Nhật Ký Của Cô Chiêu Lười Biếng

Chương 14




24.

Cậu tôi âm thầm điều tra ông ấy một tháng nhưng không tìm được chứng cứ ba tôi hại mẹ tôi.

Chỉ dựa vào đoạn ghi âm rất khó để định tội ba tôi chứ đừng bảo cảnh sát điều tra lại vụ án của mẹ tôi lần nữa.

Trừ khi ba tôi lại ra tay hại người lần nữa.

Lúc ba tôi mời tôi leo núi, muốn hại chếc tôi thì cậu đã bắt đầu giăng bẫy.

Ngọn núi này là tài sản riêng của bạn của cậu.

Đây cũng là lý do tôi chọn ngọn núi này lúc ba tôi hẹn tôi leo núi.

Vì biết rõ kế hoạch của ba nên cậu đã cài không ít camera ẩn trên núi.

Sau khi mời tôi hai ngày, cậu đã thấy ba tôi và người tình của ông, Quan Khúc Nhi đến đây nghiên cứu địa hình, cuộc nói chuyện của họ cũng bị camera quay lại.

Cậu và tôi đã biết ba tôi sẽ dẫn tôi tới cạnh vách núi, rồi đẩy tôi xuống núi từ trước.

Thế là cậu tôi đã chuẩn bị võng bảo hộ màu xanh lá để cành cây giấu nó ở gần vách núi.

Ba tôi bị cận thị nhẹ, hoàn toàn không thấy võng bảo vệ ở dưới vực.

Tiếp theo, tôi đóng phim với ba tôi để làm chứng cứ.

Những nhân viên kiểm tra núi đó là cảnh sát mặc đồ bình thường mà cậu tôi gọi đến.

Bọn họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình ba tôi đẩy tôi xuống núi, không nói gì mà bắt ông ấy.

Tới cục cảnh sát, ba tôi kiêu ngạo nói: “Tôi chỉ gi-ết người không thành mà thôi, cùng lắm là ngồi tù vài năm, các người không thể làm gì tôi cả.”

Cậu tôi cười lạnh: “Thật sao? Có phải ông đã quên trên lưng ông còn một cái mạng của nhà họ Chu tôi không?”

Ánh mắt của cậu như lưỡi kiếm khiến ba tôi sợ tới mức không dám nhìn thẳng vào, âm thanh của ông ta không còn kiêu ngạo như trước nữa: “Tôi không biết cậu nói gì.”

Ông chắn chắn là người đã tham gia vào vụ án của mẹ tôi năm đó, có điều thời gian quá xa, cảnh sát muốn tra lai cũng khó, nên chỉ cần ông giả vờ không biết gì thì sẽ qua cả.

“Ha,” Tôi lạnh lùng nói, “Miệng của ba cứng quá ha, không biết miệng Quan Khúc Nhi có cứng như ba không nhỉ?”

Ba tôi lúc này lo lắng hẳn ra, ông đứng bật dậy: “Các người bắt cả cô ấy sao?”

“Đương nhiên, bà ta cũng phạm tội chung mà,” Tôi cười, “Ba, xem ra vài ngày nữa sẽ phán tội ba được thôi.”

Lời này của tôi đã kích thích ông ta, có lẽ ông ta nghĩ đến vận mệnh thê thảm sau này, gương mặt trắng bệch, bắt đầu chửi ầm.

Mặt tôi bình tĩnh, trong mắt ầng ậng nước: “Hóa ra đây là mặt thật của ba à, mấy năm nay giả vờ làm người ba tốt chắc cũng mệt lắm nhỉ?”

Ba tôi muốn nói gì nữa nhưng bị cảnh sát đưa đi.

Cậu tôi vỗ vai tôi: “Lý Lý à, con đừng buồn quá, cậu luôn là núi dựa vững chắc của con.”

Tôi nhỏ giọng dạ.

Cố Lăng muốn nói an ủi tôi nhưng anh vừa mở miệng thì ngậm lại, không nói gì.

Anh biết lúc này nói gì cũng vô nghĩa, anh cầm tay tôi thật chặt.

Hơi ấm từ tay anh phả ra, xoa dịu tôi một cách dịu dàng.

Tôi nhìn gương mặt quan tâm của cậu và Cố Lăng, nghĩ thông suốt.

25.

Mấy ngày sau, mọi thứ giống như tôi đoán, người tình của ba Quan Khúc Nhi không chịu được khảo vấn của cảnh sát mà khai hết.

Cái gọi là thẳng thắn để giảm án là vậy đấy.

Ba tôi thấy không còn đường cứu nên đành phải khai hết.

Thì ra năm đó, sau khi mẹ tôi phát hiện quan hệ của ba và Quan Khúc Nhi, ba tôi đã quỳ xuống khóc lóc nhận sai với bà, ông bảo sẽ không quan hệ với Quan Khúc Nhi nữa.

Mẹ tôi mềm lòng nên đồng ý.

Sức khỏe của mẹ tôi vốn không tốt, bà sợ bản thân qua đời đột ngột.

Thế là bà tính toán cẩn thận, lập di chúc trong im lặng, nói rõ để tôi kế thừa gia sản sau năm 23 tuổi.

Bà sợ sau khi bà chếc, ba tôi không đối xử tốt với tôi nên đã thêm một điều kiện,

Nếu tôi chếc trước khi thành niên thì toàn bộ gia sản của bà sẽ quyên sạch cho tổ chức từ thiện.

Nhờ điều khoản này mà tôi sống sót tới bây giờ.

Sau khi mẹ tôi lập di chúc không lâu thì lại thấy ba tôi và Quan Khúc Nhi tiếp tục quay lại, lúc này bà kiên quyết ly hôn.

Ba tôi vốn kết hôn với mẹ tôi vì tiền, thấy tiền tới tay còn bỏ chạy nên nếu đã làm thì phải làm đến cùng, ông và Quan Khúc Nhi bỏ tiền ra để tìm bọn bắt cóc, để họ gi-ết con tin.

Ba tôi là người giỏi diễn kịch, sau khi mẹ tôi bị bắt cóc thì tỏ vẻ lo lắng vô cùng, bởi thế không ai nghi ngờ ông đã làm ra việc đáng sợ như vậy.

Sau khi mẹ tôi chếc, ông ta cho rằng ông ta có thể thừa kế tài sản của mẹ tôi.

Nhưng ông ta không ngờ mẹ tôi đã lập di chúc từ trước, bởi vì tài sản của mẹ mà ông ta phải đối xử tốt với tôi.

Ông ta vốn định đợi tôi thành niên thì gi-ết tôi nhưng thấy tôi là một con nhóc ngốc nghếch không não thì đổi ý, muốn lừa tài sản từ trong tay tôi.

Mà đám bắt cóc đó vẫn còn bị cảnh sát truy tìm, có lẽ sẽ tìm ra họ nhanh thôi.

Sau khi tôi biết sự thật thì chỉ còn nỗi hận với ba tôi.

Bởi vì hành động ác liệt của ông ấy, tòa án phán ông t-ử h-ình, còn Quan Khúc Nhi thì bị tù chung thân, về đám bắt cóc cũng tù chung thân.

Hôm trước ngày ba tôi và Quan Khúc Nhi bị thẩm phán chính thức, Quan Hiểu từng đến tìm tôi.

Mấy tháng không gặp, Quan Hiểu không còn vênh váo tự đắc như trước mà trông rất thảm hại.

Cô ta không có sự che chở của ba tôi,công ty phá sản, thậ chí còn mang nợ rất nhiều.

Cô ta tới tìm tôi để cầu xin cho ba tôi và mẹ cô ta, hi vọng tôi nể tình người nhà mà thông cảm tha thứ cho họ, để họ đỡ mấy năm tù giam.

Tôi từ chối không do dự.

Tại sao tôi phải nhân từ với hai hung thủ gi-ết người này chứ? Họ từng đối xử nhân từ với mẹ tôi chưa?

Trong thời gian đó, Hứa Mặc còn đến tìm tôi, khóc lóc bảo hắn sai rồi, hi vọng tôi tha thứ cho hắn, cho hắn cơ hội để hắn đối xử tốt với tôi.

Tôi bảo người làm trong nhà đuổi hắn ra ngoài.

26.

Ngày ba tôi bị t-ử h-ình, tôi và Cố Lăng đến thăm mộ mẹ tôi.

Tôi đặt bó hoa cúc trước mộ mẹ tôi, nghiêm túc nói: “Mẹ, con đã báo thù cho mẹ, những người làm hại me năm đó đã bị trừng phạt.”

Tôi nói tình hình gần đây của mình với bà, tôi đã nhận công ty nhà mình. Cậu phái trợ lý tới giúp tôi quản lý nên mọi việc vẫn còn tốt.

Tôi còn đính hôn với Cố Lăng, dù là anh hay ba mẹ anh đều đối xử với tôi rất tốt, mẹ tôi không cần lo tôi sống không tốt.

Trên bia mộ là ảnh chụp mẹ tôi lúc còn trẻ.

Vẻ mặt bà dịu dàng, cười nhẹ nhàng.

Tôi nghĩ, lúc này bà có thể chân chính ngủ yên.

[HẾT]