Nhật Ký Cho Anh

Chương 3: Chương 3





Ngày 6 tháng 8 năm 2016
“Vạn người hỏi tôi vì sao lại đi thích đàn ông.

Tôi sẽ hỏi lại vạn người vì cái gì ngươi lại thích người khác giới.” – Thẩm Khải Ni.
* * *
Thẩm Khải Ni và Thẩm Dục Luân là cặp đồng tình mà tôi rất yêu thích.

Yêu thích vì vẻ ngoài đẹp trai, yêu thích vì tài năng vượt trội, và hơn cả, là yêu thích vì chuyện tình cảm động của hai người.
Họ là người đồng tính, và họ vượt qua mọi định kiến để đến với nhau.

Họ đã từng có khoảng thời gian xa cách rất lâu, để sau đó vượt đại dương tìm đến bến bờ hạnh phúc.

Những người có duyên nhất định sẽ tương phùng.
Tôi tự hỏi liệu tôi và anh có được như thế? Có một ngày hai ta sẽ hạnh phúc vẹn tròn? Tôi không biết, tôi chỉ có thể chờ thời gian đưa tôi đến với câu trả lời.
Ngày 8 tháng 8 năm 2016
Trời nắng, ít mây, cái nóng oi ả phả xuống mặt đường thật khiến con người ta cảm thấy khó chịu.

Tôi ngồi trong quán cà phê tận hưởng điều hòa mát rượi, bên cạnh là những đồng nghiệp trong hội nhiếp ảnh gia.
Khi những giai điệu nhẹ nhàng của bài hát “A thousand year” kết thúc, cửa vào được mở ra, bước vào là một người đàn ông cao lớn, diện sơ mi trắng và quần âu, trên tay vắt chiếc áo vest đen.
Anh ta ngồi ngay bàn đối diện với tôi, tôi có thể nhìn rõ từng đường nét khuôn mặt anh, đó là một người đàn ông anh tuấn.
Phạm Lan ngồi cạnh chợt huých tay tôi:

“Anh chàng ngồi đối diện kia là giám đốc tài chính của công ty Thiên Lộc đấy.

Chị gái tớ làm ở đó kể anh ta rất giỏi, tốt nghiệp đại học gì đó của Mỹ rồi quay về Việt Nam làm việc.

Nhìn vẻ điển trai của anh ta đi, đốn tim biết bao nữ nhân viên của công ty đấy.”
Tôi nhìn anh ta chăm chú, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

Có vẻ cảm nhận được cái nhìn của tôi, anh ta ngẩng đầu lên nhìn lại, không tỏ vẻ ngạc nhiên hay tức giận, chỉ gật đầu với tôi một cái rồi lại cúi xuống nghịch điện thoại.
Thật ra tôi không quen anh ta, cũng không phải bị vẻ ngoài đó thu hút, tôi chỉ để ý đến việc anh ta là giám đốc tài chính của công ty Thiên Lộc.

Tại sao ư? Bởi vì Nhật Minh của tôi đã từng là giám đốc tài chính của Thiên Lộc.
Ngày ấy tạm biệt anh ở bãi biển Đồ Sơn, chỉ hai ngày sau tôi đã được gặp lại anh.

Thiên Lộc là công ty kinh doanh dụng cụ thể thao, họ muốn kí hợp đồng với tôi làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh quảng cáo cho họ.

Lúc bàn xong công việc cũng gần trưa, tôi vừa ra khỏi văn phòng thì gặp anh bước ra từ thang máy, đi sau chắc là trợ lý của anh.
Tôi không biết có nên đến chào hỏi không thì anh đã gọi trước:
“Hạ Kiều!”
“Em chào anh.”
“Sao em lại ở đây?”
“Em đến kí hợp đồng làm nhiếp ảnh gia cho công ty.”
Anh gật đầu, rồi nhìn đồng hồ trên tay.
“Cũng đã trưa rồi, anh mời em đi ăn, được chứ?”
Tôi đồng ý, cùng anh ra hầm để xe.
Anh chở tôi đến nhà hàng Vạn Hoa – nhà hàng Tây nổi tiếng của thành phố.

Anh có vẻ rất quen thuộc với nhà hàng này, còn tôi là lần đầu đi ăn đồ Tây nên chỉ biết theo sau anh.
Anh đặt một phòng riêng, giúp tôi kéo ghế rồi mới ngồi vào chỗ đối diện.

Mặc dù biết anh chỉ làm theo phép lịch sự nhưng tôi vẫn hơi ngại ngùng, tim đập nhanh hơn bình thường khi hơi thở của anh đến gần.
Phục vụ bước vào, đưa hai quyển thực đơn cho anh và tôi.

Lần đầu vào nhà hàng Tây nên tôi tùy tiện gọi hai món giống anh rồi đưa trả quyển thực đơn.

Anh gọi thêm một chai rượu rồi hỏi tôi:
“Em uống được rượu chứ?”
“Một chút thì được ạ.”
Anh ừ một tiếng, giọng trầm khàn lọt vào tai tôi nghe thật quyến rũ.

Sau khi phục vụ ra ngoài, anh hỏi chuyện tôi.
“Em học chuyên ngành nhiếp ảnh à?”
“Đúng ạ.

Em chỉ vừa mới tốt nghiệp thôi.”
“Có nghĩ đến chuyện làm cố định cho một công ty hay tòa soạn nào không?”
“Mẹ em cũng nhắc đến.

Nhưng em thích tự do hơn.

Với em nghệ thuật phải đến từ cảm hứng, gượng ép không thể cho ra một tác phẩm có hồn được.”
Anh không ý kiến gì, vẻ mặt từ đầu đến cuối rất bình thản, lúc nói chuyện luôn nhìn vào đối phương, đủ để cảm thấy anh đang lắng nghe nghiêm túc.
Anh trò chuyện với tôi như với một người bạn, không đào sâu vào chuyện riêng tư, cũng không khiến tôi cảm thấy xa cách.

Càng tìm hiểu càng thấy anh là một người đàn ông ưu tú.

Anh tài giỏi, lịch sự, hòa nhã, lại đẹp trai như thế, chắc chắn có rất nhiều cô gái muốn theo đuổi anh.
Anh đã có bạn gái chưa? Câu hỏi này tôi không dám hỏi anh.

Anh và tôi chưa thân thiết đến mức có thể biết chuyện riêng tư của anh.
Các món ăn lần lượt được dọn lên.

Anh cầm chai rượu đỏ đã được khui nắp, ánh mắt tôi nhìn theo những ngón tay thon dài khỏe khoắn của anh, nhìn anh rót rượu vào ly trước mặt tôi, rót vào ly của anh, rồi để chai rượu sang bên cạnh.
Món thịt bò beefsteak này tôi chỉ mới nhìn qua phim ảnh, đây là lần đầu được thưởng thức, vì thế có đôi chút lúng túng không biết phải làm sao.
Tôi ngượng ngùng chậm chạp cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, lén nhìn anh thuần thục cầm dao nĩa cắt bò beefsteak.

Tiếp tục chậm chạp nhấp một ngụm rượu nữa rồi lại chậm chạp đặt ly xuống.
Vừa đặt chiếc ly xuống đã thấy anh với tay qua cầm đĩa beefsteak của tôi, đổi đĩa beefsteak đã được cắt thành từng miếng nhỏ của anh sang.

“Xin lỗi em.

Vì tính chất công việc nên tôi thường xuyên đến đây.

Hôm nay lại theo thói quen đưa em đến nhà hàng này mà không hỏi em muốn ăn món ăn truyền thống hay muốn ăn đồ Tây.

Lần sau sẽ đưa em đến chỗ khác, nhé?”
Chất giọng từ tính đầy quyến rũ ấy vang lên thật êm tai.

Không biết có phải do không quen uống rượu vang đỏ nên đầu óc chuếnh choáng hay không mà tôi nghe giọng anh giống như có chút, ừm, dỗ dành trẻ con?
Không lẽ uống hai ngụm rượu đã khiến tôi say rồi ư? Nghĩ kĩ ra thì, có lẽ không phải tôi say vì rượu, mà tôi say vì anh, vì giọng nói đầy cuốn hút của anh mất rồi.
Tôi đã qua thời thiếu nữ hay mơ mộng, thời đại học cũng từng thầm mến anh khóa trên, cũng không còn là cô gái ngây thơ không hiểu chuyện tình cảm.

Nhưng đối mặt với anh luôn khiến tôi như cô gái mới biết yêu, tim đập rộn ràng vì người ấy, dễ dàng đỏ mặt ngại ngùng trước người ấy, cảm thấy mọi hành động và lời nói của người ấy rất hấp dẫn, không tự chủ được luôn nhìn về người ấy.
Một bữa ăn bắt đầu trong ngại ngùng và kết thúc trong vui vẻ.

Khi anh đưa tôi về tôi mới biết hóa ra chỗ anh đang ở lại cùng một tòa nhà với tôi, chỉ khác là anh tầng 6, còn tôi tầng 5.
Duyên phận hóa ra thật kì diệu.

Tại một nơi không ngờ đến, vào một thời điểm không biết trước, anh bước đến cùng những cơn gió, mang theo một luồng sinh khí mới, để tình yêu tôi đâm chồi nảy lộc..