"Anh còn suy nghĩ cái gì nữa." Văn Giai Hiên tức giận rút tay về, "Tôi sẽ nói cho Tiền tổng rằng mấy ngày trước anh đã đội nón xanh cho cậu ấy ngay lập tức, để xem coi cậu ấy có để ý anh nữa không."
"Đừng! Nói! Xin! Cậu!" Chương Trí Đào kìm chặt lấy nửa thân trên của Văn Giai Hiên, không cho cậu với lấy điện thoại, "Tôi biết lỗi rồi mà tiểu Giai Hiên, cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa được không? Tôi mua vé máy bay đi tìm Ưu Ưu ngay lập tức mà!"
"Anh còn mặt mũi đến tìm Tiền tổng á, tôi là tôi thấy xấu hổ dùm anh luôn rồi này." Văn Giai Hiên đẩy mạnh Chương Trí Đào ra, "Anh buông tôi ra."
"Tiểu Giai Hiên, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tôi đã thực lòng hối cải ăn năn rồi, đại nhân mau ra tay cứu vớt đi mà..."
Chương Trí Đào nói đến đây, Văn Giai Hiên bỗng nhiên thấy người mình nhẹ bẫng, nhìn kỹ, ra là tay Chương Trí Đào bị ai đó bẻ ngược ra phía sau.
"Phắc phắc phắc, con mẹ nó ai vậy... lão Võ?" Sau khi nhận ra anh em, Chương Trí Đào không phản kháng nữa, "Cậu tới đây làm gì?"
"Tin tôi bị cắm sừng đã truyền khắp cái giới gay H thị này rồi." Võ Trạch Hạo buông Chương Trí Đào ra, mặt vẫn không có biểu cảm gì, "Cậu nói xem tôi tới đây làm gì?"
"Gì, chúng tôi đang nói chuyện mà."
"Em không còn gì để nói với anh ta nữa." Văn Giai Hiên đứng phía sau lưng Võ Trạch Hạo, "Chúng ta về nhà đi."
"Ừm." Võ Trạch Hạo dắt Văn Giai Hiên ra ngoài, Chương Trí Đào muốn cảm cậu lại, nhưng lại không dám.
"Tiểu Giai hiên, chúng ta bàn xong rồi đó, đừng nói bóng nói gió gì trước mặt Ưu Ưu hết." Chương Trí Đào nói to.
Văn Giai Hiên quay đầu làm mặt quỷ với Chương Trí Đào, không thèm đáp ứng anh ta.
Trên đường về nhà, Văn Giai Hiên kể chuyện của Chương Trí Đào và Tiền Vô Ưu cho Võ Trạch Hạo nghe, lần này hắn không thay anh em chí cốt của mình biện giải nữa mà đồng lòng với bà xã nhà mình: "Ừ, cứ nói cho bạn học của em biết, mọi chuyện sau này cứ để cậu ấy tự quyết định."
"Tiền tổng mà biết không chừng sẽ thiến anh ta mất." Văn Giai Hiên nói xong lấy điện thoại ra đăng nhập Wechat, đúng lúc này, thông báo từ Line hiện lên hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Cậu mở Line lên, nhanh chóng nhìn thấy tin nhắn của người bạn cũ bên Nhật gửi đến: "(tiếng Nhật) Tìm ra bài viết gốc rồi!"