Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 90






Tương Vũ đến tổng bộ dị năng, mọi người ở đó lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Vốn tưởng người ta đến chơi như mọi lần, ai dè lúc Trịnh Thành Bắc nghiêm túc giới thiệu với Tuyệt Sát, tất cả mới giật mình nhìn hắn bằng con mắt khác.Trịnh Thành Bắc ngang nhiên giới thiệu Tương Vũ là người nhà.

Lúc nói ra câu này ánh mắt đặc biệt dịu dàng, làm cho anh em Tuyệt Sát nổi hết da gà da vịt.
Thật sự đội trưởng Trịnh nghiêm túc cứng rắn thường ngày không hợp với hai chữ dịu dàng chút nào, bọn họ quen với một người chỉ cần dùng khí tràng đã có thể doạ bọn họ đến run rẩy tay chân rồi.
Nhưng mà Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ gần như chẳng che giấu, đi đâu cũng ngọt ngào tay trong tay, Tương Vũ huấn luyện thì đội trưởng Trịnh phải đứng ở một bên hướng dẫn, buổi trưa dẫn nhau đi ăn, buổi tối lại cùng nhau về, chỉ một ngày toàn bộ tổng bộ dị năng từ trên xuống dưới đều biết hai người này là quan hệ yêu đương.
Tương Vũ chỉ phải luyện những bài tập dành cho người mới, còn Trịnh Thành Huy ngược lại bị anh trai phũ phàng ném vào khu huấn luyện ma quỷ, bị hành cho thừa sống thiếu chết.

Nhưng mà ngạc nhiên là cậu ở trong đó không hề oán than một câu nào, khí chất trên người cũng ngày càng thành thục.
Tuy là những bài tập nhẹ nhàng nhưng mà Tương Vũ vẫn không chịu nổi, kết hợp với mấy ngày hôm nay cơ thể đang trong thời kỳ yếu đuối, chỉ cố gắng được vài hôm là hắn muốn lăn ra ngất, mặt hốc hác, người cũng gầy đi một vòng.
Trịnh Thành Bắc thấy thế thì xót xa vô cùng, cũng không nỡ ép uổng hắn nữa, đích thân đưa người về nhà nghỉ ngơi.
Dù sao nhiệm vụ của Trịnh Thành Bắc rất nhiều, không thể nghỉ lâu được, anh bắt đầu đi làm, còn Tương Vũ ngày ngày lết mông lên thư viện ngồi.
Chống tay nhìn học sinh đi lại, hắn nhàm chán thở dài, lại hoài niệm những ngày lăn lộn cùng Trịnh Thành Bắc.
Từ hôm đấy đến giờ Tương Vũ không nhìn thấy Hàn Phi đâu, hắn là người khá nhỏ mọn, làm sao bỏ qua được cơn tức này.

Muốn trốn đi á, không có cửa.
Người mà tính leo lên đầu Tương Vũ ngồi còn chưa sinh ra trên đời này đâu.
Hắn lơ đãng nhìn sang, thấy Triệu Lam đang ngồi kiểm sách mới nhớ ra ông anh này rất thích hóng hớt, bèn gõ gõ lên bàn, thấy người quay sang liền hỏi:
"Anh Triệu Lam, dạo này không thấy cậu nhóc Hàn Phi kia đâu nhỉ? Anh có nghe ngóng được gì không?"
Triệu Lam híp mắt nhìn chằm chằm Tương Vũ.

Thật ra anh nghẹn cũng khá lâu rồi, mấy ngày trước tuy hai người có nói chuyện với nhau về lý do hắn nghỉ này kia, thế nhưng theo bản năng anh vẫn nhạy bén nhận ra điều gì đó.

Quả nhiên là có vấn đề.
"Có nghe ngóng được, nhưng trước tiên cậu phải cho anh biết hôm lễ hội trường cậu và Trịnh Thành Bắc đi đâu đã?"
"Đi đâu?" Tương Vũ nhìn bộ dáng hóng hớt của Triệu Lam liền chột dạ, cũng may hắn đã nghĩ kỹ lý do rồi, mặt không đỏ tim không đập nói dối.


"Thật ra cũng chẳng có gì, hôm đó em lỡ uống mấy ly rượu vang nên say, Trịnh Thành Bắc đưa em về."
"Thế thôi?" Triệu Lam không tin lắm.

Anh đã lên diễn đàn, mấy bài viết trên đó phân tích thật kỹ càng, cái gì mà hai người ngày hôm đó đã làm này làm nọ, kết quả Tương Vũ bị thương nặng mấy chục ngày không xuống được giường.

Hay là Tương Vũ được đội trưởng Trịnh cưng sủng, từ đó chỉ cần ở nhà làm phu nhân, không phải đi làm nữa.
Vô số lời thêu dệt, nhưng mà Triệu Lam không tin, trái lại anh để ý một bài phân tích khác cơ.
Bài phân tích này quả thật gây nhiều tranh cãi, nhưng hầu hết mọi người đều không tin tưởng cho lắm, bài viết đó nói rằng Tạ Hoài Nam, Hàn Phi, Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ tối hôm đó xảy ra chuyện, Tương Vũ bị Tạ Hoài Nam đánh, đội trưởng Trịnh liền ra mặt, trực tiếp buộc người phải rời khỏi Liệp Hoả.
Triệu Lam thấy có lý vô cùng, hơn nữa anh còn tin chuyện này liên quan cả đến Hàn Phi, bằng không làm sao dự án rô bốt giúp việc thông minh T455 của cậu ta đột nhiên gặp rắc rối.
Một người bị điều động đi nơi khác, một người bị rắc rối quấn thân không tài nào dứt ra, nếu mà không liên quan đến Tương Vũ anh đi đầu xuống đất.
Nhưng chuyện này nếu anh là Tương Vũ cũng không có cách gì khoe khoang ra ngoài, anh liếc sang nhìn hắn với ánh mắt thấu hiểu, tốt bụng nói sự thật ra:
"Thân vương Hàn Phi kia rắc rối to, không hiểu sao mà rô bốt giúp việc của hắn mới xin được giấy chứng nhận thành công, vừa đưa ra thị trường được vài hôm thì gặp chuyện.

Một người mua về để quên sạc lâu quá, con chip trong đầu rô bốt nổ tung làm cháy nhà, cũng may không có thiệt hại về người nhưng Hàn Phi chịu trách nhiệm chính, toàn bộ lô hàng tung ra bị thu hồi về kiểm tra."
Triệu Lam liếc nhìn người xung quanh, thấy không có học viên nào lảng vảng ở gần mới tiếp tục nói:
"Cậu lâu chưa lên mạng đúng không? Lần thiệt hại này vô cùng lớn, liên đới cả bên hoàng thất, quân chủ Hàn Viễn bị người ta chỉ trích rất nhiều.

Tôi còn nghe nói khoản tiền đền bù lên đến vài ngàn tỉ."
"Vài ngàn tỉ." Tương Vũ giật mình, đời này hắn còn chưa có cơ hội chạm tới vài ngàn tỉ đâu.

Nếu mà có từng đó tiền thì hay rồi, hắn không phải đi làm gì hết, chỉ ăn xong rồi làm cá mặn qua ngày là đủ.

"Anh có chắc chắn không đó, mấy con rô bốt đó mà phải đền lắm tiền thế?"
Triệu Lam lắc đầu.

"Thì tôi cũng nghe nói thôi, tốn tiền là phải thay lại toàn bộ số chip trong đầu rô bốt, liên quan đến nhiều bộ phận.

Nói tóm lại là Hàn Phi kia gặp rắc rối to rồi, chưa chắc đã ngồi được ở cái ghế ở phòng nghiên cứu nữa."
"Ra vậy.

Tôi hiểu rồi." Tương Vũ gật đầu, thảo nào mà từ bữa đó tới giờ không thấy Hàn Viễn liên lạc.

Hắn hơi nhíu mày, chuyện này không thể tình cờ như vậy được, là ai ra mặt giúp hắn ư?
Không thể nào, chuyện này chỉ có Trịnh Thành Bắc nguyện ý đứng về phía hắn, nhưng mà cậu ta cũng không thể một tay che trời, với lại bản tính đó khó làm cái chuyện đâm lén sau lưng người khác lắm.
Nhưng mà mặc kệ đi, dù sao Hàn Phi kia gặp chuyện hắn cũng thấy hả hê.

Người ta bảo rồi, gây nghiệp cho lắm rồi bị nghiệp quật, cái này chẳng sai bao giờ.
Tương Vũ hí hửng đem tin này khoe với Trịnh Thành Bắc, tiện thể chửi thêm vài câu, nhưng mà bên kia chưa nhắn lại luôn.

Chắc đang có việc gì.
"Nhắn tin với Trịnh Thành Bắc à?" Triệu Lam bắt được khoảnh khắc Tương Vũ cười vui vẻ, trong lòng hơi ê ẩm.

Sao cậu em này có người yêu dễ thế, anh tán cô giáo Tạ Na mấy tháng rồi mà người ta không đổ.

Người với người càng so sánh càng buồn.
"Đâu." Tương Vũ giật mình, theo bản năng chối bay chối biến.

"Anh nhầm rồi em nhắn tin cho bạn."
Chối xong mới nghĩ lại, thật ra có quan hệ với Trịnh Thành Bắc thì sao chứ, đằng nào sau này cũng ở cùng một chỗ, hắn cứ giả vờ làm màu quá cũng không hay.
"Thôi cậu đừng có điêu." Triệu Lam nhìn hắn với con mắt khinh bỉ, "Vui vẻ của cậu viết hết lên trên mặt rồi kìa, khai mau, cậu yêu đương với Trịnh Thành Bắc rồi có đúng không?"
Nghe được những lời này, không hiểu sao Tương Vũ lại thấy hơi lạ lẫm.

Yêu đương, thì ra hai từ này cũng dễ nghe phết đó chứ.
"Ôi trời mặt đỏ lên kìa." Triệu Lam không buông tha.

"Cậu có khai nhanh không anh tò mò muốn chết rồi."
Khoé môi Tương Vũ nhếch lên, lộ ra một nụ cười thật lòng, lần đầu tiên hắn thẳng thắn nói về mối quan hệ của mình và Trịnh Thành Bắc với người khác:
"Ừm thì, cũng gần như là vậy.


Cậu ta tỏ tình với em rồi."
"Quào." Triệu Lam hưng phấn ôm chặt lấy ngực, làm một quần chúng ăn dưa suốt hai tháng nay, cuối cùng cũng có kết quả.

"Vậy hai người đúng là thật à? Biết ngay mà, từ lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Thành Bắc kia tôi đã nghi ngờ rồi.

Ôi phấn khích quá, để tôi bình tĩnh lại đã."
Tương Vũ mặc kệ Triệu Lam điên một mình, sờ sờ quang não, đúng lúc này có tin nhắn trả lời.
Trịnh Thành Bắc: "Kệ cậu ta đi, anh đã đỡ mệt chưa? Buổi trưa ăn nhiều vào, tối về em hầm gà cho anh ăn."
Tương Vũ: "Đỡ mệt rồi, tôi muốn nhiều nấm.

Thêm món tôm chiên bơ nữa."
Trịnh Thành Bắc: "Biết rồi, chiều em về sớm đón anh."
Tương Vũ: "Ừm, chiều gặp lại."
Ngọt ngào như sắp tràn ra ngoài màn hình, Triệu Lam hưng phấn xong nhìn thấy thế lại tiếp tục khinh bỉ: "Mẹ kiếp, ông đây sao lại hỏi cái vấn đề này nhỉ? Tự dưng bị tống cho một mồm cơm chó."
Anh nói xong lại nhớ đến chuyện lúc nãy, tinh thần hóng hớt mười phần, lại nói tiếp:
"Lúc trước hên là cậu không chọn Hàn Phi kia.

Tôi nói thật Trịnh Thành Bắc chỉ là đội trưởng đội dị năng thôi nhưng mà quyền hạn cũng khá lớn, hơn nữa chỉ cần nhìn qua cũng biết cậu ta làm người chính trực.

Vũng nước hoàng thất sâu lắm, cậu vào đó sợ không được yên ổn."
"Anh nghĩ nhiều rồi.

Kể cả không có Trịnh Thành Bắc em cũng không bao giờ chọn Hàn Phi." Tương Vũ bĩu môi.

Ngay cả Trịnh Thành Bắc lúc trước cũng không hề có trong kế hoạch cuộc đời.

Từ lúc quyết định đi vào thành phố, số lần hắn vui vẻ còn nhiều hơn cả trăm năm tẻ nhạt kia.

Còn thu hoạch được một người bạn trai.
"Biết vậy." Triệu Lam cười đáng khinh: "Vậy thầy Tương vừa thoát kiếp cô đơn ơi, trưa nay phải khao cơm chứ nhỉ?"
Tương Vũ bật cười.

Còn thêm được một người bạn tốt, một cậu em trai đáng yêu nữa.
"Được, tất nhiên rồi, trưa anh muốn ăn gì em cũng chiều."
Vui vẻ trải qua vài ngày nữa, Tương Vũ với Trịnh Thành Bắc vẫn ngọt ngào dính nhau như vậy, tuy hắn chưa trả lời nhưng từ hành động thì cách ngày đồng ý cũng chẳng xa.
Trịnh Thành Huy cũng có cố gắng, trừ những lúc đi học ra đều ở trong nhà hấp thu tinh hạch dị thú, cực kỳ ít ra ngoài chơi.
Chỉ có một điều lạ là cơ thể Tương Vũ chẳng khá lên tí nào, số lần buồn ngủ ngày càng nhiều, hơn thế nữa cơ thể thường xuyên mệt mỏi.
Chẳng lẽ nguyên khí hao hụt nhiều đến vậy? Gần một tháng trôi qua rồi, bổ sung nhiều linh khí đến vậy còn chưa đủ?
Tương Vũ cũng không nghĩ nhiều, chỉ thường xuyên uống "đan dược" bồi bổ thể lực.

Cũng may Trịnh Thành Bắc chăm tốt, thấy hắn mệt còn cố ý tìm những đồ hắn thích để nấu ăn.
Một hôm ngồi thẩn thơ trên ghế nhìn Trịnh Thành Huy phóng thích dị năng, Tương Vũ chợt nhận ra suốt cả tháng nay hắn coi chỗ này như nhà mình.

Bên kia chỉ để ngủ và vệ sinh cá nhân.

Từ bao giờ hắn lại ỷ lại như thế này chứ?
Bao nhiêu việc cần làm, nào là vẽ bùa, nào là nhiệm vụ, hắn cứ dửng dưng như không ấy.

Như ngày trước hắn chỉ chơi được dăm bữa nửa tháng là bắt đầu tu luyện và vẽ bùa lại, dạo gần đây chẳng thấy muốn làm gì.
Quá mức sa đoạ.

Người ta bảo yêu đương vào lú đầu cũng đúng.
"Tâm trạng anh không tốt ạ?"
Đột nhiên giọng Trịnh Thành Huy vang lên bên tai làm Tương Vũ giật bắn mình suýt nữa thì ngã xuống đất, hắn ngạc nhiên quay lại bảo:
"Sao cậu lại nói thế, tôi có làm gì đâu?"
Trịnh Thành Huy mím môi, không biết có nên nói với chuyện này ra không.


Lúc nãy cậu phóng thích dị năng, một tia bắn ra rơi vào người Tương Vũ, bỗng nhiên cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn đang biến đổi không ngừng.

Lúc đầu là vui vẻ, lúc sau càng ngày càng chán nản và buồn bã.

Cảm giác này chóng đến chóng đi, cậu chỉ bắt được một chút gì đó.
Cuối cùng Trịnh Thành Huy vẫn lựa chọn nói ra.

Không ngờ cậu càng nói mắt Tương Vũ càng sáng lên, sau đó mừng như điên chạy đi tìm Trịnh Thành Bắc, bỏ cậu đứng đực trong phòng khách một mình.
Trịnh Thành Huy thấy thế giới người lớn quá khó hiểu, lắc đầu bỏ qua tiếp tục tập luyện.
Trong phòng tắm, Trịnh Thành Bắc đang lau người, nghe thấy tiếng gọi gấp gáp và tiếng đập cửa ầm ầm, sợ đến mức chỉ kịp tròng cái quần vào người rồi vội vàng đi ra, bắt được Tương Vũ đang nhào đến, anh vội vàng vòng tay ôm người nhấc lên.
"Trịnh Thành Bắc, nhóc Huy, nhóc ấy có thể thăm dò được cảm xúc của tôi, đây chắc chắn là dị năng đã nâng cấp."
Tương Vũ phấn khích kể lại, Trịnh Thành Bắc nghe xong liền hiểu, anh thong thả bế người thả xuống giường, lúc này Tương Vũ mới nhận ra đối phương đang không mặc áo, hắn vội vàng giãy giụa lùi ra đằng sau.
Trịnh Thành Bắc làm sao cho hắn cơ hội, lại kéo người về.
"Vậy là đúng rồi, có lẽ nhóc Huy thăng cấp thăm dò được cảm xúc, điều khiển tinh thần, thậm chí còn khống chế được trí não và cơ thể.

Dị năng này rất mạnh, ngày xưa mẹ em đạt đến cấp sáu mà đã vô cùng nổi tiếng rồi."
"Lúc nãy vội chạy quá nên không nhìn thử, có cách nào kiểm tra cấp độ dị năng không nhỉ?"
"Hơi khó." Trịnh Thành Bắc nói.

"Ở tổng bộ mới có máy kiểm tra dị năng.

Thứ này mua khá đắt nên cả Liệp Hoả này cũng không có quá một trăm cái, đa phần thuộc về các tổ chức dị năng hoặc thế gia giàu có."
"Như vậy thì khó rồi, đắt là bao nhiêu, hay mai đi mua một cái đi, đằng nào sau này cũng phải dùng."
Nói xong Tương Vũ không đợi Trịnh Thành Bắc trả lời mà mở quang não vào diễn đàn xem thử, thấy giá trên dưới hai tỉ một cái máy, quyết đoán đặt một cái.
Trịnh Thành Bắc thấy vậy khá giật mình, anh không ngờ bạn trai tương lai của mình lại giàu đến thế.

Trong lòng hơi hốt hoảng.

Chắc là anh phải nghĩ ra cách gì để kiếm thêm tiền, để người yêu bao nuôi không phải là chuyện vẻ vang cho lắm.
"Xong, chắc ngày mai họ sẽ giao hàng tới, hơi cồng kềnh, cậu đừng ra mặt, cứ để tôi lo việc này."
"Em biết rồi." Trịnh Thành Bắc ôm Tương Vũ vào lòng, siết mạnh tay.

"Anh tốt với em quá."
Tương Vũ cho anh một cái lườm: "Tôi mua cho nhóc Huy chứ đâu mua cho cậu."
Đã quen Tương Vũ thường xuyên nghĩ một đằng nói một nẻo rồi, Trịnh Thành Bắc không để bụng chút nào, chỉ cười hì hì rúc vào cổ hắn.

Bị Tương Vũ khó thở quá vươn tay nhéo một cái vào eo, anh đành thả người ra rồi nói sang chuyện khác:
"Nếu là thật thì tốt.

Tuy mấy cấp đầu tiên tăng dễ nhưng mà chưa có ai mới kích phát dị năng hai tuần mà thăng một cấp đâu, ngay cả em hồi đó cũng phải mất gần một tháng."
Nghe đến đây Tương Vũ liền tò mò: "Cậu kích phát dị năng từ năm bao nhiêu tuổi, vậy mà tôi còn tưởng sinh ra đã có."
Trịnh Thành Bắc bật cười.

"Làm gì có ai sinh ra đã có dị năng, đa phần xuất hiện vào mười năm đầu đời, sau mười tuổi thì gần như không có.

Em bốn tuổi đã kích phát dị năng, đốt trụi một cái giường."