Ngày 16 tháng 10 năm 2016
Mặc dù sáng sớm mới ngủ được nhưng tôi vẫn dậy thật sớm, tinh thần đặc biệt tốt.
Tôi đứng trước tủ quần áo thật lâu, đắn đo không biết nên mặc gì.
Tôi tự trách mình đã quá lâu không đi mua sắm, để hôm nay đến một bộ đồ mới cũng không có.
Rốt cuộc tôi chọn một chiếc váy màu xanh ngọc, lại trang điểm nhẹ nhàng, đứng trước gương hài lòng nhìn mình rồi lái xe đến nhà anh.
Lúc tôi đến mẹ Trần đang gọt hoa quả, Nguyệt Anh chắc mới ngủ dậy nên còn đang ăn sáng, anh cùng ba Trần ngồi trên sô pha đánh cờ.
Khung cảnh hài hòa đã lâu không được thấy.
Mẹ Trần thấy tôi đến liền gọi vào ăn sáng.
Tôi nhìn anh, thấy anh ngẩng đầu lên liền cười thật tươi.
Mặc kệ anh có đáp lại hay không, tôi thay dép đi trong nhà rồi ngồi vào bàn ăn.
Bữa sáng là bánh đa cua, thịt cua hồng hào nằm trên bát, nhìn thôi đã thấy ngon.
Tôi vui vẻ ăn sáng, cảm thấy mùi vị còn ngon hơn mọi lần.
Không biết là do tay nghề mẹ Trần tăng lên, hay là do tâm trạng ảnh hưởng.
Sau khi dọn dẹp bát đũa, tôi ra sô pha ngồi cạnh anh, nhìn anh chăm chú đánh cờ cùng ba Trần.
Gương mặt nhìn nghiêng của anh vẫn đẹp trai như trước, khiến tôi mê mẩn.
Anh đã cạo râu, chiếc cằm bóng loáng được ánh nắng bên ngoài chiếu vào, giống như có một vầng sáng bao quanh.
“Kiều Kiều, bạn nhìn anh trai tớ đến chảy cả nước miếng rồi kìa.”
Nguyệt Anh ngồi đối diện, vừa ăn táo vừa nói.
Tôi mỉm cười tiếp tục nhìn anh.
“Có nhìn mãi tớ vẫn không thấy đủ.”
Tôi vừa dứt lời, cảm thấy tay anh đang cầm quân cờ có hơi dừng lại, rồi đặt xuống một vị trí trên bàn cờ.
Tôi không biết anh là vì nghe thấy câu nói của tôi nên dừng lại, hay vì đang suy nghĩ nên đi nước cờ nào.
Có lẽ là vế trước, phải không?
Ngày 18 tháng 10 năm 2016
Hôm nay bạn bè của anh đến nhà khá đông, ai cũng vui vẻ chúc mừng.
Anh tuy không cười nhiều, nhưng tôi vẫn thấy được sự vui vẻ của anh.
Anh mặc tùy ý, ngồi trên ghế nói chuyện với mọi người.
Nhiều người như vậy, Nhật Minh của tôi vẫn là người nổi bật nhất.
Người khác hỏi gì anh đều đáp lại, không hề một câu kể khổ khi ở trong tù.
Tôi bê đĩa hoa quả ra, người đang ngồi cạnh anh tự động nhường chỗ cho tôi.
Tôi cũng không khách sáo mà ngồi xuống.
Những người ở đây tôi đều quen biết, họ là bạn bè với anh từ lúc còn đại học.
“Chị dâu nhỏ, mau mau ngồi cạnh đại ca, đại ca thiếu hơi chị đã lâu, giờ cần được bù lại thật tốt.”
Người nói là Thắng Phong, chàng trai sau khi ra trường tự thành lập một công ty phần mềm máy tính, nói chuyện không mấy đứng đắn, lại hay ngả ngớn trêu chọc mọi người, không hiểu sao lại thân được với Nhật Minh.
Thắng Phong dứt lời, mọi người cũng cười vào hùa theo.
“Phải đấy chị dâu nhỏ, anh Minh chịu khổ về, cần phải bồi bổ thật tốt.”
“Bồi bổ bằng đồ ăn, hay là bồi bổ về tinh thần đây?”
“Tất nhiên là cả hai rồi, chuyện đấy còn phải hỏi.”
Mấy người nói nói cười cười, gì mà ôm ấp này nọ, tôi dù da mặt có dày mấy cũng phải thấy ngại ngùng.
“Mấy cậu đừng có nói linh tinh nữa.”
“Đúng đúng, chị dâu nhỏ da mặt mỏng, để đại ca tự hành động, chúng ta đừng nói ra nữa.”
Thắng Phong dẫn đầu cười to, mọi người cũng cười theo.
Tôi nhìn sang anh, anh không cười cũng không tỏ vẻ giận, tôi không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
* * *
Sau khi tiễn mọi người ra về, tôi vừa quay người lại thì anh nói:
“Muộn rồi, em cũng về luôn đi.”
Anh không để tôi kịp nói gì đã bỏ lên trên lầu, để lại cho tôi bóng lưng lạnh nhạt của anh.
Nhật Minh của tôi, tôi không biết điều gì khiến chúng tôi trở nên xa cách thế này.
Có phải anh của hiện nay cảm thấy tôi cũng như những người bạn kia của anh, thậm chí không còn chút thân thuộc nào.
Lúc anh nói câu chia tay, tôi có thể hiểu vì anh muốn tốt cho tôi, không muốn tôi khổ sở chờ đợi anh.
Nhưng giờ anh đã được giải oan, đã được ra tù, giữa chúng tôi đã không còn gì ngăn cách.
Vậy tại sao anh vẫn cố đẩy tôi ra xa anh như thế?.