Edit: Đình Đình
Beta: Dan, GBear
_______________________
Diệp Phỉ Thần cầm một bản hồ sơ, thư ký thân cận đứng bên cạnh hắn giải thích: "Hứa Quang, xuất thân không có gì tốt, trước khi cha mẹ qua đời có để lại một cậu em trai nhỏ tuổi nhưng lúc tôi điều tra ra thì cậu em trai này có điểm thú vị."
"Kha Cảnh." Cánh môi mỏng của Diệp Phỉ Thần phun ra hai chữ.
"Hứa Lượng vốn tên là Kha Cảnh, lúc năm ba tuổi bị bệnh nặng, được Kha Y Thuần gửi gắm cho cha mẹ của Hứa Quang chăm sóc." Kha Y Thuần... Diệp Phỉ Thần gõ từng nhịp bút lên bàn, đó là người phụ nữ đã từng bị mẹ hắn tống đi. Năm đó Diệp Phỉ Thần mới hai tuổi, ba hắn mê luyến một nữ sinh viên tên Kha Y Thuần, còn giấu diếm vợ con đem người kia giam cầm trái phép, sinh ra một đứa con trai.
Chuyện hoang đường nhất năm đó chính là mẹ của Diệp Phỉ Thần lại giúp đỡ Kha Y Thuần chạy trốn, nhưng xem ra mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc tại đó...
***
"Anh về rồi đây." Hứa Quang mở cửa gọi lớn, phát hiện em trai không nhiệt tình chào đón mình về giống như bình thường. Nhìn kĩ thì, Hứa Lượng đang ngồi gác chéo chân đặt lên bàn trà, tay cầm điều khiển TV, vẻ mặt lạnh như nước. Băng ghi hình trên màn hình TV đột nhiên lọt vào tầm mắt, chính là phân cảnh anh bị người ta ép hai chân đụ tới tấp.
Trong đầu Hứa Quang "Ông" một tiếng, đối diện với ánh mắt đáng sợ của em trai, anh cảm thấy mình phải chạy trốn, nhưng hai chân chống đỡ cả cơ thể lại không sao đứng nổi. Bàn tay nắm chặt đáng sợ kia dường như muốn đem anh đi hủy diệt, giữa hai chân như bị đè ép xuống, khiến anh có cảm giác khó mà chạy...
Hứa Lượng đứng lên, từng bước ép sát người Hứa Quang: "Chạy cái gì? Ở đây là nhà của anh, anh lại muốn chạy đi đâu? Muốn tìm Thanh Hòa để an ủi anh sao?" Cảnh hai người thân mật với nhau ở dưới lầu vừa nãy hoàn toàn được Hứa Lượng thu vào trong mắt, việc Hứa Quang lùi bước càng khiến tâm trí Hứa Lượng như bùng nổ.
Hứa Lượng cầm lên một sấp tiền giấy tán loạn trên mặt đất ném vào mặt Hứa Quang: "Cái gì khiến anh nghĩ tôi sẽ cần đống tiền bẩn thỉu này của anh? Hả?"
Thân hình Hứa Quang cứng đờ, mở miệng run rẩy giải thích: "Tiền... Không bẩn, thứ bẩn chính là anh. Đừng tùy hứng, trước... trước tiên chữa khỏi bệnh cho em rồi hẵng nói..."
Đến tận bây giờ, Hứa Quang vẫn không hiểu tâm tư tình cảm của cậu, còn cậu cũng không cần thứ này, không cần!
"Anh cho rằng, anh làm như vậy có thể khiến bản thân thật vĩ đại? Anh biết không, hành vi này của anh, thật làm cho người ta cảm thấy buồn nôn."
Hứa Lượng lại tung một quyền vào mặt Hứa Quang, trước mặt Hứa Quang bỗng tối sầm, nắm đấm hướng thẳng vào huyệt thái dương của anh mà đánh tới. Đầu Hứa Quang nện xuống sàn gạch men sứ, nổi lên một cục sưng đỏ.
Từ khi hiểu rõ thể chất cơ thể của mình, Hứa Quang chưa đụng đến các loại thức ăn bình thường, anh trở mình cũng chỉ nôn ra một chút nước mật. Rốt cuộc khi Hứa Lượng đã bình tĩnh lại, cậu ôm lấy Hứa Quang đã hoàn toàn không cử động được, run rẩy sờ lên đầu lông mày bên trên vết thương. Huyệt thái dương là điểm chí mạng, Hứa Lượng không khỏi hoảng sợ, cậu chỉ muốn giáo huấn Hứa Quang một chút, không phải muốn đánh chết anh trai mình.
"Anh hai, anh không sao chứ? Em đưa anh đi bệnh viện!"
Sắc mặt Hứa Quang trắng bệch dị thường, gắt gao ôm chặt không cho Hứa Lượng cõng: "Không đi bệnh viện, không đi bệnh viện... anh không muốn đi!"
Ở mức độ nào đó, hai người không có quan hệ máu mủ nhưng lại rất ngang ngược giống nhau. Không thể lay chuyển tính cách cố chấp của Hứa Quang, Hứa Lượng đành phải thỏa hiệp. Hứa Lượng nghĩ, bây giờ cứ mua chút thuốc về bôi cho anh, nếu thật sự không ổn thì nhất định phải đi bệnh viện. Thể lực cậu vốn đã không tốt nhưng vẫn kiên trì ôm Hứa Quang đang bất động lên giường để anh nằm xuống.
Sau khi Hứa Lượng đi, Hứa Quang lấy tay ôm bụng làm dịu cơn đau sau đó bước xuống giường. Chịu đựng cơn tra tấn (trên giường) lúc quay phim cùng với việc tắm bằng nước lạnh quá lâu dẫn đến khi trở về nhà anh đã phát sốt. Hứa Lượng lại còn cho anh hai quyền nên là "Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương" toàn thân không còn chút sức lực, trực tiếp ngã xuống bên cạnh giường. Dù cho đau đớn khó chịu đựng, anh vẫn kiên trì đứng lên để hoàn thành chuyện mình cần làm.
Hứa Quang quỳ xuống nhặt từng tờ tiền bay tứ tung trên mặt đất, từng chút từng chút xếp gọn lại. Một quyền ở bụng có thể đã ảnh hưởng tới nội tạng cho nên trong lúc anh loay hoay lụm tiền thì bỗng nhiên "ọe" một phát phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, toàn bộ số tiền vừa cầm đều nhuốm đỏ.
Hứa Quang còn nhớ lời Hứa Lượng chê tiền anh bẩn, liền hốt hoảng đem vạt áo từng chút từng chút nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên tờ tiền, miệng thì thào nói nhỏ: "Không bẩn, anh hai lau sạch là được... Không bẩn..."
Dường như sau khi đã hoàn thành một việc rất thần thánh, anh đem tiền đặt ở trên bàn, dùng điều khiển TV đè lên, tay ôm bụng đi khập khiễn từng bước một hướng ra cửa. Lúc đóng lại, qua khe cửa là ánh mắt bi thương mỗi lúc một nhỏ dần nhỏ dần.
- Tiểu Lượng, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Tác giả có lời muốn nói: Đáp ứng được yêu cầu của bạn thắng cuộc, tung hoa! Cảm tạ lễ vật của Liếm dưa Bảo Bảo! Lại chúc mừng lão Diệp trở thành người đổ vỏ! Trước khi vào mạch văn chính, sẽ có tiểu công thứ tư: Thiếu gia công, hiện tại có thể công khai chỉ có ba anh công, sẽ không tăng thêm!
P/s: Nhân viên cứu hộ đợt này sẽ không V không V không V! Báo trước là chương mới sẽ là khẩu vị nặng: H đại thúc bụng lớn kiêm sinh sữa sinh con, đi thận không đi tâm! Cảnh báo cao độ!
______Hết chương 15________