Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 32: Ngủ Chung






"Em biết rồi anh Bắc." Tiến Phương chỉ mới hỏi được tên người ta đã thoả mãn, ngoan ngoãn ngồi gặm bánh mì.

Có thể nói cực kỳ nghe lời.
Tương Vũ giật giật khoé môi nhìn thằng nhóc đối diện, lại liếc sang người đàn ông ngồi bên cạnh, hắn nhún vai nhét nốt miếng bánh vào trong miệng rồi nói.
"Tôi ăn xong rồi, giờ đi thôi."
"Uống hết sữa đi đã." Đội trưởng Trịnh ghét nhất người lãng phí thức ăn nghiêm túc chỉ cốc sữa trên bàn, Tương Vũ lắc đầu:
"Không uống đâu.

Nãy ăn nhiều nên no rồi."
"Uống đi, không được bỏ thừa thức ăn." Trịnh Thành Bắc kiên quyết nói sau đó nhìn chằm chằm đến khi Tương Vũ phải đầu hàng cầm lên tu hết mới thôi.
"Được rồi cậu phiền quá đi." Tương Vũ uống xong bỏ lại câu đó rồi đứng lên đi trước.
"Chờ tôi đi cùng." Trịnh Thành Bắc bất đắc dĩ nhìn Tương Vũ sau đó quay sang dặn dò Tiến Phương.

"Tí nữa cậu phải làm xong việc trước buổi trưa sau đó mang đến trung tâm chỉ huy giao cho Lục Huyền, nhớ đừng có lười biếng."
"Anh Bắc, còn huấn luyện sáng thì sao?" Tiến Phương nhăn nhó, cảm thấy nhiệm vụ này đúng là quá sức.
"Cho cậu nghỉ." Nói xong Trịnh Thành Bắc không đợi Tiến Phương đáp lời lập tức chạy theo người ta.
Hai người vừa đi khỏi Trương Hàng đã lân la tiến tới, vỗ vai Tiến Phương.

"Sao rồi? Thăm dò được gì không?"
"Anh Hàng, sao số em khổ thế này!" Tiến Phương ôm đầu mếu máo, "Biết thế không mò đến tìm chết, anh Bắc bắt em tra số lượng súng Laze được bên trên phát xuống trong vòng ba năm qua.

Việc này sao không hỏi Mỹ Anh, em một thằng đàn ông làm sao nắm được thứ này???"
Trương Hàng không quan tâm đến mấy lời lải nhải của cậu ta.

"Chuyện cái người Tương Vũ kia cơ mà? Cậu hỏi thăm được gì rồi?"
Tiến Phương gật đầu rồi lại lắc đầu: "Em chỉ biết anh ấy tên Tương Vũ, khá hiền, cười lên đặc biệt rất đẹp trai, thế là hết."
Trương Hàng: "..." Cái này có ai mà không biết.
Biết Trương Hàng nghĩ gì, Tiến Phương uể oải.

"Anh không biết đâu anh Bắc bảo vệ người ta kỹ lắm, chặn họng cấm em hỏi luôn, sau đó còn ép anh trai kia uống sữa như trẻ con.

Trời ơi em như bị thồn một đống thức ăn chó ấy.

Anh Bắc nói cái gì mà "Anh phải uống hết sữa đi", rồi Tương Vũ kia vừa làm nũng vừa trả lời "Cậu thật phiền phức".

Mấy người đang yêu nhau thật đáng ghét! Có nghĩ đến cảm nhận của em ngồi đối diện không?
Nghe giọng nũng nịu của Tiến Phương lúc nhại lại mấy câu nói của hai người kia, Trương Hàng như chết lặng, khoé môi giật giật, lại vỗ vai cậu ta.

"Vậy chúc mừng cậu, anh đi huấn luyện đây."
Trơ mắt nhìn anh em tốt đi xa.

Giờ huấn luyện quý báu bị đem đi làm cái việc kiểm kê, mặt Tiến Phương nhăn lại, gục đầu xuống bàn không thiết sống.

Trong con ngươi có u oán nồng đậm.

Cậu muốn đi huấn luyện, cậu muốn đi làm nhiệm vụ cơ!
***
Ngày hôm nay bác sĩ có vẻ đã quen việc hơn rất nhiều lần, Tương Vũ còn cố ý nói mấy đặc điểm nơi ký sinh trùng thường sống, hắn cảm thấy có lẽ từ lần sau đúng là bọn họ không cần phải nhờ đến hắn nữa.
Tuy vậy đứng từ sáng tới mười giờ tối mà vẫn chưa phẫu thuật xong, Tương Vũ đành phải ngủ ở đây một đêm nữa.
Mới chuyển đến khu trung tâm có hai tháng đã ghé thăm Tổng bộ mấy lần rồi, ưu đãi này người thường đúng là khó có được.
Bởi vì lúc này cũng đã khuya rồi, bữa trưa với bữa tối đều ăn bánh mì, thật sự Tương Vũ không nuốt nổi, cho nên dù rất đói cũng chỉ bảo với Trịnh Thành Bắc.
"Cậu kiếm cho tôi bịch dịch dinh dưỡng đi."
Lần này Trịnh Thành Bắc không bắt bẻ nữa mà gật đầu ngay lập tức, đến lúc Tương Vũ bước chân vào căn phòng hôm trước, thấy trên cửa đã treo sẵn một gói giấy.
Xem chừng là Trịnh Thành Bắc đã chuẩn bị từ trước, là do hôm nọ hắn đòi hỏi à?

Người này lúc thì EQ thấp đến vô cực, lúc lại phá lệ rất tâm lí.
Lần này trong phòng có khăn tắm và đồ dùng đầy đủ, Trịnh Thành Bắc để lại những thứ lần trước Tương Vũ dùng vào một góc, trước khi hắn đụng đến thức ăn anh đã cầm lấy túi giấy nhấc lên: "Anh đi tắm trước đi, bên trong đồ đạc của anh tôi đã cất hết trong ngăn kéo bên trái, tắm đi tôi đợi lấy quần áo đi giặt."
Tương Vũ phức tạp nhìn Trịnh Thành Bắc, cũng không còn hơi sức đâu mà mỉa mai cậu ta nữa bèn gật đầu, "Được rồi."
Tương Vũ đi tắm, lần này hắn cố tình giặt quần l.ót xong treo lên móc trong phòng rồi mới tự tin đi ra, quần áo hôm trước đã bỏ vài bộ trong quang não nên không sợ thiếu.

Đến lúc xong xuôi ra ngoài, thấy Trịnh Thành Bắc vào phòng tắm thu dọn, hắn cầm túi giấy mở ra xem thử.
Hôm nay món ăn cực kỳ phong phú, có hai cái bánh bao, khoai tây chiên, thịt nướng, bánh trứng muối, bánh ruốc, tôm nhúng bột chiên, món nào món nấy đều nóng hổi.

Tương Vũ quay sang nhìn bóng lưng của tên kia, hơi bất ngờ.
Lúc Trịnh Thành Bắc ôm quần áo chuẩn bị ra ngoài, chẳng hiểu sao Tương Vũ lại buột miệng.
"Tí nữa cậu ăn cùng tôi đi, nhiều thế này tôi ăn không hết."
Trịnh Thành Bắc ngạc nhiên nhìn lại, vừa khéo bắt gặp Tương Vũ đang giơ tay một miếng tôm lên cắn.

Hôm nay người này mặc một bộ đồ ngủ ngắn hở hết tay chân trắng nõn ra ngoài, nhiệt độ nước rất cao cho nên những nơi da thịt lộ ra đều hơi ửng hồng y như một quả đào chín mọng, trông cực kỳ vô hại.

Anh chần chừ một lát, cảm thấy từ chối thì rất mất lịch sự, vậy là gật đầu.
"Được rồi để tôi mang quần áo sang phòng giặt đã." Trịnh Thành Bắc ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

"Trong ngăn kéo giường có một cái bàn nhỏ, anh có thể bỏ thức ăn lên đó."
"Nhanh lên tôi chờ." Tương Vũ nhai nốt con tôm rồi xua tay, nhưng cũng không thực sự chờ mà nhảy xuống giường mở ngăn kéo ra, quả thật bên trong có một cái bàn gỗ.
Hắn bỏ bàn đặt xuống đất, vào buồng tắm lấy nước lau sạch sau đó bày nước sốt và thức ăn ra.
Trịnh Thành Bắc trở lại, hai người lặng lẽ ngồi ăn, bầu không khí tương đối hoà hợp.

Tương Vũ nghĩ vẩn vơ lại nhớ đến hôm trước cái tên thô lỗ này phải ngủ ngoài ghế gỗ ngoài hành lang, hắn thử dò xét.
"Đây là phòng cậu à?"
Tay Trịnh Thành Bắc vẫn còn đang cầm con tôm, anh thoải mái ừ một tiếng.

Tương Vũ lại càng chắc chắn tên này đã nhường phòng cho mình.
Chần chừ rồi lại chần chừ, đến lúc thức ăn đã hết, Trịnh Thành Bắc định đi rồi Tương Vũ mới hạ quyết tâm nói khẽ:
"Hay cậu cũng ngủ ở đây đi, giường còn rất rộng, ghế ngoài kia ngủ khó chịu lắm."
Xét tình huống thì Trịnh Thành Bắc ngoài ngủ ở đây thì cũng không còn nơi nào để đi, dù sao Tương Vũ cũng hơi áy náy khi mình chiếm chỗ người ta.
Nghe thấy câu nói này, Trịnh Thành Bắc sửng sốt nhìn lại.

Chuyện ngủ ghế gỗ sao Tương Vũ này biết được? Anh tò mò quay sang, thấy biểu hiện của hắn vẫn bình thường, lại nhìn sang cái giường.
Quả thật ghế gỗ không phải là cho người nằm, vừa cứng vừa bé, sức khoẻ tốt như Trịnh Thành Bắc mà cũng không chịu nổi.
Nhưng bảo anh vào phòng của người khác để ngủ anh càng không chịu nổi, đám đàn ông con trai thường khá luộm thuộm, anh luôn cảm thấy rất khó chịu khi bước vào phòng của mấy đội viên.

Nếu được chọn anh thà ngủ ghế gỗ còn hơn.
Thấy Trịnh Thành Bắc nhìn về phía giường, Tương Vũ cũng nhìn, anh lại nhớ đến giấc mơ đêm qua, mặt nóng lên, cuối cùng vẫn phô bày bản tính, gắt lên.
"Cậu có đồng ý không? Không thì ra ngoài cho tôi đi ngủ."
Trịnh Thành Bắc rối rắm một lúc, thấy hai má người kia hơi đỏ, không hiểu làm sao lại mềm lòng, anh gật đầu.
"Vậy được, để tôi đi vứt rác đã, anh đi đánh răng rửa mặt trước đi."
Tương Vũ gật đầu, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt rồi nhảy lên giường nằm sát vào bên trong, lúc Trịnh Thành Bắc quay về chỉ thấy tấm lưng gầy quay ra ngoài.

Mang tâm trạng phức tạp đi tắm rửa xong, do dự mãi cuối cùng anh cũng cam chịu nằm lên.
Giường khá bé, hai người lại đều là đàn ông, lúc nằm đã gọn lắm rồi nhưng vẫn không thể tránh nổi đụng chạm.

Cứ mỗi lần da thịt sát vào nhau, Tương Vũ lại hơi căng thẳng.

Hắn âm thầm nguyền rủa một tiếng, cảm thấy mình đúng là bị ngu rồi mới bảo Trịnh Thành Bắc ở lại.
Trịnh Thành Bắc cũng cùng một ý nghĩ y hệt Tương Vũ, thế nhưng ai cũng không nói ra, cố gắng bỏ qua sự tồn tại mãnh liệt của người nằm bên cạnh.
Thật ra mùi hương cây cỏ trên người Tương Vũ rất dễ ngửi, chỉ một lát Trịnh Thành Bắc đã quên mất bài xích, trong bầu không khí cực kỳ thoải mái từ từ chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Tương Vũ cứ lăn lộn mãi.
Từ qua đến nay Tương Vũ chẳng biết bị làm sao, đêm ngủ lại mơ mình bị một người đàn ông đè xuống, lần này hắn còn cảm nhận rõ làn da nóng hổi và hơi thở nam tính tràn ngập không gian, cơ thể dâng lên một niềm khoan khoái kỳ lạ.
Tương Vũ vùng vẫy mãi nhưng không giãy ra nổi, cuối cùng cam chịu để người kia khi dễ.
Cơn mưa phùn lúc trước tự bao giờ đã hoá thành mưa rào, nhiệt độ trong không khí dần dần hạ thấp, giường ở trung tâm dị năng lại chẳng có chăn, đến nửa đêm Tương Vũ lạnh không chịu nổi theo bản năng tìm đến nguồn nhiệt bên cạnh.
Trịnh Thành Bắc vào Tuyệt Sát hơn mười năm ròng rã, bởi vì đã từng đối mặt với nguy hiểm cận kề không biết bao nhiêu lần cho nên cực kỳ nhạy cảm, lúc Tương Vũ lăn vào lòng anh liền mở bừng mắt, theo phản xạ định hất văng người ra, thế nhưng lúc quay sang vừa khéo nhìn gương mặt mịn màng đang say ngủ.
Người này lúc ngủ rất ngoan, mấy nanh vuốt ban ngày đã thu hết lại khiến khuôn mặt nom cực kỳ vô hại.

Khi mắt dơi xuống đôi môi hồng hào hơi hé mở.

Tim Trịnh Thành Bắc như lỡ một nhịp, anh không biết cảm giác xao động trong lòng mình là gì, thế nhưng chẳng hề thấy chán ghét.
Mưa càng nhiều thời tiết càng lạnh, Tương Vũ theo bản năng co người rúc vào lòng Trịnh Thành Bắc, anh phản ứng không kịp, da thịt mềm mịn nóng hổi đã áp vào người.
Anh nghĩ ngợi làm sao cuối cùng không nỡ đẩy ra, tay còn dang rộng để người gối lên cho đỡ mỏi.
Thôi vậy, hôm nay người này đứng từ sáng tới giờ đã mệt mỏi lắm rồi, anh chỉ không muốn hắn mất ngủ khiến cho hiệu suất làm việc ngày mai giảm sút mà thôi.
Trong không gian nhỏ hẹp, mùi hương cây cỏ quen thuộc càng phát tán rõ ràng, Trịnh Thành Bắc cố gắng quên đi thân thể mềm mại trong lòng, cảm giác tội lỗi cũng dần mất đi, anh nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ tiếp..