Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu

Chương 7: Người xa lạ quen thuộc




Rốt cuộc là cái gì biến thành?... Cô lặng lẽ ngồi một bên ngắm nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm, như chưa từng trông thấy anh, như chưa từng biết đến con người này.

Thực sự là xa lạ, cảm giác lạ lẫm đến cái gật đầu xã giao khi lướt qua nhau cũng không bằng, mỗi một khe hở dù là nhỏ nhất trong tim cũng dần tràn ra cảm giác xa lạ, rồi đột nhiên chúng ùn ùn kéo đến, trào dâng ngập tràn mọi ngóc ngách.

******************

Choáng váng bởi rượu, ánh nắng xuyên qua khe cửa dần chói chang Lăng tiểu Manh cố gắng mở mắt, tia nắng đầu tiên lọt vào trong mắt cảm thấy chói buốt rất khó chịu, không chịu nổi chỉ muốn hét lên.

Cô không phát thành tiếng, mở mắt nhìn ngoài ánh nắng sớm còn có Cố Chính Vinh, mặt cô vẫn ấp sau lưng anh, khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn gáy anh. Phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, anh vẫn đang ngủ, chẳng phát ra âm thanh nào.

Lăng Tiểu Manh rón rén quay đầu xem giờ, hả? Ngủ quên cả một buổi sáng! uống rượu chỉ có hại quả thật chí lý, cũng may hôm nay là cuối tuần, cô rụt tay lại toan ngồi dậy.

Lúc cô rụt tay khẽ động đậy, Cố Chính Vinh không chịu thả cô ra, cũng không chịu tỉnh dậy. Những việc xảy ra tối qua giờ cô vẫn thấy mơ màng, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn nguyên, đột nhiên trong lòng bất an thấy rõ, chỉ sợ làm anh tỉnh giấc, nên cô lại thôi.

Hạ quyết tâm cô nằm yên không nhúc nhích, nhưng phòng ngủ bỗng có tiếng nhạc, vang lên không ngớt, càng ngày càng lớn.

Là tiếng chuông điện thoại của cô, điện thoại để trong túi, túi đặt dưới đất trong phòng ngủ... Tại sao lại ở đây? Chẳng có chút ấn tượng nào, cô thường để đồ rất quy củ, mọi thứ trong nhà đâu ra đấy, chưa bao giờ lộn xộn bừa bãi.

Lăng Tiểu Manh sợ điện thoại kêu khiến anh tỉnh giấc vội vàng định ra nghe máy, còn chưa kịp nghĩ ra nên ngồi dậy thế nào thì Cố Chí Vinh đã tỉnh, lúc này anh không quay đầu lại, nhoài người đưa tay quơ lấy chiếc túi của cô.

“Cảm ơn,” Lăng Tiểu Manh hơi cắn dứt, vừa lí nhí cảm ơn vừa nhấc máy đầu dầy bên kia là tiếng người lạ gọi thẳng tên cô, “Xin hỏi có phải cô Lăng Tiểu Manh không ạ?”

“Vâng, là tôi.”

“Chào cô, chúng tôi là China Visual, chúng tôi muốn mời cô tham dự triển lãm thiết kế đồ gia dụng hàng năm lần này, có thể xin cô chút thời gian nói chuyện cụ thể được không?”

“China Visual?” Cô đã từng nghe, đó là tạp chí chuyên đề gia dụng nổi tiếng nhất nước, hàng năm đều kết hợp vớ Hiệp hội Thiết kế tổ chức triển lãm, rất nhiều nhà thiết kế từ đó mà thành danh. Nhưng cô vốn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đến phòng làm việc riêng cũng không có, triển lãm nổi tiếng như thế sao có thể tìm tới cô? Cô ngạc nhiên, không trả lời, nhìn Cố Chính Vinh.

Anh đã ngồi dậy và chuẩn bị xuống giường, cảm giác cô đang nhìn mình, liền quay đầu nhìn lại.

“Cô Lăng Tiểu Manh?”, người ở đầu dây bên kia thúc giục.

Đỉnh đầu có người khẽ ấn xuống, anh gật đầu với cô, có vẻ thích thú với thái độ cô lúc này, anh khẽ mỉm cưởi.

Cố Chính Vinh rất bận rộn, showroom thứ ba của công ty tại Trung Quốc đã được quyết định, ngay chiều hôm đó anh đã phải bay tới Hạ Môn, chẳng nói thêm với cô lời nào về chuyện tham gia triển lãm.

Thực ra cũng không cần thiết, bởi China Visual phản ứng rất mau lẹ, sau khi cô đồng ý họ lập tức cử chuyên gia tới bàn bạc. Mọi việc diễn ra quá nhanh, thậm chí khi được hỏi có thể gặp ở đâu, chẳng nghĩ ra chỗ nào cô đành nói đại quán ăn quen thuộc nhất của mình.

Bước vào là một người phụ nữ, tóc thẳng, ăn vận rất chuyên nghiệp, bước chân sải dài. Trông thấy Tiểu Manh liền đưa tay lên tự giới thiệu, bàn tay nắm chặt, tác phong rất tây, giọng nói dứt khoát “ Cô Lăng Tiểu Manh, rất vui được gặp cô, tôi là Tô Ngưng”.

Lăng Tiểu Manh vẫn thấy không quen lắm, cô khó có thể làm quen với người lạ một cách nhanh chóng, thường lúc đầu cô rất kiệm lời.

Tô Ngưng quan sát một lượt mặt không biến sắc, trong lòng bắt đầu cười khẩy.

Gần đây chuyện cười nào cũng có, John McCain đích thân tiến cử, sếp tổng nêu tên để cô ấy xuất hiện và trợ giúp hoàn toàn, bỗng dưng cô ta biến thành một bé gái chẳng hiểu biết gì.

Tô Ngưng bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện tại phòng làm việc sáng nay: “ Không được, tôi còn bao nhiêu việc chưa hoàn thành, làm sao tiếp được?”.

“ Mấy cái đó có thể hoãn lại.”

“ Tại sao? Cô ta có gì đặc biệt? Là nhân tài kiệt xuất mới xuất hiện? Giành được giải thưởng quốc tế? Hay là mới mở studio? Sao tôi chẳng nghe thấy bao giờ?”

“ Đặc biệt lắm, sắp thành nhân tài kiệt xuất rồi, sẽ không để cô phải hối hận đâu.”

Hóa ra chỉ là đồ nhãi nhép nói năng lí nhí, ăn mặc đơn giản, khác một trời một vực với tất cả những nhà thiết kế cô từng tiếp xúc, cũng gọi là bình thường, đặc biệt đâu ra?

“ Bản thảo thiết kế? Tôi để ở công ty hết rồi, hôm nay cô muốn xem sao?”, Lăng Tiểu Manh ngồi đối diện vẫn đang trả lời.

Tô Ngưng hoàn hồn, làm việc làm việc, cô được đào tạo rất chuyên nghiệp, đóng gói là điểm mạnh của cô, dù có là một hạt cát, cô cũng có thể biến nó thành kim cương để bán! Cô vừa nghĩ vừa gật đầu, “ Được, mọi việc cần phải khẩn trương, sau khi xem xét lựa chọn, tôi còn phải liên hệ với nhà máy để làm mẫu”.

Lăng Tiểu Manh cũng gật đầu, toan đứng dậy tính tiền, Tô Ngưng liền chặn lại, “ Để tôi”.

Kinh phí tòa soạn đưa rất thoải mái, còn nói lần này nhất định sẽ có lãi. Thực sự cô không hiểu, bây giờ đều là các nhà thiết kế tới nịnh nọt để tòa báo PR tên tuổi cho họ, làm gì có tòa soạn nào bỏ tiền ra mời nhà thiết kế cơ chứ?

Tóm lại là đặc biệt, hết sức đặc biệt.

Ông chủ chạy lại cười thật tươi, “ Tiểu Manh à, có phải bàn chuyện xong rồi không?”

“ Ừm, tôi phải về công ty cùng cô Tô Ngưng đây.”

Mắt nhìn Tô Ngưng đang đứng bên cạnh, ông chủ bỗng cười thân thiện, giọng nói thành khẩn khác thường, thiếu chút nữa là nắm lấy tay cô hòng tăng thêm hiệu quả, “ Tô tiểu thư, bữa này để tôi mời”.

“ Hả?”, Tô Ngưng ngơ ngác.

“ Cảm ơn cô đã giúp đỡ Tiểu Manh, ha ha.”

Tô Ngưng không thốt lên lời, bên tai là tiếng Tiểu Manh, giọng hơi kéo dài, không giống như nũng nịu, cảm giác đơn thuần chỉ là thói quen, “ Không được đâu, ăn uống sao lại không trả tiền cho được?”

Ồng chủ vẫn cười, “ Vậy để tôi thanh toán với người khác một thể luôn”.

Lăng Tiểu Manh sợ ngộ nhỡ ông không chú ý buột miệng gọi tên Cố Chính Vinh, lập tức đầu hàng, “ Được rồi được rồi, vậy tôi đi trước đây”. Vừa dứt lời cô vội vã bước ra ngoài, bước chân chạm đất nhẹ nhàng, nhưng kỳ lạ ở chỗ trong nháy mắt cô đã tới cửa, còn quay lại gọi Tô Ngưng, “ Tô tiểu thư, cô chưa đi sao?”

Tô Ngưng càng lúc càng không hiểu, lúc bước ra cửa còn trợn mắt nhìn theo bóng Lăng Tiểu Manh, chẳng lẽ cô lại nhìn nhầm? Cái cô Lăng Tiểu Manh này, nói không chừng có điểm gì đó đặc biệt thật.

Tô Ngưng tuổi còn trẻ, nhưng vào nghề sớm, lại làm việc trong tòa soạn có tiếng, tiếp xúc với giới thiết kế rất lâu, tuy bản thân không làm thiết kế, nhưng cô rất có mắt nhìn các nhà thiết kế.

Tính cách cô rõ ràng, làm việc gì cũng nhanh nhẹn gọn gàng, tiếp xúc với Lăng Tiểu Manh vẫn thấy có gì đó không thể chấp nhận được, nhưng sau khi xem hết tất cả những bản thảo của Tiểu Manh liền thay đổi thái độ.

Cô đúng là ếch ngồi đáy giếng, trên đời này quả thật có những người bề ngoài và tính cách chẳng có gì giống một nhà thiết kế, nhưng chẳng sao cả, chỉ cần cô ấy có tài là được.

Lăng Tiểu Manh tuy không giỏi giao tiếp, nhưng rất nhạy cảm với thái độ của người khác đối với mình.

Tuy Tô Ngưng luôn nở nụ cười, nhưng ngay từ khi bắt đầu nói chuyện cô vẫn luôn thấy có cái gì đó không bình thường. Điều lạ là, khi xem hết bản thảo của cô, Tô Ngưng bỗng nhiên dạt dào cảm hứng, bắt đầu nhiệt tình hơn với cô, dứt ra cũng không được, ra khỏi công ty cũng không có ý để gặp nhau sau, mà tìm một nơi gần đó tiếp tục nói chuyện.

“ Những bản thiết kế này rất tốt, tôi đề nghị làm một loạt, gồm cả những thiết kế trang trí nội thất, hiệu ứng sẽ lớn hơn là làm đơn lẻ từng tác phẩm một, cô thấy thế nào?” Tô Ngưng tay cầm ly nước ngồi trong quán cà phê thao thao bất tuyệt, càng nói càng phấn khích.

Là thứ Bảy, quán cà phê rất đông người, có hai người đàn ông vừa bước vào, trong đó có một người vẻ mặt rạng rỡ, vỗ vai người đi cạnh ra dấu để anh ta đi trước, rồi tiến thẳng về phía họ.

Lăng Tiểu Manh nhìn tới nhìn lui, người đứng dậy lại là Tô Ngưng.

Người đàn ông này cô biết, là Đồng Diệc Lỗi, một tinh anh mới từ hải ngoại trở về, trợ lý đặc biệt cho chủ tịch của Osun mới tuyển về.

Osun là hệ thống đồ gia dụng kiểu Mỹ mới xuất hiện mấy năm gần đây trên thế giới, chiến lược kinh doanh rất có tính tấn công, năm ngoái họ có ý thâm nhập thị trường Trung Quốc, do đó đã đem theo vị trợ lý chủ tịch mới này và trở thành nhản vật rất có tiếng tăm ở trong giới, bất cứ sự kiện lớn nào cũng thấy mặt.

Nhưng ở đây cũng gặp được sao, có trùng hợp quá không?

“ Đồng tiên sinh, sao trùng hợp vậy?”

“ Xin chào, Tô tiểu thư.” Anh đáp lại một câu, ánh mắt nhìn xuống một người khác, tiếp tục nói, “ Tiểu Manh, trùng hợp quá”.

Giọng người đàn ông ấy vang lên, Lăng Tiểu Manh cố ngẩng đầu lẽn, nhìn anh rồi nhẹ nhàng cất tiếng, “ Đúng vậy, thật trùng hợp”.

Không khí thật khác lạ, Tô Ngưng không kìm được hỏi: “ Sao cơ? Hai người biết nhau rồi?”.

“Vâng, tôi và Tiểu Manh đã quen nhau nhiều năm nay, sau khi tôi ra nước ngoài mới mất liên lạc.” Đổng Diệc Lỗi trả lời trơn tru, “Còn cô, làm sao quen Tiểu Manh?”

“Sáng nay,” Tô Ngưng làm việc trong nghề đã nhiều năm, rất đúng người đúng việc, lúc này người hỏi người trả lời rất lưu loát, nhưng theo bản năng vẫn có đôi chút cảnh giác với Đổng Diệc Lỗi, lập tức nói rõ ràng, “Tòa soạn chúng tôi vừa mời cô Tiểu Manh tham gia triển lãm năm nay, phái tôi tới hỗ trợ, hôm nay là ngày đầu chúng tôi gặp mặt, ha ha.”

“Triển lãm?” Không ngờ cô lại nói vậy, Đổng Diệc Lỗi trầm ngâm trong giây lát, rồi nhìn Lăng Tiểu Manh, “Thật không? Chúc mừng nhé, Tiểu Manh, tin vui như thế này, chắc anh là người đầu tiên được biết?”

“Đúng đó, anh nói xem có trùng hợp không, chúng tôi mới vừa bàn việc này khi nãy”, Tô Ngưng cướp lời.

Cô không phải kẻ ngốc, mới nhìn đã biết mối quan hệ trước kia của Tiểu Manh và Đổng Diệc Lỗi nhất định không bình thường, thần sắc Lăng Tiểu Manh từ lúc anh ta xuất hiện đã trở nên bất an và tỏ vẻ phòng thủ, còn thái độ anh ta thì thân mật, lời lẽ thân thiết, hoàn toàn không giống những lời khách sáo bình thường.

Cô tiếp xúc với rất nhiều người trong giới thiết kế trong nước, điều phiền phức nhất của những nhà thiết kế có tài chính là khi lên kế hoạch được một nửa, đột nhiên bị một vài công ty nước ngoài có tiềm lực hoặc trong triển lãm để mắt tới, sau đó đoạn tuyệt tình nghĩa, những việc thế này cũng không phải lần đầu cô gặp. Lúc này theo bản năng, Tô Ngưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nói thẳng cho đối thủ trong ngành bỗng dưng xuất hiện biết.

Thêm đó, Lăng Tiểu Manh lại rất khác với mọi người, trong mắt cô Tiểu Manh giống như một chú gà tây, nên chẳng suy nghĩ nhiều, Tô Ngưng thẳng người mở miệng tiếp luôn lời Đổng Diệc Lỗi.

Lăng Tiểu Manh hoàn toàn không nhận ra mình đã trở thành người tàng hình, nhìn hai người trước mặt người hỏi kẻ đáp, cô nín thinh không nói gì.

Ngay khi sự thất kinh và lo lắng lúc ban đầu qua đi, cô bắt đầu không hiểu, càng nhìn càng không hiểu.

Người đàn ông trước mặt, đã từng là người thân thuộc nhất trong cuộc đời cô, cho tới giờ cô vẫn có thể chỉ rõ đường vân trên tay anh xoáy theo chiều nào. Cô những tưởng họ sẽ ở bên nhau trọn đời, cô đã từng một mực khẳng định rằng, dù tới khi tóc cô bạc trắng, chân run rẩy, chỉ có thể ngồi trong vườn nhà ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, quay đầu lại có thể mỉm cười gọi tên anh, Hòn đá cuội.

Nhưng bây giờ thì sao? Cũng vẫn con người ấy, nhưng cảm giác cô có được lại hoàn toàn xa lạ.

Lần trước cô hoảng loạn bỏ chạy, vẳng bên tai là lời anh nói xin lỗi, từ đó tới giờ, chẳng biết cái gi đã khiến mình thay đổi, cô chẳng thể nhận ra anh nữa.

Mới chỉ hai năm thôi, kỳ thực anh không thay đổi nhiều, vẫn ăn nói rất lịch sự, cười dịu nhẹ như gió mây, khi đứng theo thói quen tay phải đút trong túi quần, ngón tay cái lộ ra, ngón tay thon dài.

Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi? Sự can thiệp mạnh mẽ của Tô Ngưng đã giải thoát giúp cô, Lăng Tiểu Manh không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi một bên ngắm nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm, như chưa từng trông thấy anh, như chưa từng biết đến con người này.

Thực sự xa lạ mà, cảm giác lạ lẫm đến cái gật đầu xã giao khi lướt qua nhau cũng không bằng, mỗi một khe hở dù là nhỏ nhất trong tim cũng dần tràn ra cảm giác xa lạ, rồi đột nhiên chúng ùn ùn kéo đến, trào dâng ngập tràn mọi ngóc ngách.

Sau cùng Lăng Tiểu Manh gần như bị Tô Ngưng kéo đi, Đồng Diệc Lỗi trước khi đi vẫn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, cảm giác bị nhìn sau lưng có phần không thoải mái, cô cúi đầu, bước chân nhanh dần.

Ra khỏi cửa Tô Ngưng còn nói: “ Cô nhớ giữ kỹ bản thảo, đừng tùy tiện cho người khác trông thấy. Còn nữa, nếu có người lạ tới tìm, tốt nhất là đừng để ý”.

Lăng Tiểu Manh vừa gật đầu đồng ý, vừa đưa mắt nhìn Tô Ngưng, bỗng nhiên thấy cô thật giống người bạn cùng bàn với mình khi nhỏ, một cô bé vô cùng kiên cường. Có hôm cô ấy ôm trong lòng một chú chim nhỏ tới trường, nó nhỏ xíu màu vàng nhạt, cứ véo von chích chích suốt, có mấy cậu học sinh cướp mất đem chơi, cô bé ấy không khóc cũng không mách cô giáo, mà bộp một cái cướp lại, trợn mắt lườm đám con trai đó, rồi quay đầu bỏ đi, vô cùng mạnh mẽ.

Khi ấy cô cực kỳ thần tượng cô bạn đó, về nhà còn âm thầm luyện tập động tác giống như thế, tuy không ai trông thấy, nhưng một khi vung tay lên mặt vẫn đỏ. Lúc ăn cơm ba má còn lo lắng, con bé này bị bệnh rồi chăng, sao tai lại đỏ hết lên thế này?

Tới khi hoàn hồn Tô Ngưng đã kéo Tiểu Manh tới bên xe, đã quen với việc lên kế hoạch, Tô Ngưng nói năng và làm việc đều rất thẳng thắn, “ Tiểu Manh, tôi đưa cô về nhà được không? sắp tới cô sẽ rất bận, phải giữ gìn sức khỏe, chịu khó nghỉ ngơi một chút”.

Sao thấy như mình có thêm một bà mẹ trẻ? Lăng Tiểu Manh nhìn cô cười bẽn lẽn, “ Không cần đâu, hôm qua tôi đỗ xe ở bên đường, còn phải đi lấy xe, cô đi trước đi, tôi gọi xe tới đón”.

“ Ở đâu? Tôi đưa cô đi”, Tô Ngưng nói giọng dứt khoát, cô lên xe và lái thẳng tới chỗ đỗ xe.

Lăng Tiểu Manh chỉ đường cho cô theo trí nhớ, vừa nhìn thấy căn nhà kiểu tây Tô Ngưng vừa đánh tay lái vừa liếc mắt nhìn cô, nhạc nhiên thấy rõ.

“ Sao vậy?” Lăng Tiểu Manh không nghĩ ngợi nhiều, cúi đầu lấy chìa khóa.

“ Đến cả người của Bùi gia cô cũng biết sao?”

“Bùi gia? Làm gì có, tôi chỉ gặp anh ta có một lần, hôm qua một người bạn mới quen kéo tôi tới dự party mà thôi.” Vụ việc ghê gớm kia, còn cả Bùi Gia Tề và Tề Cách Cách càng ghê gớm hơn nữa, Lăng Tiểu Manh không muốn giải thích nhiều, nói đại một câu.

Nghe giọng điệu của Tiểu Manh, đến Bùi gia danh tiếng lẫy lừng cô ấy cũng không mấy bận tâm. Tô Ngưng lặng người, nghệt mặt vẫy tay chào, đưa mắt nhìn theo cô bước tới chiếc Polo nhỏ màu đen chẳng có gì đặc biệt.

Bùi gia là gia đình có truyền thống làm thiết kế, phần lớn gia đình họ đã định cư ở nước ngoài, trên thế giới những công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của rất nhiều thành phố trong nước chỉ có cháu đời thứ ba, người vừa về nước chưa đến một năm, tuy khá kín tiếng, ở trong nước cũng chưa lâu, nhưng trong giới tin tức không ai là không biết.

Hơn nữa căn biệt thự này lả nơi sinh sống cũ của Bùi gia ở Thượng Hải, Bùi tiên sinh trước khi ra nước ngoài vẫn thường sống ở đây, nếu nói đây chính là thánh địa của kiến trúc sư cũng không ngoa, là kiến trúc sư của Thượng Hải có ai là không biết đến?

Tô Ngưng đầu óc rối bời, ánh mắt dõi theo dáng Lăng Tiểu Manh, chân đạp trên phanh xe, hoàn toàn quên mất phải nổ máy.

Bốn bề không một tiếng động, con đường này dù là buổi sáng cũng rất đỗi yên tĩnh, người qua lại thưa thớt không một bóng xe, khung cảnh vắng lặng đúng như con đường của một tư gia. Nhìn quanh bốn phía, cũng chỉ có chiếc xe của Lăng Tiểu Manh nằm lẻ loi ngay ngắn đầy khí phách, chỉ riêng cô là mất hết cảm giác, vung tay bước đi khoan thai. Cô bước tới bên xe mở cửa, đột nhiên vòng lên đằng trước nhìn chăm chăm cần gạt nước, rồi rón rén nhặt thứ gì đó lên xem.

Khoảng cách khá xa, Tô Ngưng nhìn không rõ, có vẻ là một tờ giấy, Lăng Tiểu Manh nhìn nó rất lâu rồi mới đứng thẳng người, quay đầu nhìn Tô Ngưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẫy tay lần nữa, ý tạm biệt rất rõ ràng.

Đành phải nhấn ga dời đi, Tô Ngưng vừa lái xe vừa ngoái lại, cô dụi mắt, thật đặc biệt, cô Lăng Tiểu Manh này, quá đặc biệt!

Tô Ngưng không nhìn lầm, thứ được kẹp dưới chiếc cần gạt nước đúng là một tờ giấy, ngay lúc này cô đang cầm nó trên tay,chăm chú nhìn.

Thực ra trên đó chỉ có vài chữ, viết rất rõ ràng, thoáng nhìn là hiểu ngay, nhưng sao cô đọc mà chẳng hiểu gì cả, thế nên cứ đọc hết lượt này đến lượt khác.

Đồng chí Tiểu Manh!

Bữa tiệc tối qua rất cảm ơn cô đã ghé thăm, khiến tôi vui mừng khôn xiết, đồng thời hết sức hiếu kỳ với những thiết kế được giáo sư đề cao của cô, không biết liệu tôi có được vinh hạnh chiêm ngưỡng. Thật bất kính nếu không đền đáp, định hôm nay đến nhà thăm hỏi, hy vọng cô không tiếc lời dạy bảo.

Bùi Gia Tề

Chữ viết rất đẹp, tuy được viết bằng bút chì, nhưng đường nét lưu loát, thấp thoáng có cốt cách thể chữ Liễu, từ ngữ chọn lọc cũng khách khí, lễ nghĩa, rất mô phạm. Nhưng cô thấy thật khó lý giải, trợn mắt nhìn một lúc lâu rồi thở dài, định hôm nay đến nhà thăm hỏi? Đến nhà ai thăm hỏi đây? Nhà Cố Chính Vinh sao?

Anh chàng đẹp trai này đúng thật là, haizz, đúng là cái họa hồng nhan, là cục nợ trời giáng mà!

Lăng Tiểu Manh toan tìm anh ta nói cho rõ ràng nhưng vừa ngoái đầu liền thấy Tô Ngưng vẫn đứng nguyên chỗ đó nhìn mình, cô vẫy tay chào tạm biệt lần nữa, tới khi chiếc xe mất hút cô mới hoàn hồn, thở phào một hơi, mục tiêu thật rõ ràng, cô đi thẳng vào trong ngôi biệt thự.

Cánh cửa sắt trạm trổ hoa văn đóng chặt, cỏ mọc xanh um trên những bờ tường quanh đó, không một tiếng động, đến bóng dáng một người đang bước đi cũng không có. Căn biệt thự cổ được bảo tồn nguyên vẹn dường như lặng thinh dưới ánh nắng, hoàn toàn trái ngược với không khí náo nhiệt tối qua.

Lăng Tiểu Manh nhất thời kích động, sau khi bấm chuông mới lưỡng lự, thấy mình thật lỗ mãng, lại lo lắng, cô bấm chuông lần nữa, không có ai trả lời, Lăng Tiểu Manh rụt tay, bước chậm rãi về phía sau.

Mới lùi một bước đã có người đỡ lấy vai, cô kinh ngạc quay đầu lại, sau lưng là nét xuân chúm chím với ánh nắng làm nền, Bùi Gia Tề tinh nghịch nháy mắt, nói nhanh, “ Đồng chí Tiểu Manh, cô tới sớm vậy”.

Cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay cô, Bùi Gia Tề khẽ đưa tay lấy lại, “ Cô đọc rồi à, thế nào? Có thể cho tôi cơ hội được thưởng thức tuyệt tác không?”

Trông thấy ngón tay anh đưa ra, theo bản năng Lăng Tiểu Manh rụt tay lại, nhưng tờ giấy đã bị anh cầm gọn trong tay, rồi mỉm cười với cô.

Người đàn ông này thật kỳ quái, khiến cô nhớ tới một bộ phim châu Âu đã từng xem cách đây rất lâu, một nhà ảo thuật dung mạo lòe loẹt, động tác cực kỳ tinh vi, nhưng chỉ cần xòe tay là có thể lấy được tất cả những gì mình muốn thật kỳ lạ.

Đã quen một mình nghĩ ngợi mông lung, ngay trước mặt anh ánh mắt Lăng Tiểu Manh bắt đầu chạy nhảy, vừa nhớ là phải từ chối, nhưng từ chối vẫn luôn không phải là sở trường của cô, miệng mở rồi nhưng không thốt được lời nào.

Bùi Gia Tề vừa thấy buồn cười vừa thấy kỳ diệu, tiếp tục hỏi: “ Có được không?”

“ À, cái đó, nếu thực sự anh muốn xem, hiện giờ tôi có mang theo một vài...” Dù có thế nào cũng không để anh ta đến nhà, Lăng Tiểu Manh chỉ có thể dùng đến hạ sách này, vừa dứt lời bỗng phát hiện dường như mình đã phạm sai lầm... Khi nãy Tô Ngưng nhắc nhở, đừng tùy tiện để người khác xem bản thảo. Loạn hết rồi, cô đau khổ.

Mất bò mới lo làm chuồng, nhưng chuông điện thoại bỗng vang lên, cô rút điện thoại trong túi xách ra, là Cố Chính Vinh.

Lăng Tiểu Manh nhìn Bùi Gia Tề, định chạy tới chỗ anh ta không nghe thấy mới bắt máy, nhưng thấy có phần bất lịch sự, ngập ngừng một lúc.

Chuông reo liên tục, cô nghiến răng thôi thì nghe vậy, đầu dây bên kia giọng rất dõng dạc, có vẻ Cố Chính Vinh đang rất phấn khích, có chút hoan hỉ, “ Tiểu Manh, thu dọn hành lý tới sân bay”.

“ Hả?” Lăng Tiểu Manh đáp đúng một từ.

“ Chuyến bay năm giờ, sẽ có người gọi điện, đưa em tới thẳng sân bay, tới Hạ Môn thì gọi điện cho anh nhé.”

“ Ơ, đợi chút...” Còn chưa nói hết câu đầu thì dây bên kia đã ngắt máy, cô ôm điện thoại mắt đờ đẫn.

Hoàn hồn lại, Lăng Tiểu Manh thấy Bùi Gia Tề vẫn đang nhìn mình cười hì hì, có vẻ như đang thưởng thức tác phẩm kinh điển của một danh gia nào đó.

Anh không phải là người con trai nhạt nhẽo, chỉ thấy cô thật lạ kỳ, nhưng lại rất có thiện cảm với cô.

Lăng Tiểu Manh khiến anh nhớ tới một bộ phim châu Âu đã từng xem cách đây rất lâu, cô gái bé nhỏ trắng trẻo xinh đẹp, một mình bước trên con đường dài, cuối cùng dừng lại bên bờ biển, cùng người đàn ông duy nhất tìm thấy cô trở về nhà.

“ Xin lỗi, công ty có việc đột xuất tôi phải đi công tác, thời gian gấp lắm, để lần sau nói chuyện nhé”, cô chào đại một câu rồi quay đầu đi.

“ Công tác? Sao đột ngột vậy, là sếp cô sao?’

Lăng Tiểu Manh chẳng biết phải trả lời thế nào, ngoảnh đầu “ ừ” vội một tiếng, rồi tiếp tục đi thẳng.

Là Cố Chính Vinh sao? Bùi Gia Tề định hỏi tiếp, nhưng bước chân cô vội vã, nháy mắt đã đi được đoạn xa, Bùi Gia Tề đút tay vào túi quần, so vai.

Anh thấy cô gái này thật kỳ lạ, tối qua từ chỗ Tề Cách Cách anh đã hiểu hơn một chút về cuộc sống của cô. Kỳ thực Tề Cách Cách cũng không biết nhiều, chỉ nói đúng một câu: “ Lăng Tiểu Manh? Thiết kế trưởng của Tổng Giám đốc Cố đấy, vừa tham gia bữa tiệc cùng ba em ở nhà Tổng giám đốc Cố, mới quen thôi”.

Tổng giám đốc Cố, người cô ấy nói là Cố Chính Vinh. Tuy không xuất hiện cùng nhau, nhưng người anh đã từng được nghe, nhất là lần xuất hiện vội vã tại triển lãm thường niên, ấn tượng rất sâu sắc.

Cũng bởi Lăng Tiểu Manh.

Ngay lúc anh và cô đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên đám đông tụ lại, ánh đèn flash nháy liên hồi, anh nhìn cô gái đứng bên cạnh tay chân luống cuống, ánh mắt thất thần, lơ lửng hồi lâu mới ngừng lại, sau cùng đặt xuống một điểm nhìn đăm đăm không chớp mắt.

Tất cả mọi người đều tập trung vào cô, còn anh dõi mắt theo hướng cô nhìn.

Tuy có rất nhiều người, nhưng Cố Chính Vinh vẫn rất nổi bật trong đám đông, như hạc giữa đàn gà, vẻ mặt điềm đạm, nhìn theo hướng đó khẽ mỉm cười. Khi ấy anh chỉ lấy làm lạ, cũng không nghĩ nhiều, giờ nhớ lại, tình huống ấy hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Lăng Tiểu Manh là người rất thu hút được người khác yêu thương che chở cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng theo như anh biết, chẳng phải Cố Chính Vinh là người đàn ông đã có gia đình rồi sao?

Đó chỉ là việc riêng của người khác, tuy rất có cảm tình với cô, nhưng cũng chưa tới mức phải soi mói đời tư của họ, chỉ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô dưới ánh nắng sớm, anh bỗng thấy cô như ngọc vùi trong cát, không người khai sáng, nếu thật là như vậy thì thực rất đáng tiếc.