Edit: Đình Đình
Beta: Dan, Gbear
_______________________
Bãi biển Lupulus là một địa danh nổi tiếng trên thế giới. Ở đây có bãi cát vàng óng ánh, mặt biển xanh thẳm yên bình. Dưới đáy biển, các loại tảo khúc xạ ra ánh sáng màu tím huyền bí làm nước biển trở nên vô cùng thu hút và hấp dẫn. Vì vậy, từng đợt du khách đều muốn đến đây nghỉ dưỡng hoặc tổ chức hôn lễ.
Hứa Quang là nhân viên cứu hộ của khu du lịch bãi biển Lupulus, vẫn như thường lệ anh ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng dành cho nhân viên cứu hộ, ánh mặt trời chiếu rọi vào làn da màu đồng quyến rũ, từng đường nét trên cơ bắp lộ ra khiến cho không ít cô gái người nước ngoài thậm chí phụ nữ bản địa mặc áo tắm hơi bảo thủ cũng phải đu đưa ánh mắt như tơ, bắn ra tín hiệu mời chào với anh.
Trong lòng Hứa Quang cười trừ, khẽ lắc đầu khi nhìn thấy một cô gái có dáng người nóng bỏng đang lẳng lơ tiến lại gần, liếc mắt đưa tình với anh, không biết đây đã là cô gái thứ bảy hay thứ tám mà anh đã từ chối trong nửa năm làm việc.
Ai mà nghĩ tới người như anh ta với vẻ bề ngoài tràn đầy sinh lực nam tính nhưng lại yêu thích cơ thể đàn ông có kết cấu sinh lý giống nhau chứ? Anh luôn lấy cớ là muốn dành thời gian chăm sóc cho đứa em trai tên Hứa Lượng đồng thời gia cảnh cũng không thuộc dạng giàu có gì, tuổi cũng chưa lớn nên không muốn tìm đối tượng, nhưng trên thực tế, đây chỉ là nguyên nhân nhỏ thôi, xu hướng tính dục khó nói mới là nguyên nhân chính khiến anh từ chối mọi cô gái.
Không khí bãi biển hôm nay tràn đầy tiếng cười nói rộn rã và nhộn nhịp, nhưng Hứa Quang cũng không buông lỏng chút cảnh giác nào, ánh mắt anh trong suốt sáng ngời do dự nhìn ra biển. Bỗng nhiên mặt Hứa Quang biến sắc, nhanh chóng nhảy xuống từ trên ghế cao chạy về phía ngoài khơi.—— Anh nhìn thấy trên mặt biển có một cô bé chỉ lộ ra nửa cái đầu, ánh mắt dại ra, mũi đã chìm vào trong nước. Từ kinh nghiệm dày dặn của mình, Hứa Quang đã ngay lập tức đoán ra cô bé đang dần chết chìm.
Vị trí của cô bé này cách bờ biển khá xa, nguyên nhân chắc là do cô bé mải chơi mà quên mất chỗ mình phải khởi động trước khi xuống nước, kết quả bị chuột rút. Hứa Quang bơi tới gần cô bé, trong mắt cô bé tràn đầy sự tuyệt vọng. Anh dùng cẳng tay nâng hàm dưới của cô bé lên, cố gắng cho đầu của cô bé lộ ra hoàn toàn trên mặt nước, ánh mắt tìm hướng về bờ biển nhanh chóng bơi về. Cô bé ý thức được có người tới cứu, theo bản năng mà nắm chặt lấy cánh tay người đang ôm mình, nước mắt chảy giàn giụa.
Chỉ còn cách bờ khoảng mấy mét không xa, anh cảm giác có một thứ gì đó trơn trượt, mặt trên lại có cảm giác thô ráp tạo thành từng dải, quấn lấy mắt cá chân cùng cẳng chân của anh. Đó là tảo biển sao? Không đúng, đây là vật thể sống, là rắn biển, bạch tuột hay là sứa đây?
Trong lòng Hứa Quang ớn lạnh, bất kể là bị loại sinh vật nào quấn lấy đều không phải tin tốt! Thông thường nếu là rắn biển thì sẽ có độc, sứa lại càng khỏi phải nói. Lẽ nào ngày hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây sao? Anh vừa thoáng nghĩ một lúc, đột nhiên có cảm giác sức lực ở cổ chân đang bị níu lại, một lực mạnh nhanh chóng kéo xuống, lập tức nước biển đã không tới quá nửa mặt anh.
Hứa Quang nhìn khuôn mặt đầy tuyệt vọng của cô bé trong lòng mình, không khỏi nhớ tới ánh mắt lo sợ khi ở dưới nước và khuôn mặt tái nhợt nằm trong phòng bệnh của em trai. Chính khoảnh khắc ấy, anh đã quyết định học bơi để bảo vệ người quan trọng nhất của mình. Tình cảnh hiện tại của cô bé này có lẽ rất giống em trai mình, cũng rất thương anh trai, nếu cô bé chết, gia đình sẽ rất đau lòng.....
Bản thân Hứa Quang đã khó bảo toàn tính mạng nhưng vẫn cố gắng dùng lực đẩy mạnh cho cô bé trồi lên khỏi mặt nước để các nhân viên cứu hộ khác tranh thủ thời gian xuống cứu. Anh đành đem tính mạng của bản thân hi sinh cho cô bé. Ý thức được người nhân viên cứu mình đang dần chìm xuống, cô bé biết được sự việc không ổn, liền lớn tiếng gào khóc cầu cứu.
Hứa Quang càng lúc càng chìm sâu, không còn nghe rõ bất kì âm thanh nào, sóng biển đánh liền hồi về phía bọn họ. Trong dòng nước u ám, anh mơ hồ nhìn thấy thân thể bị thứ bán trong suốt kia tỏa ra một màu u tối, toàn thân con sứa khổng lồ rực đỏ, hàng xúc tu chứa gai độc quấn càng lúc càng chặt đâm chi chít vào da anh.
Hứa Quang bị kích thích, đau đến mức há to miệng, lập tức có xúc tu khác chui vào, Hứa Quang hoảng sợ dùng tay bắt lấy cái xúc tu kia. Con sứa phát hiện ý đồ của anh, xiết càng chặt khiến cả cơ thể anh không cách nào nhúc nhích được, Hứa Quang không chỉ cảm thấy thân thể giống như bị hỏa thiêu mà không khí bên trong lá phổi cũng bị chen vào, cơn đau đớn càng mãnh liệt.
Xúc tu luồn vào trong cổ họng Hứa Quang đi từ thực quản tiến thẳng tới dạ dày, cách thức xâm nhập bất ngờ này làm Hứa Quang khóc ra nước mắt. Xúc tu tiết ra chất dịch tanh ngọt tiêm vào dạ dày của anh, khiến toàn bộ khoang miệng đều tràn đầy mùi vị quỷ dị này.
Theo lý thuyết, người bị nghẹt thở ở dưới nước lâu như vậy là đã hẹo rồi, thế nhưng từ lúc bị xúc tu xoáy vào khoang miệng, anh đã không còn cảm thấy nghẹt thở nữa. Sau khi con sứa đã phóng đầy chất lỏng buồn nôn, quỷ dị kia vào dạ dày anh thì nó dần buông lỏng ra và nhanh chóng rời đi. Hứa Quang cứ thế dần chìm vào trong lòng biển tối tăm vô tận.
Mình đã chết rồi sao? Anh tự hỏi. Chết rồi hẳn là sẽ không còn cảm giác, thế nhưng ngay lúc này đây, anh cảm nhận toàn bộ thân thể đều vô cùng đau nhức. Cơn đau rõ như vậy, chắc chắn là còn được ông bà gánh.
Hứa Quang mở to đôi mắt khô khốc, ánh mắt nghiêm trọng. Khung cảnh trước mắt rất quen thuộc, là nơi anh thường xuyên đưa bệnh nhân bị đuối nước đến: Phòng y tế của khu du lịch. Không ngờ lần này đổi ngược lại là chính bản thân anh là người được đưa vào.
______Hết chương 1 ________