Nhật Ký Của Muỗi Thần

Chương 47: 47: Mày Dám Chặt Tay Đại Ca Của Tao Thì Tao Dám Chặt Chân Của Đại Ca Mày





(Cảnh báo.

Nghiêm túc cảnh báo.

Chương này cực kỳ hắc ám, cực kỳ man rợ, cực kỳ máu tanh.

Những ai dưới 21 tuổi và yếu thần kinh xin vui lòng lướt nhanh không được đọc.
Tác giả chỉ miêu tả lại cảnh trong phim và không chịu trách nhiệm về tác động tâm lý của nó đối với độc giả cố tình đọc.

Một lần nữa tại hạ sâu sắc cảnh báo đến độc giả)
-------
Hai người há miệng định nói ra một câu gì đó nhưng nghe Phó tướng của mình phát biểu những lời như vậy thì cứng họng nuốt lại lời nói.
Đậu má hai thằng chó, chúng mày nói như vậy trước bàn dân thiên hạ thì tao làm sao mà xuống nước nhận thua cho nổi.
Chẳng lẽ tạo quỳ xuống nhận mình là chó hay sao? Vậy còn mặt mũi nào mà tiếp tục làm đại ca?
Thế nên trong trạng thái vô cùng bối rối và xấu hổ:
Thành Độc Nhãn: “Đúng vậy! Bố mày thà chết chứ không chịu cong”
Trung Chín Ngón: “Đúng thế! Cha mày đây thà làm người chết chứ không làm chó sống”.
Xuân Tóc Đỏ với Đông Tóc Tím liếc nhìn vào mắt nhau và nhận ra gian kế của mình đã được thực hiện thì vô cùng đắc ý.

Thế nhưng ngoài miệng thì vẫn cứng rắn hô lên
“Đậu má bang Bạch Hổ thiếu thước tấc thừa thủ đoạn, đã hẹn nhau 10h quyết chiến lại lật lọng đánh úp.

Chúng mày làm mất mặt cả giới giang hồ.

Quy củ giang hồ ở đâu? Đạo nghĩa giang hồ ở đâu hả?” Xuân Tóc Đỏ lên tiếng chỉ trích dữ dội
Các đệ tử của bang Rồng Đen nghe vậy thì cũng nhao nhao lên chửi rủa đối phương.
Không phải dạng vừa, Đông Tóc Tím cũng lên giọng đáp trả:
“Đậu má bang Rồng Đen thừa thước tấc thiếu thủ đoạn.


Sống trong giang hồ mà éo biết quy tắc của giang hồ.

Chúng mày là người chứ có phải sống trên thân chó đâu sao mà ngu thế?
Từ xưa đến nay thắng thì làm vua, thua thì làm giặc, cá lớn nuốt cá bé, giang hồ chỉ nói nắm đấm của kẻ mạnh chứ ai lại nói miệng lưỡi của kẻ yếu bao giờ.
Nếu đi vào giang hồ mà ngay cả quy tắc cơ bản cũng không rõ thì về nhà mà bú tí mẹ.

Đừng tự xưng tao là xã hội đen đây cho đỡ mất mặt cả loài người.
Ngay cả con muỗi nhỏ bé cũng hiểu được đạo lý mạnh được yếu thua, cái ngữ chúng mày đúng là ngây thơ trong sáng và hết sức vô dụng”
Nghe Đông Tóc Tím oanh tạc một tràng đạo lý rất có lý, đệ tử của bang Bạch Hổ cũng gầm lên cười nhạo đối thủ.

Có người thiếu chút nữa đã quay lưng tụt quần đánh rắm về phía đối phương.
Bang Rồng Đen tức đến lộn cổ, họ chỉ chực được ra lệnh một tiếng là lao vào chém chết đối thủ ngay lập tức.
Hai đại ca Thành Độc Nhãn và Trung Chín Ngón cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.

Họ rất sợ đám đệ tử của mình máu nóng đầy đầu, tinh tr… lên não lại lao vào chém giết nhau thì tính mạng của họ lâm nguy.
Không khéo chúng nó tiện tay giết chết con tin rồi đem ra tế cờ thì tất cả sôi hỏng bỏng không.

Vì vậy, cả hai người định há miệng nói lời can ngăn nhưng một lần nữa Xuân Tóc Đỏ và Đông Tóc Tím lại vô tình phá đám ngăn cản.
“Đậu má bang Bạch Hổ, tao đếch có nói nhiều.

Một lần nữa tao yêu cầu bọn bay thả người.

Nếu không thả tao thề sẽ chém cụt tay của đại ca chúng mày”.
“Á à, bọn Rồng Đen bố láo.

Tao thách chúng mày dám chặt dứt tay của đại ca tao đấy.


Nếu chúng mày dám chặt tay thì chúng tao cũng dám chặt chân của đại ca chúng mày.

Nói được thì làm được.

Nói mà không làm là đồ con chó!”
“Mẹ kiếp bang Bạch Hổ.

Chúng mày dám thách thức bố mày à? Loại không biết sống chết.

Vậy thì tao cho đứt tay luôn này.”
“Phập…” Đao vung lên và tay của đại ca Thành Độc Nhãn rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Tay kia chính là tay thật.

Máu kia cũng là máu thật.

Đỏ tươi như thế làm sao mà giả cho được.
“A…” Một tiếng gào lên đau đớn của Thành Ca khiến cho ai nấy đều hoảng sợ sự quyết đoán của Xuân Tóc Đỏ.
Mọi người cứ nghĩ hai bên khẩu chiến với nhau một tý cho vui cửa vui nhà, sau đó ai về nhà nấy, rồi bữa sau tính tiếp.
Thế mà thằng Xuân Tóc Đỏ lại dám chém rụng tay một đại ca giang hồ thành danh đã lâu.

Thằng này quả nhiên là ăn gan chó chứ có phải là gan muỗi đâu cơ chứ.
Sau vài giây bàng hoàng, đám đàn em của Thành Độc Nhãn đã bùng nên sự giận dữ.

Chúng nó dám chém rụng tay của đại ca mình, như vậy mình không dám chém rụng chân của đại ca chúng nó thì hóa ra mình kém cạnh hơn à.
Vì vậy, trong sự ngơ ngác của đám đệ tử bang Rồng Đen và trong ánh mắt hoảng sợ của bang chủ Trung chín ngón, một cây dao găm đã đâm phập vào đầu gối rồi chạy vòng một đường trăng tròn.
“Phập… vèo…vèo…”
Cái chân của đại ca Trung cứ thế mà được tách ra khỏi cơ thể.


Động tác lóc xương của Đông Tóc Tím cũng thật xinh đẹp và rất nghệ thuật.
Đao pháp như thế muỗi tôi nhìn cũng phải cam bái hạ phong, da gà gai ốc nổi lên thành đốm.
À mà quên, muỗi thì làm éo gì có da gà với da ốc mà nổi được chứ.

Có chăng là lông và râu muỗi dựng đứng lên mà thôi.
Hành động của Đông Tóc Tím không những không khiến cho bang chúng của Bang Rồng Đen hạ hỏa mà càng khiến cho tình hình thêm nghiêm trọng.

Nhìn thấy bang chủ của mình gặp phải thảm cảnh như thế thì sao không căm thù, sao không bi phẫn cho được.
Lập tức Xuân Tóc Đỏ lại như bị kích thích đến điên lên, hắn quát to:
“Đậu má bang Bạch Hổ, một cái tay cũng không làm cho chúng mày tỉnh ngộ vậy thì dư một cái tay để lại làm éo gì cho vướng víu.

Hừ!”
“Phập…” Vậy là cái tay còn lại của Thành Độc Nhãn cũng nối gót cái tay kia rơi xuống đất.
Cả hai cái tay đều đã hội ngộ với nhau sau một thời gian xa cách.

Đúng là máu mủ tình thâm, huynh đệ như chân tay, đi đâu cũng nguyện đi cùng nhau.
“A… a… a… a…” Lại một tiếng kêu gào thảm thiết nữa của Thành Độc Nhãn.
Mẹ nó, ngón tay chảy máu đã đau thấu tim thấu gan, đằng này cả hai bàn tay cùng rụng thì đau đớn đến cỡ nào đây.
“Mày nói thật rất đúng.

Một chân cũng là chân, hai chân cũng là chân.

Đã cụt thì cho cụt luôn cả hai.

Để lại làm chi cho vướng víu”
“Á… a… a… a… a…”
“Bọn khốn, chúng mày dám phế hai chân của đại ca tao, vậy thì chúng tao cũng xin hai tai của đại ca mày.”
“Đồ chó, mày lấy hai tai của đại ca tao thì tao cũng xin hai tay của đại ca mày”.
“Mẹ kiếp, đã mất đi hai cái tay thì hai cái chân để lại làm gì? Phế đi nhẹ cái thân!”
“Ấy da.

Chúng mày thật là gan chó bằng trời.


Chúng tao xin cái mũi của đại ca chúng mày”
“Đồ mắt muỗi.

Chúng mày dám chúng tao lại sợ à.

Cho chúng tao xin con ch… của đại ca mày về ngâm rượu bổ dương nhé?”
Không biết tự bao giờ, đám đệ tử của hai bang không còn kêu gào chửi bới lẫn nhau nữa.

Họ ngơ ngác nhìn Xuân Tóc Đỏ và Đông Tóc Tím biểu diễn nghệ thuật.
Từng bộ phận trên cơ thể của hai đại ca xã hội đen bị bọn họ tách rời ra nhanh chóng còn hơn là công việc chuyên môn của bà bán thịt heo ngoài chợ.
Cảnh tượng kinh hoàng hơn cả trong lò mổ động vật khi tay, chân, tai, mũi người vứt bừa bãi văng tung tóe dưới đất.

Thê thảm vô cùng vô tận.

Ma quỷ hơn cả ma quỷ trong truyền thuyết.
Một điều lạ lùng là đến giờ này hai bang chủ vẫn chưa đứt hơi mà chết.

Nhìn các bộ phận trên cơ thể của mình lần lượt tách ra họ như đã bừng tỉnh và nhận ra được điều gì đó.
Họ cũng không còn kêu gào được nữa vì ngay cả cái lưỡi cũng đã ra đi theo hội anh em của mình.
Đến khi, Xuân Tóc Đỏ và Đông Tóc Tím chuẩn bị hái ch… đi ngâm rượu thì hai người đã sụp đổ hoàn toàn.

Họ ngất đi trong sự sợ hãi vô biên.

Họ mong sao tất cả chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Còn nếu là sự thật thì xin đừng cho họ tỉnh lại thêm một lần nào nữa.
“Tất cả đứng im! Các anh đã bị bắt.

Bỏ vũ khí xuống, hai tay để sau gáy và ngồi xổm đầu hàng! Ai chống cự bắn ngay tại chỗ”.

Thì ra hàng trăm công an đặc nhiễm đã bao vậy nhà hàng Tư Béo từ bao giờ…