Nhật Ký Chịu Khổ Của Một Nhân Viên Cứu Hộ Bãi Biển

Chương 31: Chúng ta sẽ không buông tay




Edit: Hye

Beta: Vũ, Gbear

_______________________

Gió thổi nhẹ qua ô cửa sổ, Diệp Phỉ Thần một thân sạch sẽ đứng bên cạnh giường nhìn Hứa Quang đang ngủ say, hơi thở anh nhẹ tựa lông tơ giống như sợ sẽ quấy rầy bầu không khí vậy, nhiệt độ cơ thể so với người bình thường thấp hơn 4-5 dộ. Diệp Phỉ Thần tiến bàn tay vào trong chăn nắm lấy đôi tay vì thường xuyên làm việc nặng nên không mềm mại của Hứa Quang. Chúng lạnh đến dọa người nhưng trái ngược với nhiệt độ trong cơ thể thì lại nóng rực, đêm qua lỗ huyệt bao lấy cây thịt của hắn như muốn được hòa tan cùng nó, có lẽ mọi cảm xúc hưng phấn ấy đều do thể chất của Hứa Quang khác với người thường.

Diệp Phỉ Thần quay trở lại thư phòng, bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho Hứa Quang đang ngồi đấy chờ hắn. Vì là người quen, nên được làm việc riêng tại khu nghỉ dưỡng của Diệp Phỉ Thần để lánh nạn - Ngũ Quân. Đừng nhìn Ngũ Quân chịu thiệt chỉ phải ở trong một căn phòng y tế nhỏ nhưng đối với giới y học trong nước thì Ngũ Quân là nhân vật rất có danh tiếng.

"Tôi đã xem qua hồ sơ bệnh án của anh ta, tình huống hôm nay so với hôm qua đã tốt hơn chút, hẳn là không có nói dối." Một người nói dối còn cần người khác giúp à, thậm chí người như Hứa Quang cũng không có khả năng soạn ra lời hoang đường hoàn mỹ như vậy được. Sáng nay Diệp Phỉ Thần đã kiểm tra lỗ hậu Hứa Quang, quả thật khi tinh dịch được bắn vào trong bị hấp thụ rất nhiều. Tối hôm qua hắn bắn đến tràn bờ đê như muốn trào hẳn ra ngoài nhưng sáng nay khi luồn tay vào kiểm tra chỉ có thể bới ra một ít dịch nhờn. Nếu không phải giữa kẽ mông còn sót chút tinh dịch khô lại thì hắn cũng nghĩ là nửa đêm Hứa Quang đã rời giường để tắm rửa.

"Loại biến hóa này đối với anh ta có tổn hại không?"

"Khó mà nói, cậu cũng biết loại bệnh như vậy tôi chưa từng gặp qua nhưng có một điều là anh ta nói rất đúng, căn bản anh ta không khống chế được bản năng hấp thụ tinh dịch, giống như quỷ đói liều lĩnh cướp đoạt đồ ăn chỉ nhào về phía giống đực mới có có khả năng tồn tại vậy."

"Sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa." Nghĩ đến người đàn ông này đã phải chịu cảnh nơm nớp lo sợ cùng cảm giác bị phản bội và tra tấn hai tháng nay, hắn tự trách bản thân nhưng không hối hận hành động cướp người đem về.

Ông nội từng nói, thích cái gì thì phải chiếm đoạt nếu không chịu tranh giành thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình.

Ngũ Quân trừng lớn mắt: "Cậu, không phải nghiêm túc chứ?" Cho tới nay cái kẻ chỉ thích người khác phái thế mà lại đi thích một thằng đàn ông còn lớn hơn chục tuổi lại còn tự tay tắm rửa sạch sẽ cho, xem chút nữa Ngũ Quân nghĩ mình gặp phải Diệp tổng hàng pha ke rồi.

"Không thể?" Hắn cũng không cho rằng mình có lỗi gì, cho dù Diệp Phỉ Thần không giúp Hà Nghị thì cũng sẽ không để bản thân bị Cổ Trấn đánh bại dễ dàng, chẳng qua hiện tại hắn nghĩ Thanh Hòa sẽ hiểu rõ hắn hơn thôi.

Bây giờ Thanh Hòa đã về tay Hà Nghị, cục diện hiện tại đã không còn nghiêng về phía Cổ Trấn nữa, tên kia thật sự khờ khạo cho rằng Hà Nghị tồn tại trong giang hồ bao nhiêu năm nay là đang ăn cơm khô sao?

Ngũ Quân thẳng thắn nói: "Hiện tại hắn hận cậu đến chết đi được."

Diệp Phỉ Thần có bà ngoại là người châu Âu, vì thế y cũng mang 1/4 huyết thống người châu Âu. Tuy phần lớn còn giữ nét của người châu Á, nhưng ngũ quan và đôi mắt lai màu xanh dương đặc biệt mang lại cảm giác như một quý tộc có dòng máu hỗn huyết. Mà hắn hiện tại đích thực là một "Kim cương Vương lão ngũ"

"Kim cương Vương lão ngũ": chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt, VÀ ĐỘC THÂN.


Đôi con ngươi của Diệp Phỉ Thần sâu thẳm nhìn chăm chú vào thanh niên mặc áo blouse trắng trước mặt, Ngũ Quân liền cảm thấy phía sau lưng toát mồ hôi lạnh: "Ha ha ha, dù sao đó cũng là chuyện riêng của các cậu, tôi không can thiệp được chưa?"

Căn hộ được trang trí đơn giản mà ấm áp, Thanh Hòa sau khi ngắt cuộc gọi thì y vịn eo Hà Nghị hung hăn xuất tinh ra, một lát sau rút cây côn thịt đã mềm oặt rồi lột vỏ bao cao su vứt đi, không nói một lời đi nhanh vào phòng tắm.

Hà Nghị nhấc một chân lên không thèm để ý lỗ hậu bị thông đến sưng đỏ đang lộ ra ngoài liền đá chân một cái kéo chăn qua đắp lên bụng rồi lôi từ ngăn kéo tủ đầu giường ra một bộ thuốc lá đặc biệt dành cho nam giới đốt một điếu. Thanh Hòa luôn luôn như vậy, y chưa hề nhiệt tình nịnh bợ Hà Nghị cũng không đòi hỏi cái gì từ Hà Nghị cả, y chỉ yêu cầu không gian tự do được làm việc ở công ty.

Ban đầu Hà Nghị coi đây là chiêu trò lạt mềm buộc chặt và không muốn đổi bạn tình chỉ vì hiếu kì bộ mặt nạ này của Thanh Hòa có thể mang bao lâu nhưng thời gian dần trôi qua thì Hà Nghị lại thật sự thích tên ôn nhu nho nhã này.

"Tôi cho phép cậu thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị nhưng không cho phép cậu rời khỏi tôi..." Vách ngăn phòng tắm pha lê là kính mờ, nhìn không rõ tình huống bên trong chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng người mỗi một động tác đều nhìn rất chân thật.

Thanh Hòa mặc choàng áo tắm bước ra, tóc y vẫn còn đang ướt nên khí chất tao nhã và hành động vuốt tóc ra sau trở nên có chút phóng đãng.

"Tôi phát hiện bộ dạng cậu tức giận sẽ càng đẹp mắt đó nha."

"..."


Hà Nghị bật cười: "Cậu cho rằng tôi sẽ đối xử với cậu như thế nào? Giết cậu, hay là dùng gia quy trừng phạt cậu? Nhưng cậu biết rõ tôi luôn rất khoan dung đối với cậu, Thanh Hòa."

Thanh Hòa đem khăn mặt đang vắt trên cổ kéo xuống nói: "Quả thật rất bất ngờ."

"Lúc tôi biết cậu phản bội tôi, tôi đã rất tức giận. Ban đêm không ngủ được phải suy nghĩ làm sao để treo cậu lên phạt trăm roi, rồi để cho tên tình nhân nhỏ bé của cậu bị chơi tập thể đến chết ngay trước mặt cậu."

Trong đầu y hiện lên hình ảnh Hứa Quang bị mấy tên đàn ông không rõ mặt mũi đè cả người trên mặt đất rồi tàn nhẫn cưỡng hiếp, chiếc khăn mặt trong tay Thanh Hòa bị nắm chặt thành một khối, cơ trên người cũng nổi gân xanh vì chủ nhân đang dùng sức rõ ràng khiến bắp thịt phập phồng như ẩn như hiện.

Hà Nghị cười sảng khoái: "Căng thẳng cái gì, không phải mọi việc cũng chưa xảy ra sao?"

Chưa xảy ra, có nghĩa là có khả năng sẽ xảy ra. Hà Nghị đang cố ý, cố ý chọn nơi Hứa Quang từng ở, tấm nệm kia còn lưu lại hương thơm mà y và Hứa Quang từng ân ái.

Đây là ra oai phủ đầu...

Thanh Hòa cúi đầu nói: "Giết tôi đi."

"Cho dù anh nhất quyết giữ chân tôi hoặc là khiến tôi hoàn toàn tàn phế hoặc giết chết tôi, nếu không thì cho dù bị đánh gãy chân tôi cũng sẽ dùng tay bò đến bên cạnh chú ấy."

"Nói thì dễ nghe như vậy nhưng nếu là tôi thì sẽ không màng đến vật chất mà sẽ trực tiếp mang người yêu cao chạy xa bay và đến tận chân trời rồi."

Thanh Hòa nhớ đến ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng và ỷ lại của Hứa Quang nói: "Tôi cũng nghĩ có thể như trước đây hạ quyết tâm theo đuổi địa vị tốt hơn và cao hơn, nhưng kết quả lại phát hiện ra không có chú ấy thì cuộc sống không còn ý nghĩa nữa."

"Không, cậu chỉ là nhất thời bị kích động đánh lừa nội tâm thôi. Tôi mới là lựa chọn tốt nhất, cậu muốn tiền tài, địa vị tôi đều có thể cho cậu nhưng còn Hứa Quang, anh ta có thể cho cậu cái gì?" Hà Nghị từng bước dụ dỗ nói.

Thanh Hòa thống khổ nhắm mắt lại: "Giết tôi đi..."

Tác giả có lời muốn nói: Tuần này khi tôi sáng tác đã suy nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối đều cảm thấy Thanh Hòa cũng là người có danh tiếng, không buông bỏ được những thành tựu mình đang có là điều bình thường, ngay khoảnh khắc khi y thật sự mất đi chú ấy mới biết được có bao nhiêu đau khổ dày vò con tim, đây cũng là bước ngoặt khiến Thanh Hòa hoàn toàn sa ngã.

Editor: "Có không giữ, mất đừng tìm". Thiệt ra hồi giờ đọc mấy bộ niên hạ công, đại thúc thụ đều có motip giống vậy, công chưa đủ trưởng thành còn thụ thì yếu đuối :'< Nhưng mà yên tâm bộ này không BE, hơi ngược tâm xíu thôi :))))))

______Hết chương 31________