Edit: Hye
Beta: Vũ, Gbear
_______________________
Hứa Quang thầm nghĩ: "Mình đang ở đâu?" Cơ thể sao lại nặng vậy, giống như bị chìm vào trong đống bùn đất không thể động đậy vậy, bỗng nhiên trọng lượng cơ thể lại nhẹ nhàng như đang bay lên, trôi dạt vào hư không đen kịt. Rốt cuộc thì anh là ai, anh muốn làm gì? Tại sao lại ở chỗ này?
Là do anh vô dụng, thậm chí không có khả năng cùng kề vai sát cánh với Thanh Hòa thì lấy tư cách gì hận Thanh Hòa đây?
"Tại sao còn chưa tỉnh?" Âm thanh lay nhẹ tựa như đến từ trên trời.
Có người nâng đầu anh lên để mớm nước, thân thể như chết lặng không thể động đậy khiến anh không nuốt trôi giọt nước nào nhưng anh thật sự rất khát. Người bên ngoài đang mớm nước cho anh đến nỗi chiếc áo sơ mi ướt sũng nhưng cũng không đổ được chút nước nào vào miệng anh. Diệp Phỉ Thần nhìn tay áo sơ mi bị thấm nước liền nhíu mày không biết nên xử lý người bệnh không chịu hợp tác này như thế nào mới được.
Nếu như Hà Nghị có ở đây thì nhất định sẽ ôm bụng cười lớn, một người quen được hầu hạ như Diệp tổng đây cũng có ngày phải đi chăm bẵm một người khác. Bác sĩ đi tới ngạc nhiên nói: "Muốn đút nước có thể lấy ống hút mà, còn không thì cứ thấm ướt tăm bông rồi chấm lên môi cho bệnh nhân dễ chịu chút."
Diệp Phỉ Thần cầm tăm bông đã thấm nước chấm lên đôi môi khô nứt của Hứa Quang, động tác chậm chạp cũng không ngại ngần. Rõ ràng những chuyện này hoàn toàn có thể giao cho y tá hoặc bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc nhưng hắn lại muốn đích thân làm. Qủa thật, Diệp Phỉ Thần không có ghét bỏ Hứa Quang như đã nói ngoài miệng.
Diệp Phỉ Thần ngậm một ngụm nước tách miệng Hứa Quang ra, đầu lưỡi hắn cố gắng cạy mở hàm răng của anh để dòng nước dễ trôi xuống vừa vặn ngay cuống lưỡi, Hứa Quang theo bản năng liền làm động tác nuốt xuống.
"Ưm" Âm thanh Hứa Quang phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu, trong ấn tượng của kí ức thì cũng từng có ai đó vì anh dùng tăm bông thấm ước môi như vậy còn dùng giọng nói ôn nhu nói cần anh, muốn bao bọc anh.
Chỉ hôn môi như thế này khiến Diệp Phỉ Thần dần dần không thỏa mãn tiếp xúc đơn giản, hắn vén chăn lên để lộ ra cơ thể không một mảnh vải. Bởi vì cân nặng đột ngột giảm nên thân thể vốn dĩ cường tráng nhưng giờ chỉ còn lớp cơ bắp mỏng bám trên khung xương, vòng eo đầy lực chắc chỉ cần hai cánh tay siết chặt là có thể bẻ gãy ngay.
Làn da vì không tiếp xúc ánh mặt trời hơn hai tháng mà chuyển sang màu bánh mật, so với vùng mông vốn dĩ trắng nõn cũng không quá khác biệt rõ ràng như vậy. Diệp Phỉ Thần xoa phần mỡ mông đầy đặn nhất trên cơ thể anh, nhìn kỹ thì hình như so với trước đây đã lớn hơn. Chết tiệt, anh thiếu tiền cũng không chịu tới tìm hắn sao? Chẳng lẽ tìm hắn để được bao nuôi so với đi quay GV còn khó chịu hơn sao? Diệp Phỉ Thần nghĩ đến việc có lẽ Hứa Quang đã bị nhiều người đàn ông vuốt ve qua từng thớ da thịt, hắn liền muốn tách cặp mông Hứa Quang ra rồi muốn từng mọi nơi đều phải đánh dấu quyền sở hữu của Diệp Phỉ Thần để cho những người khác không thể mơ tưởng đến người đàn ông ngốc nghếch của mình đầy vết thương còn lo lắng cho người khác.
Cảm giác hậu huyệt bị khai phá cũng khiến Hứa Quang tỉnh lại, sở trường của Diệp Phỉ Thần là dùng ngón tay đảo quanh bên ngoài cửa huyệt, chỉ một lúc sau lỗ hậu mẫn cảm liền chảy ra chất dịch ruột non từ bên trong. Ba ngón tay quét dịch ruột non làm chất bôi trơn ra vào phía sau hậu huyệt, thành ruột mềm mịn nhẵn nhụi như lụa satanh hút lấy ba ngón tay gắt gao, tự như đang cố gắng ăn càng nhiều càng tốt.
Hứa Quang phát hiện người đang kích thích lỗ hậu của mình lại chính là khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Phỉ Thần liền đưa tay đẩy ra, Diệp Phỉ Thần giơ ba ngón tay ướt đẫm đến trước mặt anh nói: "Đều ướt thành như vậy, còn giả bộ cái gì?"
Nghe xong Hứa Quang càng phản kháng kịch liệt, cơ thể dâm đãng này không phải do anh muốn, anh vốn dĩ rất căm ghét thể chất dị dạng này của mình nhưng anh cũng không có cách nào khác.
Đột nhiên xuất hiện cơn đau khiến ý thức Hứa Quang quay về, đôi tay đang bị giam cầm bỗng nhiên túm lấy ống tay áo Diệp Phỉ Thần: "Cứu Thanh Hòa..."
"Anh nói cái gì?"
Cậu nhất định có thể, Hà Nghị và cậu là bạn tốt cầu xin cậu rộng lượng tha cho Thanh Hòa đi! Tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cậu ấy, là do tôi câu dẫn cậu ấy để cậu ấy phản bội người bạn tốt của cậu!"
Động tác dưới thân của Diệp Phỉ Thần chậm lại, hắn cầm lấy điện thoại trên đầu giường bấm số của Hà Nghị, Một người xuất hiện trên màn hình, chỉ thấy nửa thân trên không mặc áo, đôi mắt híp lại như đang hưởng thụ cứ như một nữ vương.
"Diệp, có việc?"
"Hứa Quang muốn gặp Thanh Hòa."
Hà Nghị cười khinh một tiếng đem điện thoại quay tới cây côn thịt của Thanh Hòa đang cắm ở trong cơ thể của mình, eo và hông Thanh Hòa liên tục đâm mạnh tới, Hà Nghị rên nhẹ một tiếng tinh tế hiển nhiên tỏ ra rất hài lòng với sự phục vụ của Thanh Hòa. Điện thoại còn trên tay Hà Nghị, Thanh Hòa cúi đầu liếm hạt nhũ hoa đỏ ửng trên ngực Hà Nghị, Hà Nghị liền ngẩng đầu lộ ra cái cổ duyên dáng.
"Gặp được rồi? Không có việc gì thì tôi cúp máy, chúng tôi đang rất bận rộn."
Hứa Quang cố gắng đem hơi nước trong mắt nghẹn lại, anh không muốn trước mặt tình địch của mình lại lộ ra vẻ yếu đuối: "Thanh Hòa, nói cho tôi biết có phải anh không bị ép buộc đúng không hả?
Thanh Hòa nghiêng đầu lộ ra biểu cảm lạnh nhạt mà trước đây Hứa Quang chưa từng thấy: "Ép buộc? Chú lấy tự tin ở đâu vậy? Tôi thừa nhận là chơi đùa với cơ thể của chú đúng là rất thoải mái, nhưng cũng chỉ như thế thôi sống trên đời thì cần chú ý rất nhiều điều ví dụ như quyền lực, tiền bạc. Chú cho rằng tôi yêu chú sao? Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của chú quả thật vừa đáng yêu vừa buồn cười!"
"Vậy, cậu có yêu tôi không?" Dù chỉ là một chút... Một chút tâm ý dành cho anh thôi là được rồi, anh không muốn bị gạt bỏ toàn bộ khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau kia...
"Tôi và Hà Nghị quen nhau đã 7 năm, cùng chơi đùa với chú một tháng mà đã coi như thật rồi? Tôi chỉ là thấy chú đáng thương mà thôi, tỉnh lại đi. Trò chơi đã kết thúc."
Nước mắt Hứa Quang lặng yên không tiếng động rơi xuống, trái tim còn đang luống cuống - như đang dừng đập, người mình yêu giờ đã không còn nữa. Như là đã có được đáp án, anh chủ động tắt điện thoại.
Hứa Quang lau đi giọt nước mắt vương trên má, bỗng nhiên hướng tới Diệp Phỉ Thần đang lạnh lùng cười nói: "Cảm ơn Diệp tổng, tiếp theo cậu muốn làm như thế nào?"
Diệp Phỉ Thần không đáp, lật cả người Hứa Quang quay ra sau nâng eo lên kết hợp với sự chuyển động nhanh nhẹn của mình, nhìn xuống dưới đường eo có thể nhận ra người dưới thân gầy tới mức lòi cả xương sống, huyệt thịt vẫn như lửa nóng nịnh nọt bao bọc lấy cây gậy thịt nhưng làn da dưới bàn tay lại trở nên lạnh ngắt. Bỗng nhiên hắn không còn cảm giác xúc động như trước đó, hắn nghĩ đã đến lúc rút ra rồi xuất được rồi.
Đột nhiên Hứa Quang chợt xoay người lại đẩy hắn ngã xuống, leo lên cưỡi trên người hắn, phần eo nhún lên xuống đem côn thịt cực nóng toàn bộ ngậm vào lại phun ra cùng một lúc khiến quá nhiều dịch tuôn ra làm rừng cây phía dưới Diệp Phỉ Thần ướt bóng loáng.
"Nhỡ rõ lần đầu tiên không? Tôi cũng cùng cậu làm như này, cái lỗ của tôi đụ rất sướng phải không? Nhất định là như vậy, nếu không thì sao Thanh Hòa lại đặt tâm tư ở trên người kẻ vừa già, vừa ngu ngốc vừa xấu xí như tôi chứ! Nếu cảm thấy hàng đụ tốt như vầy thì dùng lực phang tôi mạnh hơn đi, chí ít thì tôi còn có chút tác dụng này không phải sao?"
Nhìn người bên trên bao phủ đầy tuyệt vọng, Diệp Phỉ Thần như bị ai cứa vào tim đau đến không thở nổi, lúc hắn chứng kiến cái chết của mẹ và ông nội cũng không đau đến vậy.
"Có muốn biết tại sao lúc đó tôi lại ở nhà vệ sinh mà đè cậu hay không?"
Diệp Phỉ Thần giương mắt, đây là chuyện khiến hắn rất khó hiểu. Căn cứ vào điều tra thì Hứa Quang là kiểu người bảo thủ và tự ti, ngoại trừ khoảng thời gian mấy năm trước anh từng quen Cổ Khánh Văn ra thì vẫn luôn duy trì tình trạng độc thân, làm ra hành động kia rất không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ anh vì em trai bí quá hóa liều nhưng chuyện ngày hôm đó lại phát sinh trước ngày em trai hắn phát bệnh.
"Muốn biết? Vậy thì dùng lực đụ tôi nhanh, hãy đụ tôi đến chết, hãy để tinh dịch của cậu lấp đầy tôi!" Hứa Quang cứ nói đi nói lại lời đấy, anh muốn chết, nhưng vẫn chưa thể chết anh còn chưa nhìn thấy Hứa Lượng thì không cam tâm, thật sự không cam tâm!
Tác giả có lời nói: Calvin mau lên đưa tôi túi nôn, Hình như tôi đã khiến Diệp tổng hắc rất thảm a!
Gbear : « Ai đó cho tôi mượn cây phóng lợn, để tui lụi Diệp Phỉ Thần một phát... »
______Hết chương 30________