Nhật Ký Cực Khổ Của Con Gái Thật

Chương 12: Ngoại Truyện Đổng Ngọc (Hoàn)




Phiền chết!

Cha ta lại cưới cho ta một di nương nữa.

Ông ấy thậm chí còn muốn để Đổng Yến làm vợ lẽ của ta.

Ta không thích một muội muội mít ướt, chỉ thích mách lẻo.

Hơn nữa, nàng ta còn là đích nữ của tướng quân, làm vợ lẽ của ta cũng không phải là chuyện vinh dự gì.

Ta cầm cây giáo, mang theo tiền mẹ để lại cho ta dứt khoát rời khỏi Đổng phủ.

Thị vệ đi theo ta đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Chúng ta định cư ở phía đông thành.

Là con vợ cả của Trấn Quốc Công, ta đương nhiên không thể so cha ta kém hơn được.

Dù ta khinh thường việc ông ấy cưới nhiều di nương như vậy.

Nhưng ta không thể không thừa nhận ông ấy là một Trấn Quốc công lợi hại.

Vì thế, ta không thể từ bỏ hai chữ “Văn võ”.

Việc ta rời khỏi Đổng Phủ không có nghĩa là cắt đứt quan hệ.

Chỉ là ta không thích cuộc sống trong phủ, và cha ta cũng đồng ý.

Suy cho cùng ta làm con ngoan trong suốt 15 năm.

Không ngờ ngay ngày đầu tiên dọn đến, ta đã nghe thị vệ nói nhà bên cạnh có cha mới mất.

Ngày hôm sau, có ác bá tới tìm đứa trẻ mười ba tuổi ở nhà bên.

Thật là súc sinh!

Ta cầm theo giáo đuổi đánh ác bá.

Nhìn đứa trẻ tựa như củ cải nhỏ trước mặt, ta hỏi nàng có muốn làm thị nữ của ta không.

Tình cờ chúng ta chỉ có vài nam nhân sống ở nhà bên cạnh, sinh hoạt có chút cẩu thả.

Thật bất ngờ, nàng ấy đã trực tiếp từ chối ta.

Nàng ấy nói muốn mổ heo để kiếm sống.

Nàng nói rất kiên quyết, nhưng hai hàng nước mắt còn vương trên má lại có chút buồn cười.

Từ đó trở đi, mỗi khi đọc sách ta lại nghe thấy tiếng la hét thảm thiết ở bên nhà hàng xóm.

Lúc đầu ta còn tưởng rằng ác bá lại tìm đến.

Nhìn lại thì ra là cô nhóc nhà bên cạnh đang giết heo.

Nàng ấy còn nhỏ hơn con heo, và con heo chỉ cần đẩy một cái là nàng ấy ngã sõng soài.

Rất buồn cười.

Nhưng chính tiếng hết này lại làm ta bực mình.

Không thể đọc được một từ nào.

Tốt hơn vẫn nên ở trong Đổng phủ, ít nhất nơi đó yên tĩnh.

Ngày đó nhà bên cạnh lại có tiếng la hét, cùng với đó là tiếng khóc xé lòng.

Ta không thể chịu đựng được nữa.

Đi lên giúp nàng giữ heo để nàng ấy giết nó.

Cuộc đời luôn cần có bước đầu tiên, nếu tiếp tục thất bại, có thể nàng ấy sẽ chết đói.

Ta muốn nàng ấy đừng chém ta, miệng ta thật thiêng.

Trên cơ bản nàng đã chém tay ta.

May mắn thay, sức lực của nàng ấy không lớn, chỉ có máu phun ở trên tay thôi.

May mắn tay chưa bị chặt đứt.

Ta nói thị vệ giúp nàng ấy giết heo và ta có được cả một buổi trưa bình yên.

Máu đã ngừng chảy, nhưng mất quá nhiều máu khiến ta chóng mặt.

Chạng vạng tối, nàng bưng một bát thịt heo vào cho ta ăn.

Ta không có chút phòng bị nào ăn ngay một miếng do nàng ấy đút.

Ta gần như đã chết trong tay nàng ấy.

Mùi tanh của thịt sống mang theo vị mặn ở trong cổ họng.

Lúc đó ta nghĩ, nàng ấy có phải là người do kẻ thù của ta phái đến để giết ta không?

“Chu Thúy Hoa, nàng thật hiểm độc!”

Nàng ấy có chút không vui khi thấy ta nôn mửa.

Không thể tin được, nàng tự nếm một miếng, tiếng nôn mửa so với tiếng của ta còn lớn hơn.

Lúc ấy ta không ngừng được cười, một nụ cười không hề mang theo ý nghĩ nào khác.

Chẳng nhằm mục đích gì cả, chỉ đơn giản là muốn cười thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi mẹ qua đời, ta cảm thấy tự do, thoải mái.

Dần dần, nàng ấy ngừng khóc.

Nàng ấy tự học được cách giết heo rồi mang ra chợ bán.

Nàng dần cao lên, từ một củ cải nhỏ lớn lên thành cô nương duyên dáng, yêu kiều.

Thiếu niên xung quanh đều có ý với nàng ấy.

Nhưng băn khoăn với thân phận của nàng nên cũng không dám nói gì.

Ta phát hiện ta rất quan tâm những suy nghĩ của họ về nàng ấy.

Ta không thích.

Trong 5 năm, nàng ấy đã sớm trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta.

Chỉ ở trước mặt nàng, ta mới là con người thật nhất của mình.

Mỗi lần sau lá mặt lá trái với người khác, ta đều đến nhà nàng để ăn trực.

Tất nhiên tay nghề nấu nướng của nàng ấy càng ngày càng tốt, nếu không thì ta đã không đến ăn trực.

Nàng ấy luôn nghĩ rằng ta có điều gì muốn nói với nàng.

Kết quả là ta không hề nói chuyện trong khi ăn.

Đương nhiên ta cũng không ăn miễn phí, ta sẽ mang điểm tâm đ ến cho nàng ấy.

Những món ăn mà nàng ấy không nỡ bỏ tiền mua.

Hơn nữa ta còn giúp nàng ấy rửa rau xắt rau, không có người ăn trực nào hiền huệ như ta.

Vì vậy nàng ấy luôn chờ mong sự xuất hiện của ta.

Thoáng chốc ta đã 20, cần kế thừa vị trí của cha ta.

Đổng Yến, người đã lâu không gặp, gõ vang cửa nhà ta.

Nàng ta vẫn luôn nói về ý tưởng của cha ta.

Ta bảo nàng ta đừng nghe lời cha ta nói, hãy sống cuộc sống mà nàng ta muốn.

Ta sẽ ủng hộ nàng ta.

Hôm đó, ta gọi Chu Thúy Hoa nhiều lần mà nàng ấy không trả lời.

Ta lo lắng chạy vào nhà nàng, chỉ thấy nàng ấy đang đờ đẫn.

Ta hơi tức giận, sợ nàng ấy xảy ra chuyện gì.

Khi nàng ấy nói nàng ấy đang tương tư, nàng ấy đang định nói một cái tên nào đó mà ta không quen biết.

Ta muốn giết người!

Thật may là nàng nói thích ta.

Ta sửng sốt một chút, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Chúng ta ước định trong vài ngày sẽ tới gặp cha ta.

Khoảnh khắc đó ta quyết định sẽ dành cả phần đời còn lại của mình ở bên nàng.

Đến ngày hẹn, nàng mãi mà không đến.

Ta tức giận đến muốn chết.

Ta mất rất nhiều thời gian, còn dọa đoạn tuyệt quan hệ cha ta mới đồng ý, không ngờ nàng lại không tới.

Ta cho rằng nàng đổi ý, ta cho rằng nàng không muốn gả cho ta.

Ta nổi giận đùng đùng mà chạy đến nhà nàng.

Lúc này mới nghe bác gái hàng xóm nói nàng bị Đại Lý Tự bắt đi.

Ta từ tức giận chuyển sang lo lắng.

Nhưng ta là con vợ cả của Trấn Quốc Công, muốn cứu một người cũng không khó.

Kết quả nàng ấy nói với ta nàng ấy là người nhà họ Lâm, chính là họ Lâm đã phạm tội khi quân.

Ta khờ ngang.

Tru di cửu tộc cũng có thể tìm thấy được ở đây.

Ta chỉ có thể an ủi nàng ấy và dựa vào ngọn núi lớn là cha ta.

Cha ta nói với ta rằng dù ta có đoạn tuyệt quan hệ với ông thì ông ấy cũng không giúp gì được.

Không còn cách nào, ta chỉ có thể tìm người trong giang hồ để chuẩn bị cướp tù.

Không ở kinh thành cũng không sao.

Đến ngày hành quyết, ta bị thị vệ đánh ngất xỉu và đưa về Đổng gia.

Hắn nói không muốn nhìn thấy ta chết và rằng ta có thể gặp được người khác trong tương lai.

Ta bị trói vào một chiếc ghế và không thể cử động.

Dù ta có cố gắng vùng vẫy thế nào thì những sợi dây thừng quanh ta vẫn thờ ơ.

Thời gian từng chút, từng chút trôi qua và ta biết giờ hành quyết đã qua đi.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi và tâm hồn như bị rút ra khỏi cơ th ể.

Ta biết ta cũng không sống nổi.

Nhưng khi ta đang hoàn toàn tuyệt vọng thì nàng ấy xuất hiện trước mặt ta.

Ta nói ta rất đói.

Nàng ấy nấu ăn cho ta như thường lệ.

Ta ở bên cạnh phụ giúp nàng, mắt dán chặt vào nàng ấy không rời được.

Vừa im lặng ăn cơm vừa nghe tiếng mưa rơi.

Ta cảm thấy an tâm.

Chẳng bao lâu sau nàng ấy trở về nhà họ Lâm và đổi tên thành Lâm Nha.

Ta sợ nàng ấy sẽ bị thu hút bởi những công tử khác.

Và ta thực sự bối rối khi không thể nhìn thấy nàng.

Ta biết trèo tường là không lịch sự, nhưng ta chỉ muốn gặp nàng ấy.

Ta chỉ có thể cố gắng giảm ảnh hưởng đến nàng ấy nhiều nhất có thể.

Hãy để mọi người biết rằng Đổng Ngọc thuộc về Lâm Nha.

Sau vô số lời thúc giục của ta, cha ta đã ra lệnh cho người đưa ta đến nhà họ Lâm cùng lễ vật để cầu hôn.

Cuối cùng, vào đầu mùa thu, ta thành thân với tình yêu của đời mình, người luôn bao dung với ta.

Cho dù nàng ấy là Chu Thúy Hoa hay Lâm Nha.

Nàng ấy đều là ái thê của ta.