Có những ngày mà khốn khổ đến độ tôi muốn đem xăng đi thiêu trụi cả thế giới...
Những ngày mà mọi thứ như muốn chống đối lại mình...
Những ngày quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mình, đi ngủ một mình, thức dậy một mình, đi làm một mình, ăn cơm một mình, tổn thương cũng chỉ có một mình mình biết...
Những ngày mà khó khăn chồng chất khó khăn khiến tôi chẳng còn tìm thấy một điểm tựa nào cho mình...
Cậu có biết không? Vì chắc có lẽ cậu là điều dễ chịu duy nhất còn sót lại trên thế gian này. Những lúc như vầy, tôi ước có thể nhìn thấy cậu, ước chi có thể chạy đến ôm chầm lấy cậu thì tốt biết bao.
Nhưng đó là tôi nghĩ vậy... Cậu ấy rồi cũng sẽ đi, đâu thể nào cứ ở mãi bên trái tôi, có phải không?:)
***
Hà Nội, 12.03.2017
Tôi mệt rồi, cậu có đó không?:)