Ngày 5 tháng 1 năm 2017
Lúc ngủ dậy trời vẫn còn sớm, những tia sáng yếu ớt lọt qua kèm cửa hắt lên một góc giường.
Nhật Minh còn đang ngủ, cánh tay anh vòng qua người tôi.
Tôi nhẹ nhàng rời tay anh sang bên cạnh, định đứng dậy thì bị một lực mạnh kéo nằm lại xuống giường.
“Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi.”
Anh không mở mắt, áp mặt tôi vào ngực anh.
“Nhưng em không ngủ được nữa.”
Tôi không ngẩng được đầu lên, tay ở sau lưng anh vùng vẫy muốn dậy.
Anh siết chặt vòng ôm, không cho tôi giãy ra.
“Nằm với anh thêm lúc nữa.”
Tôi hết cách, không thể làm gì khác hơn là yên ổn nằm trong vòng tay anh.
Nhìn anh có khác gì một đứa trẻ không chứ, bám dính người khác, lại còn không cho người ta dậy.
Anh nói xem thói quen tốt dậy sớm chạy bộ buổi sáng của anh đi đâu mất rồi.
Trước kia luôn là anh chê em lười, giờ ai mới là người lười biếng đây hả.
Suy nghĩ oán giận anh là thế, nhưng cả người lại vui rạo rực.
Cơ thể anh rất ấm, cao lớn và mạnh mẽ, chỉ một vòng tay là ôm trọn tôi vào lòng, giống như đang che chở tôi.
Tôi thích nhất là ngủ trong lòng anh, có thể lắng nghe tiếng tim anh đập, có thể cảm nhận được nhịp thở đều đều của anh, dù có gió mưa sấm chớp bên ngoài cũng không còn thấy sợ.
Cứ nghĩ rằng sẽ không ngủ được nữa, ai ngờ tôi lại thiếp đi từ lúc nào.
Lúc tỉnh lại lần nữa trời đã sáng rõ, rèm cửa che kín không để ánh sáng làm chói mắt tôi.
Nhật Minh đang ngồi dựa vào đầu giường xem tin tức trên laptop, tôi ghé mắt nhìn qua, vẫn là những bản tin tài chính chán ngắt.
Thấy tôi động đậy, anh để laptop lên bàn rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn chào buổi sáng.
truyện tiên hiệp hay
“Em đói chưa? Anh gọi đồ ăn cho em nhé?”
Tôi lắc đầu, đẩy người lên gối đầu lên chân anh.
“Anh đã định đi làm ở đâu chưa?”
Anh xê dịch chân để tôi tìm một vị trí thoải mái, tay anh như có như không vuốt tóc tôi.
Thói quen nghịch tóc này không biết anh có từ bao giờ.
Từ lúc chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau, anh rất biết tận dụng lợi ích của một người bạn trai, luôn chiếm tiện nghi của tôi, còn tỏ ra như lẽ tất nhiên.
“Có vài công ty tìm đến anh, anh còn đang suy nghĩ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Họ đưa ra lợi ích quá ít ư?”
Anh chuyển từ nghịch tóc tôi sang nghịch tay tôi.
Tay anh lớn ôm trọn nắm đấm nhỏ của tôi, tôi dùng ngón út gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
“Cũng không hẳn, ít nhất là hơn nhiều so với suy nghĩ của anh.
Chỉ là trước đó anh muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó vì chuyện của em mà buồn chán, chưa muốn đi làm ngay.”
Cái gì gọi là vì chuyện của tôi? Hoàn toàn là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Nhiều lần hắt hủi tôi, lại còn thân thiết với Ngọc Ánh trước mặt tôi.
Anh đừng tưởng em đã tha thứ cho anh hết rồi nhé.
“Ý anh tất cả là tại vì em?”
Tôi nheo mắt nhìn anh, chỉ cần anh nói một chữ đúng tôi liền ngay lập tức trở mặt với anh.
Để xem tôi có cắn chết anh không.
Có lẽ nhận ra tôi tức giận, anh vội cười lấy lòng.
“Là lỗi của anh.
Là anh quá ngu ngốc mới đẩy em ra xa anh như thế.
Anh sẽ đền bù cho em hết quãng đời còn lại.
Được chứ?”
“Vậy còn được.”
Ngày 6 tháng 1 năm 2017
Hôm nay tôi gặp lại Cao Hùng trên một bến cảng của Singapore.
Cao Hùng là cậu bạn đã từng rất thân của tôi, học cùng tôi bảy năm trung học.
Trước kia tôi có rất ít bạn thân, Cao Hùng là một trong số đó.
Trong lòng tôi, cậu ấy thân thiết giống như Nguyệt Anh vậy.
Tôi không nhớ rõ chúng tôi thân với nhau bắt đầu từ lúc nào, nhưng tôi lại nhớ rõ chúng tôi trở nên xa lạ từ khi nào.
Cao Hùng học đại học ở Việt Nam được hai năm thì quyết định đi du học nước ngoài.
Tôi là người bạn đầu tiên cậu ấy chia sẻ tin tức này.
Trong suốt thời gian Cao Hùng học tiếng anh để chuẩn bị du học, tôi đã luôn cổ vũ và động viên cậu ấy.
Khi có thông tin chính thức cậu ấy sang Singapore, dù hơi buồn khi sắp phải xa nhau nhưng tôi lại thấy vui thay cho cậu ấy.
Cuối cùng thì ước nguyện của cậu ấy cũng thành hiện thực.
Ngày Cao Hùng lên máy bay, tôi không đi tiễn, tôi ở nhà chúc cho cậu ấy lên đường bình an.
Tôi đã cho rằng xa cách nhau về khoảng cách địa lý sẽ không khiến tình bạn của chúng tôi phai nhạt đi.
Tôi không biết mình có đánh giá quá cao tình bạn của chúng tôi hay không, khi tháng ngày trôi qua, tôi cảm thấy tình cảm ấy lại dần có khoảng cách.
Từ khi nào nhận được cuộc gọi từ đối phương lại khó khăn đến thế? Từ khi nào nhắn tin cho đối phương lại không biết phải nói điều gì? Từ khi nào chúng tôi nói chuyện với nhau lại dùng những câu khách sáo, lịch sự.
Cao Hùng về Việt Nam thăm gia đình, tôi là người cuối cùng được biết.
Bao lần cậu ấy hẹn tôi đi chơi, cuối cùng lại hủy cuộc hẹn.
Có những cuộc vui của cậu ấy với bạn bè của chúng tôi mà tôi chỉ được biết khi thấy ảnh chụp của mọi người trên facebook.
Là tôi suy nghĩ quá nhiều, hay thực sự chúng tôi không còn là bạn thân nữa?
Gặp lại nhau giữa đất Singapore rộng lớn, đã từng quen thuộc với nhau mà đến nay thấy nhau lại chỉ như thấy một người quen bình thường.
Ngồi trong quán cà phê, Nhật Minh nói chuyện với Cao Hùng, còn tôi chỉ thỉnh thoảng mới chen vào một câu.
Không phải là không muốn nói, chỉ là không biết nói gì với cậu ấy.
Đến khi ra về, chúng tôi vẫn có thể cười với nhau nói một câu chào tạm biệt.
Khoảng thời gian ấy với tôi không mấy vui vẻ, nhưng mấy năm qua đi, nhớ lại chuyện cũ chỉ còn là một đoạn ký ức mờ nhạt.
Tôi muốn khi nhớ về Cao Hùng là nhớ những chuyện vui vẻ mà chúng tôi đã cùng trải qua, nhớ những niềm vui chúng tôi đã cùng chia sẻ.
Nhật Minh từng hỏi tôi có nuối tiếc điều gì không? Tôi đã trả lời thế nào nhỉ?
“Quãng thời gian làm bạn thân với cậu ấy rất vui vẻ.
Dù bây giờ có thế nào cũng không thể phủ nhận được một điều là cậu ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, em cũng đã rất vui khi có một người bạn như cậu ấy.
Vậy thì còn gì để mà tiếc nuối nữa chứ?”
Cuộc đời của mỗi người không phải chỉ có một người bạn, cũng không phải những người bạn thân nào cũng thân thiết với nhau mãi mãi.
Nhưng khi còn làm bạn, chúng ta đã dành cho nhau những tình cảm trân quý.
Cho nên mai này tình bạn có ra sao thì hãy lưu giữ những kỷ niệm đáng nhớ về nhau..