Nhật Ký Của Cô Chiêu Lười Biếng

Chương 7




13.

Bởi vì chuyện của ba tôi mà tâm trạng của tôi không tốt tí nào. Cố Lăng hẹn tôi đến khu du lịch nhà anh để giải buồn.

Khu du lịch của nhà họ Cố được xây cách đây mấy năm, là nơi kết hợp giữa nghỉ ngơi và chơi nhậu.

Giá tiền khá đắt nhưng một khi đã tới thì ai cũng mê.

Nhất là vào mùa đông, bởi vì khu du lịch có suối nước nóng ngoài trời nên rất nhiều khách du lịch đến, thời gian đó rất khó để đặt chỗ.

Cố Lăng chuẩn bị một phòng có suối nước nóng cho tôi, tối tắm suối nước nóng rồi ngắm sao, nói chung cũng thoải mái lắm.

Người có thù có oán với nhau có vẻ hay có duyên á.

Lúc tôi và Cố Lăng xếp hàng để làm thủ tục vào ở thì Hứa Mặc và Quan Hiểu cũng ở đấy.

Quan Hiểu không ngừng thể hiện trước mặt Hứa Mặc: “Khách sạn này khó book lắm đấy, chị phải dùng tên của chú chị mới book được một phòng, tối nay chúng ta có thể vừa tắm suối nước nóng vừa ngắm sao đó!”

Không cần đoán cũng biết chú trong miệng Quan Hiểu là ba tôi.

Hứa Mặc ở cạnh khen không dứt lời, cái gì mà giám đốc Quan giỏi quá các kiểu, nhờ phúc giám đốc Quan hắn mới ở khách sạn này được, nói chung dỗ cô nàng Quan Hiểu kia vui vẻ không thôi.

Cho tới khi lễ tân nói với Quan Hiểu hiện tại là mùa du lịch, phòng đẹp đã được book trước rồi, khách sạn chỉ để lại cho cô ấy một phòng bình thường được thôi, nếu muốn tắm suối nước nóng thì phải tắm ở hồ chung, lúc này Quan Hiểu thay đổi sắc mặt:

“Không có phòng suối nước nóng riêng à?”

Lễ tân khách sạn: “Xin lỗi quý khách, phòng có suối nước nóng đều bị đặt trước hết rồi ạ.”

“Đặt trước thì sao chứ? Chú tôi là Chu Thịnh đấy, cô không nể mặt tôi thì phải nể mặt Chu Thịnh chứ?”

Lễ tân khách sạn ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi, Chu Thịnh là ai ạ?”

Mặt Quan Hiểu đen xì.

Ngày thường Quan Hiểu hay sử dụng tên tuổi của ba tôi để làm bậy, mọi người đều ở trong giới nên mới biết ba tôi.

Nhưng lễ tân thì không ở trong giới kinh doanh thì sao biết ba tôi được?

Thấy Quan Hiểu chịu thiệt, tôi nhịn không được mà bật cười.

Quan Hiểu quay đầu thì thấy tôi và Cố Lăng, cô ta nhíu mày: “Sao hai người lại ở đây?”

Sau đó trào phúng: “Hai đứa nghèo các người ở đây được à?”

Tôi cười cười: “Sao không ở được chứ, hình như chị quên hai ngày trước tôi mới kiện công ty chị, nhận được khoản tiền bồi thường khá lớn đấy.”

Vừa nói tới đây, Quan Hiểu nổi khùng.

Hôm đó Quan Hiểu đang vui vì đuổi được tôi, không ngờ bên cục lao động gọi điện sang, bảo tôi kiện cô ta.

Cô ta không muốn làm lớn chuyện nên đành phải hòa giải, đền tôi một khoản tiền lớn.

Đợi sau khi bọn tôi xử lý thủ tục xong, Quan Hiểu tức giận nhảy ra: “Tại sao họ có thể vào ở phòng có suối nước nóng mà tôi không thể?”

“Bọn họ đặt phòng từ trước rồi ạ.”

Quan Hiểu làm ra vẻ hiểu rõ: “Tôi biết ngay, hai đứa nghèo các cô vì tiết kiệm tiền mà book phòng trước nửa năm chứ gì.”

Cô ta đi tới ngăn bọn tôi, dùng giọng điệu bố thí nói: “Lúc ấy hai người bỏ ra bao nhiêu tiền thì tôi cho gấp ba, khỏi nói tôi keo kiệt.”

Cố Lăng cười: “326 triệu, cô phải trả gần 1 tỷ đấy.”

Quan Hiểu kinh hãi: “Đắt vậy, cậu lừa ai đấy, tôi nghe bảo phòng đắt nhất của khách sạn này cũng chỉ gần 200 triệu.”

Lễ tân khách sạn lên tiếng, khách sạn có phòng tổng thống giá hơn 300 triệu thật.

Nhưng mấy phòng đó luôn bị người khác thuê luôn mỗi năm.

Vậy nên sau này không ai biết khách sạn có phòng tổng thống đắt đỏ như vậy.

Quan Hiểu nhìn Cố Lăng với ánh mắt khiếp sợ, sau đó cười nói: “À, hai người dùng quan hệ để lấy phòng chứ gì.”

Cố Lăng cười tủm tỉm: “Cô nói đúng, chúng tôi chẳng tốn đồng nào.”

Quan Hiểu ra vẻ quả nhiên là vậy, còn định cà khịa Cố Lăng hai câu thì nghe giọng điệu hiền lành của anh vang lên: “Bảo vệ, mời hai vị khách này ra ngoài đi, khách sạn của chúng ta không chào đón kiểu khách như vậy.”

Quan Hiểu tỏ vẻ khinh thường: “Cố Lăng, cậu ở phòng tổng thống thì tưởng mình là người có quyền có thế thật à? Bảo vệ nghe lời cậu mới là lạ đấy.”

Vừa nói xong, Quan Hiểu và Hứa Mặc bị mời ra khoig khách sạn, hai cái vali cũng bị ném ra ngoài.

Quan Hiểu tức tới mức đứng ở cửa khách sạn hét to: “Chú tôi là Chu Thịnh đấy!”

Cái bộ dạng kia buồn cười lắm luôn.

Tôi nhịn không được mà bật cười.