Nhật Ký Của Muỗi Thần

Chương 22: 22: Ám Sát





Tôi lúc này tất nhiên đã an toàn trong không gian thứ nguyên.

Hai mắt của tôi cũng đã rút đi sắc đỏ điên cuồng để trở về trạng thái bình thường.
“Lại một lần nữa thoát nạn.

Không bị chết.

Thật sự là may mắn”.
Nghĩ đến cái tát mạnh như trời giáng của cô gái và thảm trạng tử vong của ba con muỗi đồng tộc tôi không khỏi rùng mình sợ hãi.

Hóa ra, tôi đã đi dạo qua quỷ môn quan thêm một lần nữa.
Tôi đoán chừng ngày mai khi thức giấc, cô gái và cả nhà cô ta sẽ tiến hành một cuộc trả thù đầy uy lực.

Và có lẽ, có rất nhiều đồng tộc của tôi phải trả giá bằng cả tính mạng nhỏ bé của mình.
Liếc nhìn đến hơn hai mươi đồng tộc muỗi khác đã no máu đang lẩn trốn ở khắp nơi trong phòng, tôi chợt nảy sinh ra một ý tưởng mới.
Sát tâm chợt hiện.
Đêm khuya hắc da cao phong,
sát muỗi cướp máu tự nhiên thành.
Nếu chiến đấu với con người thì tạm thời tôi không phải đối thủ nhưng với những con muỗi khác thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hai mươi lăm con muỗi đang phân bố ở khắp nơi.
Chúng đang lâm vào cơn buồn ngủ miên man suốt ba ngày để tiêu hóa.

Sau đó, sẽ tìm muỗi đực để giao hợp và tìm nước ngọt để đẻ trứng.

“Không thể bỏ phí nguồn tài nguyên đắt giá cho lũ muỗi cấp thấp này được.

Chúng không xứng đáng để hưởng dụng của trời ban”.

Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Tôi bay ra khỏi không gian thứ nguyên và phát động kỹ năng Cảm ứng cũng như đánh hơi.

Những đồng tộc kia đã hiện rõ trên ra đa của tôi như những vì sao sáng.
Bụng của họ vốn có chứa máu người nên trong mắt tôi hào quang đó sáng như ánh trăng đỏ.

Rất dễ để truy tung đến từng em.
Nghĩ tới là làm ngay, tôi lén bay nhẹ nhàng đến mục tiêu đầu tiên là một nàng muỗi cái đang bám vào màn cửa sổ.
Tôi cố tình bay thật chậm để không gây ra tiếng động lớn bởi tôi biết muỗi là một loài côn trùng có khứu giác nhạy cảm vô cùng.
Khi tiến sát đến sau lưng nàng muỗi, có vẻ nàng ta cũng đã nhận ra điều gì đó lạ lùng nên tâm thần vừa chìm sâu trong giấc mộng đã chuẩn bị thức tỉnh.
Không chờ đợi thêm nữa tôi bay nhào tới, sáu cái chân của tôi ôm ghì nàng ta từ phía sau lưng còn hai cái kim phẫu thuật nhanh chóng thò ra đâm sâu vào khe cổ rồi rạch ra hai bên một cách cực tốc.
Nàng muỗi cũng đã tỉnh lại nhưng đã quá muộn để thay đổi cục diện bị ám sát.

Đầu của nàng đã bị hai cái kim phẫu thuật của tôi tách ra khỏi người, máu muỗi trong suốt phun ra tung tóe lên thân tôi trong sự kinh hãi và ngỡ ngàng.
Có lẽ, nàng ấy đang băn khoan không hiểu vì sao mình lại chết trong tay của chính đồng tộc mà không phải là lưỡi của những kẻ thiên địch.
Bởi từ xưa đến nay trong thế giới muỗi không bao giờ phát sinh ra chuyện tự giết hại lẫn nhau.
Thứ nhất vì chúng nó đã là chủng tộc thấp nhất trong hệ sinh thái, chúng nó chỉ có thiên địch là những sinh vật cấp cao hơn.
Thứ hai, cấu tạo thân thể của muỗi không phù hợp cho việc cắn xé hay ăn thịt lẫn nhau.
Thứ ba, nguồn thức ăn của chúng dù là máu động vật hay là nhựa cây, mật hoa thì cũng là một dạng chất lỏng mà không phải là thịt hay xương.
Tóm lại, việc bản thân bị chính đồng tộc của mình hạ sát thủ là nghi vấn cuối cùng của nàng muỗi.
Rất tiếc rằng tôi không thể trả lời cho nàng biết được đáp án, vì vậy, mà nàng muỗi đã trở thành một con ma muỗi hồ đồ.
Khi đầu của nàng muỗi bị tách ra khỏi thân rồi rơi xuống đất từ độ cao hơn hai mét, bản năng thân thể của nàng vẫn bị co giật vài cái.

Sáu cái chân của tôi ôm chặt cơ thể nàng cho đến khi nó hết phản ứng.
Lúc này, tôi dùng cái vòi của mình đâm xuyên qua bụng của nàng rồi bắt đầu hút máu.

Gần ba mươi giây sau một giọt máu hoàn chỉnh đã nằm gọn trong bụng tôi.
Tôi yêu cầu hệ thống phân tách nguyên liệu để cái bụng của tôi được thảnh thơi, sáu cái chân cũng buông ra cái xác đã vô dụng của nàng muỗi và để nó được rơi tự do xuống nền nhà.
Một cuộc ám sát rất thành công.

Mặt của tôi lạnh tanh không cảm xúc.

Tôi cũng không có cảm giác tội lỗi hay đau khổ khi chém giết và hút máu của đồng tộc.
Bởi bản thân tôi vốn có linh hồn của một con người và vì loài muỗi cũng không có khái niệm thế nào là đau khổ, thế nào là tội lỗi cả.
Nếu có một câu nói phù hợp nhất cho trường hợp này thì đó là câu: “Vật cạnh thiên trạch” tức là vạn vật đấu tranh với nhau chỉ vì sinh tồn.

Đúng.


Không có chuyện đúng sai, chỉ có chuyện sống và chết.
Ngay cả những loài tưởng chừng như vô tri như các loài cây còn biết cạnh tranh lẫn nhau, chúng chèn ép lẫn nhau để vươn lên đón thật nhiều ánh sáng mặt trời.
Những cây mọc cao, bám rễ sâu thì sẽ đón được nhiều ánh sáng mặt trời hơn.

Chúng sẽ càng ngày càng to ra, càng cao hơn và rễ cắm cũng sâu hơn xuống lòng đất.
Ngược lại, những loài cây thất bại trong việc cạnh tranh sẽ phải đối mặt với cái chết hoặc biến đổi thành một giống loài cần ít năng lượng mặt trời.
Chúng thường có thân cây nhỏ bé dạng cỏ hoặc dây leo.
Chúng sống tầng dưới cùng hoặc trở thành những cây tầm gửi.
Với các loài động vật khác thì cũng như vậy, thậm chí còn tàn khốc và máu tanh hơn nữa.
Loài này ăn loài kia, loài kia bị loài nọ nuốt.

Không có một ngoại lệ nào xảy ra.
Trước cái đói khủng khiếp thì đầu gối cũng phải quỳ.

Bất cứ sinh vật nào cũng vậy cho dù đó là một con người.
Một bản giao hưởng của thiên nhiên vĩnh viễn cất lên tiếng hát sinh tồn như vậy từ năm này qua năm khác, từ ngày này qua ngày khác không biết mệt mỏi.
Bài hát vạn vật tiến hóa và cũng là bài hát của sinh tử tồn vong.

Thiên nhiên thật tươi đẹp nhưng cũng thật nguy hiểm biết bao.
------
Tôi nhìn tiếp sang mục tiêu thứ hai.

Đó là một nàng muỗi đang ẩn nấp trên cái áo của cô gái trẻ đang vắt lên thành ghế trước khi đi ngủ.

Có lẽ, mùi hóc môn của cô gái vẫn còn lưu lại đã thu hút nàng muỗi này tiến đến làm chỗ nghỉ chân?
Không sao cả.

Dù không biết được đáp án chính xác là gì và sự thật tôi cũng không cần biết đến đáp án đó.


Tôi chỉ quan tâm đến một thứ của nàng ta.

Đó chính là giọt máu duy nhất đang ở trong bụng.
Vì tôi cần đến giọt máu ấy nên tôi đành phải phanh thây, cắt đầu, mổ bụng của nàng.

Rất tiếc, tôi không còn cách nào khác.
“Phụp… roạt… roạt…” lại một cái đầu ngơ ngác nữa bay lên rồi rơi xuống đất.
Công việc cướp máu của tôi lại được tiếp tục.

Một giọt máu trinh lần nữa được tôi thu thập.
Người ta thường nói làm cái gì thì lần đầu cũng có cảm giác không quen và đầy bỡ ngỡ.

Nhưng nếu làm nhiều lần rồi thì hành vi ấy sẽ trở thành thói quen và chuyên nghiệp.
Tôi cũng vậy, sau cái đầu của nàng muỗi thứ hai thì đến cái đầu của nàng muỗi thứ ba, thứ tư, thứ năm rồi cho đến thứ hai mươi năm.
Toàn bộ đồng tộc có mặt tham dự bữa tiệc máu đên khuya đều đã về chầu ông bà muỗi.

Nếu cô gái trẻ kia có biết được thì chắc sẽ rất cảm kích tôi vì đã trả thù giúp.

Điều mà cô ấy muốn làm cũng khó lòng mà thực hiện.
Hai mươi lăm mạng nàng muỗi đã bị tôi kết thúc như thế.

Tất cả đều có chung một mẫu số: mất đầu trước mất máu sau.