Ngày 12 tháng 12 năm 2016
Dương Gia Huy gọi tôi đến nhà anh ăn lẩu.
Hôm nay chỉ có hai chúng tôi, chồng sắp cưới của Gia Huy đã sang Singapore chuẩn bị cho buổi chụp hình cưới.
Tôi rủ Nguyệt Anh đi cùng nhưng cô ấy có hẹn với Lâm Phong rồi, không đến được.
Gia Huy đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở nhà, chỉ chờ tôi đến là bắt đầu nấu lẩu.
Trời lạnh thế này được ngồi bên bàn lẩu ăn thì quả là tuyệt vời.
“Anh Huy, đã định được ngày sang Singapore chưa.”
“Bọn anh tính qua tết dương sẽ sang đó.
Còn chưa biết chắc ngày, anh còn phải sắp xếp công việc mới đi được.
Em biết mà, sự kiện ở showroom kết thúc xong còn bao thứ cần làm.”
Gia Huy cho rau vào nồi lẩu, gắp cho tôi miếng thịt bò đã chín.
“Nhưng em yên tâm đi, anh sẽ báo sớm cho em, không để ảnh hưởng đến công việc của em được.”
“Em thì không sao.
Hầu hết thời gian đều là chụp ngoại cảnh, chỉ cần chưa đến hạn nộp, em muốn chụp lúc nào chả được.”
“Vậy anh yên tâm rồi.”
Ăn xong Dương Gia Huy chở tôi về nhà.
Đến nơi, tôi xuống xe, vừa quay đầu đã thấy dáng người cao lớn thân thuộc đứng trước cửa chung cư.
Trần Nhật Minh, sao anh ấy lại ở đây lúc này?
Dương Gia Huy xuống xe theo tôi, thấy tôi bất động nhìn Nhật Minh liền thắc mắc:
“Anh ta là ai vậy?”
“Là anh trai của Nguyệt Anh.”
“Vậy chẳng phải đó là người đàn ông của em à?”
Tôi gượng cười.
“Đã là chuyện quá khứ rồi.
Giờ chúng em không là gì cả.”
Dường như Dương Gia Huy nhớ lại cái hôm anh chở tôi ra biển, tôi đã uống rất nhiều bia, không say, nhưng lại đầy đau khổ.
Gia Huy lặng yên không tiếng động ôm lấy tôi an ủi.
Tôi cười một tiếng, buông Gia Huy ra, ngoại trừ Nhật Minh của tôi, tôi sẽ không để bất cứ ai nhìn thấy mình yếu đuối.
Đúng lúc tôi nhìn sang Nhật Minh, anh cũng đang nhìn tôi và Gia Huy, đôi mày thoáng nhíu lại, không để ý kỹ sẽ không nhận ra được.
Tôi không biết có nên đi đến chào hỏi anh không.
Dù chúng tôi đã chia tay nhưng không đến nỗi thành người xa lạ phải không? Bảo vệ của chung cư đến nói chuyện với anh, tôi thở dài một hơi, không biết là thấy nhẹ nhõm hay hụt hẫng.
Tôi tạm biệt Gia huy rồi đi vào.
Vào thang máy, định nhấn nút đóng thì anh bước tới.
Tôi thật không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Trên tay anh là vali và vài túi đồ, có lẽ anh định quay lại căn phòng trước kia ở.
Sau khi chúng tôi ở chung, phòng của anh vẫn để đó.
Kể cả khi anh bị giam giữ cũng không bán đi.
Ngày trước khi yêu nhau, anh bảo tôi chuyển đến phòng anh nhưng tôi không chịu.
Sau đó anh mặt dày mang quần áo đồ đạc chuyển vào phòng tôi, nói là phòng của anh lớn, ở một mình rất trống trải.
Tôi tự hỏi trước khi quen tôi sao anh ở căn phòng đó mà không cảm giác gì vậy?
Anh và tôi ở trong thang máy, tôi luôn nhìn xuống đất, không dám ngẩng lên nhìn anh.
Tôi sợ mình sẽ không kìm nén được, sẽ khóc trước mặt anh như bao lần, sẽ không thể quyết tâm buông bỏ được anh.
“Hắn ta là ai vậy?”
Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn tôi.
Thì ra tôi và anh còn có thể nói chuyện với nhau.
“Anh hỏi ai?”
“Người vừa nãy đi cùng em là ai? Bạn trai mới?”
“Không, không phải thế.”
Tôi cuống quýt giải thích, chỉ sợ anh hiểu nhầm tôi và Gia Huy.
Nhưng tôi chợt nhớ ra có lẽ anh chỉ đang hỏi thăm xã giao, anh sẽ chẳng quan tâm hiện giờ tôi thế nào.
Tôi cố bình tĩnh trả lời anh:
“Là một người bạn của em.”
Thang máy lên đến tầng 5, tôi vội chào anh rồi như chạy trốn ra ngoài.
Tôi không dám quay lại nhìn anh, đi một mạch đến phòng.
Mở cửa, đóng cửa, tôi tựa lưng vào tường, trái tim đập nhanh lúc này mới bình ổn lại.
Đã hứa sẽ quyết tâm quên anh, sẽ không dây dưa gì với anh, nhưng khi biết anh đang ở cùng một nơi, tôi vẫn thấy vui đến lạ.
Anh đang ở đây, ở ngay gần tôi..