Nhật Ký Của Muỗi Thần

Chương 60: 60: Thay Mận Đổi Đào





(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé)
-------
Thiên phú thứ tư của Băng Muỗi là thiên phú Thay Mận Đổi Đào.

Khi phát động thiên phú này thì ngay lập tức bản thể và phân thân sẽ tráo đổi vị trí cho nhau bất chấp hai bên cách xa nhau bao xa và bất cứ lúc nào.
Thời gian (CD) làm lạnh là một ngày, nghĩa là mỗi ngày chỉ được thi triển có một lần.

Muốn thi triển lần nữa phải đợi sau 24h tiếp theo.
Cái hay của thiên phú này là ở chỗ không gian gấp khúc hay không gian thuấn di tức sự di chuyển tức thời.
Khi cần thiết, nó có thể là cái phao cứu sinh cho mình.

Nó tương đương với một lần chết đi sống lại.
Thay mận đổi đào nhìn qua thì có tác dụng tương đương với di hình hoán ảnh nhưng về bản chất thì chúng khác nhau và không cùng đẳng cấp.
Thay mận đổi đào là thiên phú về không gian còn di hình hoán ảnh là thiên phú về tốc độ.

Tốc độ nhanh mới có thể bỏ qua về mặt thời gian để tráo đổi.
Như vậy, nếu nói về đẳng cấp thì thay mận đổi đào cao minh hơn nhiều.
Di hình hoán ảnh nếu có tốc độ cao nhất thì cũng tương đương với tốc độ ánh sáng.

Nếu vượt qua tốc độ ánh sáng thì nó đã lột xác lên thành thiên phú thời gian bởi theo nguyên tắc nếu một vật nào đó di chuyển với tốc độ của ánh sáng thì thời gian sẽ dừng lại.

Khi thời gian dừng lại thì cũng có nghĩa vật chất ấy đã vượt ra khỏi phạm vi của vũ trụ này.

Đương nhiên, với điều kiện vật chất ấy đủ cứng rắn để không bị phân giải thành vô số các loại hạt siêu vi.
Trên đời này liệu có loại vật chất nào như vậy hay không? Đây là một câu hỏi thú vị mà các nhà khoa học cũng chưa thể tìm ra.
Cá nhân tôi thì nghĩ rằng vũ trụ bao la như vậy thì chắc chắn có loại vật chất như thế, chỉ có điều chúng ta có duyên gặp nó hay không, hoặc gặp mặt nhưng có nhận ra năng lực của nó hay không mới là vấn đề.
Thiên phú thứ năm là thiên phú gắn liền với hai chữ vĩnh cửu tức thiên phú tái sinh.

Khi phân thân bên ngoài vì lý do gì đó mà bị hủy diệt thì sẽ lập tức được tái tạo lại trong không gian thứ nguyên.
Còn nếu phân thân không bị hủy diệt mà lại bị giam giữ thôi thì sao? Tất nhiên là không thể phát động thiên phú tái sinh này được rồi.

Sơ hở của nó là ở chỗ đó.
Như vậy, không gian thứ nguyên sẽ đóng vai trờ như một cái bào thai siêu cấp.

Nó ghi nhận tất cả thông số của phân thân và dùng năng lượng trong không gian này để tái tạo lại một bản sao hoàn chỉnh.
Nhưng tại sao sự sao chép này chỉ có thể sao chép ra một bản mà không phải nhiều bản như sản xuất công nghiệp? Hạn chế nào của không gian thứ nguyên khiến nó không thể làm được điều đó?
Năng lượng không đủ nhiều hay bản nguyên bị hạn chế sử dụng? Sử dụng nhiều sẽ khiến không gian bị quá tải và tan vỡ ư?
Rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp cứ nhảy lên lung tung trong đầu của tôi.
Tôi vốn là một linh hồn ưa suy nghĩ và có hội chứng thiếu sự an toàn nên nhiều khi tính cảnh giác quá cao.
Nó luôn khiến tôi phải suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất có thể xảy ra trước một sự kiện nào đó.
Vì vậy, nói tôi cẩn thận cũng đúng mà nói tôi nhát gan sợ chết cũng đúng luôn.

Tất cả đều không có sai.
Một con muỗi nhà bé nhỏ luôn luôn sợ chết thì có gì sai lầm không nhỉ?
Hay cứ phải lao ra chích hút bất chấp thì mới là anh hùng bản lĩnh?
------
Quá trình bản thể nghiên cứu các thông số và thiên phú của Băng Muỗi thì phân thân cũng đã hút được gần 200 giọt nhựa cây trầu bà.

Kích cỡ to lớn cũng thật lợi hại đó chứ.
Có điều do tốc độ hút của tôi quá nhanh dẫn đến cây trầu bà đã bị hút khô lượng nhựa dự trữ trong thân.

Vì vậy, tuy vẫn còn màu xanh nhưng đã ảm đạm không chút ánh sáng.
Nếu không thể bổ sung nước cấp tốc thì e rằng dù có dễ sống như trầu bà cũng chỉ có nước bị héo chết mà thôi.
Vì cây có tốc độ hút nước rất chậm và không thể nào nhanh bằng động vật khi uống nước cho nên bất đắc dĩ tôi phải bay sang cây khác để tiếp tục công tác.
Cả tòa nhà Hội Sở ngân hàng XCB cao tới 10 tầng lầu, mà tầng nào cũng trồng trầu bà cả nên tôi cũng không sợ thiếu.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là kiếm đủ 10.000 mảnh ghép thiên phú Gãy chi trọng sinh để chữa lành cho cơ thể.
Thời gian này các nhân viên ngân hàng rủ nhau đi căn tin để ăn trưa.


Một số người khác thì gọi grap food để đổi món cho đỡ ngán.
Một số khác lại tranh thủ hẹn hò với bạn hoặc đối tác để ăn trưa với nhau.

Đương nhiên trong bữa trưa họ nói về công việc hay bàn tán về một ai đó cũng không chừng.
Một số khác thì nói chuyện yêu đương tán tỉnh lẫn nhau, sau đó thì tranh thủ đưa nhau đi vào nhà nghỉ để tâm sự chuyện nhân sinh.
Tên là nhà nghỉ nhưng thực tế mọi người vào đó không phải để nghỉ mà là để giúp nhau ôn lại các bài tập xếp hình còn dang dở.
Muỗi tôi cũng có ý định đi khảo sát và tham quan những nơi đó xem có thể áp dụng vào thế giới muỗi được hay không đây.
Cũng tiện thể nhân lúc họ đang hoạt động ngoại khóa thì hút ít máu tươi cầm hơi.
Dù sao, một con muỗi thích học hỏi cũng là một con muỗi có văn hóa, có phẩm cách và có đạo đức.
----
Trong khi ra sức làm nhiệm vụ hút nhựa cậy thì tôi cũng quét ra đa xem buổi trưa trong ngân hàng thì họ làm gì sau buổi trưa.
Sự thật thì cũng rất thú vị.

Đại đa số nhân viên đều vào phòng ngủ tập thể để nghỉ trưa.

Ngân hàng có bố trí các phòng như vậy ở các tầng lầu.
Người Đông Lào khác người nước khác ở thói quen ngủ trưa.

Các nhà khoa học cũng đã chứng minh buổi trưa nhắm chợp mắt trong khoảng 30 phút thôi cũng khiến cho tinh thần và hiệu suất của nhân viên được đề cao.
Tốt hơn cả việc uống các nước uống có chất kích thích như bò húc, nuber one, cà phê…
Có thể thấy người Đông Lào từ xa xưa cũng đã có nhận thức về thế giới rất sâu sắc và văn minh.
Tôi cũng tranh thủ thả ra năm bộ phân thân ghé thăm cơ thể của bọn họ và xin họ ít máu để cứu đói.
Chắc chắn họ sẽ tốt bụng mà đồng ý cho máu bởi vì tôi vốn là một con muỗi thiện lành mà lại đáng yêu.
Họ tuy không nói nhưng tâm ý của họ thì tôi hiểu.


Lần nào tôi đi hút máu cũng đâu có ai phản đối đúng không nè.
-----
Mộng Thu không ăn trưa cũng không ngủ trưa.

Cô có cái hẹn với CEO Trương Bá Hưng ở phòng Tổng Giám Đốc.
Cô biết có lẽ hôm nay cũng là ngày cuối cùng cô công tác tại ngân hàng này.

Dù mới làm việc chưa đầy ba tháng, nhưng cô cũng đã dần quen với nhịp điệu của công việc nơi đây.
Thế nhưng sự kiện sáng nay cũng đã lấy lấy đi tất cả.

Cô lại cần phải đi tìm công việc khác cho riêng mình.
Cô lặng thinh buồn bã xếp lại chỗ làm việc cho gọn gàng và thu dọn lại các đồ đạc cá nhân trong cái nhìn thương hại của một số nhân viên.
Trong lúc đó cô nghĩ xem chút nữa mình sẽ xử lý như thế nào nếu bị la mắng hay đuổi việc.
“Thôi, sự việc đã là như thế, kết quả cũng định sẽ như thế.

Mình nên chủ động xin nghỉ việc để giữ lại cho bản thân một chút tôn nghiêm.
Chỉ đáng tiếc bà ngoại còn đang năm bệnh viện cần tiền và người chăm sóc…”
“Hazzz…”
Thở dài một tiếng buồn bã, cô lên máy tính soạn sẵn một bản đơn xin nghỉ việc rồi in ra, kẹp vào bộ hồ sơ, sau đó mang theo một cái túi xách cá nhân lên phòng Giám Đốc Giao Dịch.