Ban công ở ngoài trời, cô ngẩng mặt, ánh
trăng trắng ngần soi tỏ trên cao, chiếu xuống đôi mắt màu nâu thẫm sáng long
lanh, ánh mắt nâu thẫm sáng long lanh, ánh mắt bình yên như chú nai con được
thuần hóa. Có lẽ ánh trăng khiến anh bị ảo giác, ánh mắt ấy vừa như đau đáu lại
rất luyến lưu.
Dù đó là ảo giác, anh cũng thấy thật
tuyệt.
*****************
Ngày hôm sau, tất cả gần như lại trở về
như bình thường, thức dậy, mở cửa, cùng lên xe.
Hai người họ chia tay nhau trên con đường
nhỏ phía trước quán ăn, mỗi người một xe tới chỗ làm. Cố Chính Vinh lái xe rất
nhanh, nháy mắt đã mất dạng.
Sau khi không trông thấy anh nữa, Lăng
Tiểu Manh mới nhấn ga, không có anh ở bên, cô lái xe chậm hơn rất nhiều, lúc
tới nơi thì sương sớm đã tan hết.
Bước vào công ty mọi việc lại trở về trạng
thái bình thường, vẫn chưa có khách, người qua lại như con thoi trong siêu thị
rộng lớn hầu hết là những nhân viên mặc cùng một kiểu đồng phục. Những bộ phận
khác cũng bắt đầu lục tục có người tới, tiếng chào hỏi vang lên không ngớt.
Bước tới phòng làm việc đã có rất nhiều
người cất tiếng chào cô, người cô biết rất ít, nhưng người biết cô lại rất
nhiều, bình thường cô đã quen với việc dù người nói chuyện với mình là ai thì
cũng mỉm cười đáp lại, nhưng hôm nay có đôi chút khác thường.
Người chào hỏi cô quá nhiều...
Vào phòng Thiết kế lại càng thấy không khí
khác lạ, đồng nghiệp ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt không bình thường. Trên bàn
đã bày một số tờ tin mới trong ngành, thoáng nhìn cô đã thấy một bức ảnh cỡ
lớn, giáo sư John MaCain nắm tay cô tinh nghịch trao một nụ hôn, còn cô thì ngỡ
ngàng, ánh mắt không biết đang nhìn vào đâu.
Một dòng tít ngay cạnh đó đơn giản, rõ
ràng: Tài năng mới xuất hiện tại Đại hội John Macain, một nhà thiết kế không
tham dự triển lãm bộc lộ tài năng. Thấy cô chằm chằm nhìn tờ tin, mọi người
đồng loạt nói: ‘Tiểu Manh, lần này phải gọi cô là sư phụ rồi”.
“Chúc mừng nhé, khi nào khao tụi này vậy?”
Đến rồi, quả nhiên đến rồi...
Thực ra từ hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn tinh
thần ánh đèn tlash tách tách liên hồi, khi đó trong bụng cô đã thầm
kêu, nếu thành ra lớn chuyện thì làm thế nào? Chẳng may tới tai công ty thì
phải làm sao? Giờ quả nhiên sói đã tới! Trong đầu cô ù ù mấy tiếng. Lăng Tiểu
Manh chẳng còn nghe thấy họ nói những gì, sức mạnh của truyền thông quả nhiên
quá lớn, mới sáng sớm, cô thực sự khó có thể thích ứng.
T rở về phòng làm việc, cô ngồi trước chiếc bàn cổ
gắng bình tĩnh, mới hít sâu được hai hơi, chuông điện thoại vang lên, Cố Chính
Vinh ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Tiểu Manh, em đã thấy chưa?”
Hơi mới hít vào một nửa liền mắc kẹt trong lồng ngực,
một Lăng Tiểu Manh trước giờ vẫn luôn lấy nguyên tắc ngoan ngoãn phục tùng làm
đầu, lần đầu tiên hét lên trong điện thoại: “Nhìn thấy rồi, nhưng em không muốn
thế này, giờ phải làm thế nào?”
Một tờ tin tương tự cũng đặt trên mặt bàn Cố Chính
Vinh, lúc này anh vừa nghe điện thoại, vừa chăm chú nhìn bức ảnh, gương mặt
Tiểu Manh trong đó lúng túng không biết phải làm sao, ánh mắt lạc ở một nơi nào
đó, chẳng ai biết cô đang nhìn gì.
Anh mỉm cười, còn có người biết, anh biết rõ.
Khi đó cô đang nhìn anh, lẫn trong đám đông, bởi đột
nhiên trở thành tiêu điểm nên cô sửng sốt. Nhưng bản thân cô cũng không ý thức
được, chỉ trong có mấy giây ngắn ngủi, cô vẫn luôn tìm kiếm anh trong đám
người, nhìn thấy rồi có chết cũng không rời mắt.
“Không sao, đây là chuyện tốt mà. Tiến sĩ John MaCain
ngày mai sẽ rời đi, tối nay anh mời ông tới nhà dùng bữa, em cũng tới nhé.” Anh
chậm rãi nói, mắt vẫn nhìn vào tấm ảnh, nhìn đôi bàn tay mảnh mai, lo lắng khẽ
khum lại ngay dưới đôi môi tiến sĩ, anh bỗng chớp mắt.
Chút nữa phải nhắc nhở ông già này không được quá tùy
tiện như thế.
Ăn cơm? Còn phải ăn cơm? Không ăn có được không? Lăng
Tiểu Manh ôm lấy điện thoại mặt mũi sầm sì.
Đầu kia có tiếng điện thoại gọi tới, Cố Chính Vinh vẫn
luôn bận rộn, hình như còn có tiếng gõ cửa, chẳng có thời gian nói nhiều, anh
dặn đúng một câu: "Đừng ngây người ra thế, nhớ dập máy nhé”.
Mệnh lệnh vang lên, Lăng Tiểu Manh lập tức hoàn hồn,
gác điện thoại, động tác mạch lạc dứt khoát.
Gác máy rồi, Lăng Tiểu Manh lại thấy có cái gì đó
không đúng, nhíu mày nghĩ ngợi đăm chiêu, bản thảo trên bàn xếp thành chồng
lớn, mỗi khi nghĩ ngợi điều gì cô thường có một tật xấu, ngón tay vô thức sờ
soạng những thứ ở trước mặt, vừa nghĩ, đám bản vẽ bị cô vò tới vò lui kêu soàn
soạt.
Sau cùng ngón tay chạm phải lưỡi dao dọc giấy để ngay
dưới chồng bản thảo, hơi đau một chút, bỗng ánh mắt sáng lên, cô trợn tròn mắt.
Tối nay anh mời cơm ông ấy tới nhà dùng bữa, em cũng
tới nhé...
Tới nhà dùng bữa? tới nhà ai dùng bữa? lẽ nào tới nhà
của Cố Chính Vinh?
Cú sốc này quá lớn, Lăng Tiểu Manh chỉ
thấy tròng mắt mình sắp nhảy ra ngoài.
Nghe xong cuộc điện thoại này, cả ngày hôm
đó Lăng Tiểu Manh vật vã khác thường, bình thường chỉ cần ngồi trước bàn vẽ là
cô có thể vùi đầu làm việc, buổi trưa công ty có cung cấp bữa trưa miễn phí
nhưng cứ mỗi khi cô ngẩng đầu khỏi bản vẽ cũng là lúc đã quá giờ, nên rất nhiều
lần bữa trưa phải ăn sandwich.
Lúc nào cũng thấy thời gian làm việc trôi
rất nhanh, nhưng hôm nay tinh thần cô không ổn, cứ vài phút lại ngẩng đầu lên
nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ treo tường bằng nhựa đơn giản nơi đâu cũng có thể
nhìn thấy, bình thường ít khi cô để ý, nhưng hôm nay mỗi lần lướt mắt qua cô
đều thấy kim đứng im.
Vừa nghe hai chữ "đồng chí" cô
liền nhớ ra ngay, "Bùi Gia Tề? Sao anh lại gọi cho tôi?"
"Theo báo cáo mới nhất của tờ tin tức
trong ngành, nhà thiết kế của công ty gia dụng nổi tiếng tầm cỡ quốc tế đã lộ
diện tại Đại hội thường niên John MaCain. Là một kẻ qua đường được tận mắt
chứng kiến, tôi đã rất muốn gửi lời chúc mừng đến cô, thế nên mới gọi điện tới
công ty nhờ họ chuyển máy."
Anh ta nói vòng vo tam quốc, Lăng Tiểu
Manh ngẩn người một lúc mới hiểu ra, “Anh gọi điện tới chúc mừng tôi?”
“Đúng rồi, tiện đây hỏi cô có muốn cùng
một người qua đường như tôi ăn cơm, để chúc mừng cho sự thành danh của cô
không?”
Đầu dây bên kia cười hì hì, Lăng Tiểu Manh
cầm điện thoại mếu máo, anh chàng đẹp trai à, sao anh còn chưa quên tôi?
Chúc mừng sự thành danh? Còn đang trong
trạng thái chưa thể chấp nhận sự việc đột ngột này, chúc mừng? An ủi còn chả
kịp kìa! Vừa định mở miệng trả lời, điện thoại lại reo lên, điện thoại của Cố
Chính Vinh, nhất thời cô luống cuống, Bùi Gia Tề lại cẩn trọng, “Cô nghe máy
trước đi, chút nữa tôi gọi lại”.
Sau một ngày bận rộn, tới buổi chiều giọng
Cố Chính Vinh có phần mệt mỏi, nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng,"Tiểu Manh,
bận lắm à? Gọi điện mà không được.”
“Không ạ, không phải bận lắm.” Lăng Tiểu
Manh phản ứng thật nhanh, trong đầu đột nhiên lóe lên, “Đó là đồng nghiệp khi
nãy đọc được tờ tin trong ngành, nói phải chúc mừng, nên gọi điện tới.”
Bùi Gia Tề gọi điện tới, chuyện này bất
luận thế nào cũng không được nói, nhưng đúng là đồng nghiệp bắt cô chiêu đãi,
nếu có thể không phải tới nhà Cố Chính Vinh, chẳng thà cô rút hầu bao mời mọi
người ăn, có thêm cả Bùi Gia Tề cũng không thành vấn đề.
“Người phòng Thiểt kế muốn em chiêu đãi?”
Người Trung Quốc có thói quen cái gì cũng phải ăn một bữa, anh đương nhiên biết
rất rõ, chỉ có điều không ngờ bình thường Lăng Tiểu Manh rất ít quan hệ với
đồng nghiệp, hôm nay lại có người bắt đầu đòi cô mời ăn.
Lúc ở bên anh rất ít khi cô nói dối, tuy
biết rõ ở đầu dây bên kia anh không thể trông thấy, nhưng mặt Tiểu Manh vẫn cứ
đỏ lên, “Vâng. Được không ạ?”
Anh do dự một hồi, rồi mỉm cười:
""Được chứ, nhưng ngày mai nhé, Trưởng phòng Thiết kế sẽ có thông báo
bọn họ hôm nay phải làm tăng ca”.
"Á?” Lăng Tiểu Manh ngẩn người, ngô
nghê, “Tăng ca? Còn em...”.
“Em cũng tăng ca.”
Lăng Tiểu Manh mừng rỡ, “Vậy có phải em
không cẩn phải đi ăn nữa không?”
“Chín giờ, tự lái xe tới nhé, em biết ở
đâu rồi đấy.”
Đừng mà! Đã giày xéo cô nửa ngày trời giờ
còn bắt phải tới nơi đó?
“Sao thế? Không nhớ ở đâu sao?”
Sao mà không nhớ, mặc dù mới tới có một lần,
nhưng nơi đó đã hằn sâu trong ký ức cô, thêm lần nữa ư? Cô thật muốn chết.
“Tiểu Manh?”, không thấy cô trả lời, Cố
Chính Vinh nhắc lại.
“Em biết rồi”, giọng nói có phần thều
thào, Lăng Tiểu Manh nằm bò ra bàn, vẻ tuyệt vọng.
Gác máy chưa được bao lâu, Bùi Gia Tề đã
gọi điện lại, Lăng Tiểu Manh nói hôm nay mình phải tăng ca, anh chàng kia liền
vui vẻ kết thúc cuộc nói chuyện, Tiểu Manh lại tiếp tục bò ra bàn than thân
trách phận, tâm trạng nặng nề thấy rõ.
Đúng tám giờ cô rời khỏi công ty, nhìn
thấy vẻ khổ sở khi phải làm thêm của đồng nghiệp, thiếu chút nữa cô dập đầu vào
tường.
Giết tôi đi, tôi có lỗi với mọi người!
Nhà Cố Chính Vinh cách công ty không xa,
cũng không phải là biệt thự xa hoa, chỉ là một căn hộ, không khác nơi cô đang ở
là mấy.
Trong suy nghĩ của một người ở tầng lớp
bình dân như Tiểu Manh, nơi ở của cố Chính Vinh nhất định phải rộng lớn mênh
mông, trước có thảm cỏ sau có hoa viên, được trang hoàng xa hoa và hoành tráng,
hệt như trong ti vi. Cô còn vì những nơi như thế mà cảm thấy ái ngại, không dám
đến gần.
Thế nhưng sự thật thảm khốc đã chứng minh
rằng, ti vi chỉ dùng để đầu độc những cô gái vô tri như cô thôi.
Sau khi ở bên cô vài tháng, có lần Cố
Chính Vinh chẳng nói một lời, đưa cô về nhà. Căn hộ này tuy là hạng sang, nhưng
không mang lại cho cô sự cảnh giác, anh đưa cô ra khỏi thang máy, cửa mở, Lăng
Tiểu Manh không ý thức được rằng mình đã bước vào không gian riêng tư nhất của
người đàn ông này hơn nữa còn gặp được người vợ và con trong truyền thuyết của
anh.
Cố Chính Vinh vốn là người kiệm lời, đã
nhiều năm nay vậy mà vợ và con anh chỉ xuất hiện đúng một lần trước mặt nhân
viên công ty, đó là một buổi tiệc chúc mừng anh vừa giành được chức vụ quyền
lực nhất, thời khắc ấy tuy ngắn ngủi, nhưng tất cả mọi người tới dự đều có ấn
tượng sâu đậm.
Cũng không phải cùng nhau xuất hiện, rất
hiếm khi và cũng là lần đầu tiên anh uống say, phu nhân họ Cố chỉ vội vàng tới
đưa anh về nhà.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng theo tất cả
những gì được kể lại thì ai nấy đều kinh ngạc, trai tài gái sắc, một cặp trời
sinh, đứa bé cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ có thể dùng bốn từ “gia đình hoàn hảo” để
hình dung.
Lần đó cô cứ ngỡ nơi này là một trong
những tài sản đứng tên anh, không hề chuẩn bị tâm lý cứ thế theo vào. Phía
trong rất rộng, cũng kiểu chung cư, khi chân giẫm phải con thú bông, cô còn ngô
nghê hỏi: “Sao ở đây lại có đồ chơi?”
Rồi một bé trai chạy lại, sàn nhà được làm
bằng gỗ tếch, bóng loáng, trơn trượt, đứa nhỏ lại không mang dép, chạy một lèo
lao thẳng vào lòng cô, giữ thăng bằng một lúc rồi kiễng chân nói, tuy gương mặt
là người Trung Quốc, nhưng lại nói tiếng nước ngoài: “Chị ơi, nó là của em”.
Rồi dưới nhà có tiếng người vọng lên, một
giọng nói nghe rất dễ chịu, tiếng nước ngoài pha lẫn giọng Trung Quốc thường
kéo dài về cuối, nhưng giọng nói ấy giòn ta, “Mike, ai tới đó?"
Cô không hiểu tiếng Thụy Điển, nên dựa vào
ngữ cảnh để đoán, mười phần chắc cũng phải được bảy, tám, trừ phi đứa trẻ đó
mạnh mồm, không phải gọi mình là chị, mà là dì, hoặc ác hơn thì là bác gái gì
đó.
Sau đó cô tận mắt chứng kiến đứa nhỏ lấy
lại đồ chơi rồi nhảy lên người Cố Chính Vinh, điệu bộ hết sức tình cảm, bô la
bô lô một tràng bằng thứ ngôn ngữ cô hoàn toàn không hiểu.
Cầu thang vang lên mấy tiếng lộc cộc, nhìn
thấy dáng vẻ thân thiết của Cố Chính Vinh và đứa bé, Lăng Tiểu Manh ngây người.
Đây là Cố Chính Vinh sao, bình thường ở công ty rất hiếm khi thấy anh cười với
người khác, giờ đây anh ôm lấy đứa bé rồi cưng nựng như bảo bối.
Cũng là do đả kích quá lớn, thế nên ngay
khi giọng nói người phụ nữ lần thứ hai vang lên sau lưng cô, Lăng Tiểu Manh từ
từ quay người lại, một gương mặt mộc nhìn cô đầy hiếu kỳ, rồi quay sang mỉm
cười với Cố Chính Vinh, lần này người ấy nói bằng tiếng Trung, "Chính
Vinh, là cô ấy à?”
Cố Chính Vinh gật đầu, rồi nói ngắn gọn:
"Tiểu Manh, giới thiệu với em đây là Nhã Tư Mẫn và Mike”.
Cô gái có tên Tư Mẫn nháy mắt với anh, rồi
đưa tay ôm lấy cô, giọng còn pha lẫn tiếng cười, “Tiểu Manh. Lần đầu gặp mặt,
tôi là vợ của cố Chính Vinh”.
Vợ? Vợ của Cố Chính Vinh?
Cô không biết nên phản ứng như thế nào,
nhất thời thấy bản thân như gặp phải ảo giác, tất cả đều không thể lý giải
được, chỉ riêng cô là người duy nhất bình thường, nhưng vì khác biệt với những
người xung quanh quá lớn nên mới thấy hoàn toàn xa lạ.
Vợ? Có người vợ nào lại đối đãi với người
đàn bà chồng mình ngang nhiên đưa về với thái độ như vậy? Giác quan tiềm ẩn
cũng không đáng sợ thế này, cô ấy từ ngòai hành tinh tới sao?
Nỗi sợ hãi của ngày hôm đó đáng ra sẽ phải
tiếp tục, nhưng cũng may Cố Chính Vinh nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp
phải trở lại công ty, liền đưa cô đi cùng, lúc sắp đi Cố phu nhân đứng ở cửa
còn nháy mắt với cô, "Tiểu Manh, thật ngại quá, chưa kịp thết đãi, anh
chàng này phiền phức lắm đúng không?”.
Còn cô, chấn động tới mất hết phương
hướng.
Từ đó về sau cô áp dụng: "Chính sách
đà điểu", khoét một lỗ thật sâu rồi chôn vùi tất cả những gì mình trông
thấy ngày hôm đó vào trong trí óc. Không biết vì nguyên nhân gì, sau này cũng
không thấy Cố Chính Vinh nhắc tới, thời gian dần trôi khiến cô cảm giác ngày
hôm đố có lẽ là một giấc mơ, một giấc mơ kỳ quái lạ thường mà thôi.
Không ngờ mới có hơn một năm, bỗng dưng Cố
Chính Vinh lại bảo cô tới đó, đừng mà! Cô thực sự mặc cảm với đứa trẻ nói tiếng
nước ngoài, một từ cô nghe cũng không hiểu, và vị Cố phu nhân nói tiếng Trung
ấy cô lại càng không hiểu nổi.
Đại lộ người xe nườm nượp rẽ vào con đường
nhỏ phía trước khu dân cư, hai bên đường những tòa nhà cao tầng đều tăm tắp, cô
chậm rãi men theo con đường nhỏ uốn lượn, sau cùng cũng tìm được chỗ trống, hai
bên đầy xe cộ, cô cẩn thận đỗ lại.
Vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng nước chảy
róc rách bên cạnh đài phun nước có hai ba vị doanh nhân đang tản bộ, giờ này
cũng khá muộn, nhưng vẫn còn mấy đứa bé chơi đuổi bắt quanh đài phun nước, chân
đi pa tanh, tiếng cười vui thật xa.
Trông thấy bọn trẻ, cô lại nhớ tới ký ức
khủng khiếp ngày hôm đó, cậu bé Mike, người nói một câu cô cũng không hiểu, giờ
thế nào rồi? Còn cả Cố phu nhân...
Càng nghĩ bước chân nặng nề, Lăng Tiểu
Manh bước tới dưới nhà, ngón tay bấm chuông như bị đông cứng, cố khống chế cảm
giác muốn quay đầu bỏ chạy, tiếng chuông vang lên một tiếng, hai tiếng, sao
không có người trả lời?
Lăng Tiểu Manh mừng thầm, định bụng nếu
thêm một tiếng nữa không có người trả lời cô sẽ lập tức bỏ đi, đáng tiếc ông
Trời không chìu lòng người, một giây sau từ chuông báo cửa có tiếng người vọng
lại, “Tiểu Manh ”?
Chất lượng chiếc máy thật không còn gì để
nói, giọng Cố Chính Vinh rõ ràng vô cùng, khiến cô lúc này đang lùi một bước
lập tức rút lui trở lại theo phản xạ có điều kiện, đứng ngay ngắn, “Là em”.
“Lên đi, còn đợi mỗi mình em thôi đấy.”
Tiếng khóa cửa kêu tách một tiếng, như một lời tuyên bố giấc mộng đẹp của cô
hoàn toàn tan vỡ.
Trong thang máy cô điều hòa lại hơi thở,
lần trước chưa chuẩn bị, lần này bằng giá nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý rồi
mới bước vào trong, thế nào cũng phải chịu một ít đao, ít ra tư thế nhận đao
cũng phải đẹp một chút, há mồm trợn mắt, hoảng loạn bỏ chạy những thứ đó thật
không thể tưởng tượng.
Bước ra khỏi thang máy, cô phát hiện tình
hình không tốt cho lắm, ở đây không tốt cho lắm, ở đây có hai hộ, bên phải là
nhà Cố Chính Vinh, lúc này cửa khóa trái, không một tiếng động, còn cánh cửa cỡ
lớn nhà bên trái lại khép hờ, bên trong tiếng nhạc ầm ầm.
Lăng Tiểu Manh đứng trước cửa thang máy
chần chừ một lúc, cô nhớ nhầm chăng? Nhưng cảnh tượng ngày hôm đó hằn sâu, làm
sao nhầm được?
Vừa quay gót, cô vẫn bước về bên phải, đưa
tay bấm chuông, không phản ứng, cô kiên nhẫn gõ cửa, lần này cũng có người trả
lời cô, nhưng không phải từ trong cửa vọng ra, mà ở ngay sau lưng cô.
“Cô Lăng? Có phải cô Lăng không?”
Là tiếng Anh, nhưng cô vẫn quay đầu lại,
bỗng thấy từ cánh cửa đối diện một mái đầu bạc trắng ló ra, trên tay cầm chai
rượu, miệng cười tươi với cô.
“Giáo sư...” John MaCain cô vẫn còn nhớ,
Lăng Tiểu Manh trợn tròn đôi mắt, chỉ tay về cánh cửa khép chặt phía sau lưng,
vẻ mặt kinh ngạc.
"Mau lại đây, mọi người đang đợi cô
đó, tới đây.” John MaCain rất nhiệt tình, chạy tới kéo tay cô, còn chưa chạm
vào tay cô, sau cánh cửa lại có tiếng nói vọng ra, “Mọi người tới chúc mừng nhà
thiết kế của Tổng giảm đốc Cố, trước nhất cạn ly vì cô Lăng!”
Đột nhiên bị biến thành tiêu điểm, Lăng
Tiểu Manh trợn tròn mắt, phòng khách có ít nhất mấy chục người, vốn chỉ có đôi
ba người tụm lại, đứng hoặc ngồi nói chuyện phiếm, tiếng cười sang sảng, náo
nhiệt, lúc này tất cả đều nhìn lại, rồi hướng ly về phía cô.
Lăng Tiểu Manh bắt đầu đảo mắt, đảo tới
đảo lui đến mức không tìm thấy điểm thực, có người vỗ nhẹ vào vai, hơi ẩm phả
ra, người ấy khẽ nói: "Tiểu Manh, cười lên nào". Rồi bàn tay chợt thấy
buốt lạnh, ly rượu thon dài được đặt trên tay.
Chắc chắn do quá quen mà trở thành tự
nhiên, không chớp mắt cô nở một nụ cười, khóe miệng mở rộng, hai hàm căng ra,
rồi có tiếng nói khẽ vang lên, dường như pha lẫn chút trêu chọc, “Uống một ngụm
đi.”
Cô cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, thứ nước có
vị ngọt dễ chịu, bọt khí tan nhẹ trên môi, là sâm banh? Bình thường cô không
hay uống, nên không có mấy khái niệm.
Có quá nhiều người, đây chỉ là một tiết
mục nho nhỏ, rất nhanh sau đó sự chú ý của mọi người lại trở về với chủ đề họ đang
bàn luận, còn cô sau cùng cũng có thề quay đầu lại, thấy Cố Chính Vinh đang
đứng sau lưng, cúi đầu mỉm cười.
Lăng Tiểu Manh có rất nhiều điều muốn hỏi
anh, nhưng sau đó lại có người bước tới nói chuyện, Cố Chính Vinh cũng bận, hai
người họ cứ thể tản ra.
Tuy chỉ là một bữa tiệc cá nhân tại nhà
riêng, nhưng những món ăn cầu kỳ đẹp mắt lần lượt được xếp dọc chiếc bàn dài,
còn có cả phục vụ chuyên rót thêm rượu, mặc đồng phục, thoáng nhìn là biết họ
được mời đến từ nhà hàng.
Cô đứng bên cạnh chiếc bàn dài, một cô gái
tay cầm ly rượu tới chọn món ngọt, mỗi bước đi của cô ấy là một lần phát ra
tiếng xuýt xoa mừng rỡ, “Oa, thạch xoài của khách sạn St.Regis, tuyệt thật!” Cô
ấy quay đầu lại nhìn cô, “Chị ăn không?”
Lăng Tiểu Manh đang cùng vài người đứng
nghe một nhà thiết kế người Anh thao thao bất tuyệt về những nghiên cứu mới
nhất của anh ta về ý thức hệ, nhất thời không nghe rõ, cô quay đầu rồi “Hả” một
tiếng.
Cô gái cười tít mắt, giơ chiếc đĩa nhỏ
trên tay, “Chị có ăn không?” cô ấy ăn vận rất thời trang, áo cánh dơi, cổ tay
trắng mịn xinh xắn, mái tóc ngắn, túm lại theo kiểu đuôi ngựa, đuôi tóc nhỏ
xíu, khi mỉm cười đôi môi mở rộng, hàm răng trắng tinh, khiến người đối diện có
cảm giác hơi lóa mắt, Lăng Tiểu Manh thấy thật gần gũi, bèn cười lại: “Được
chứ, ngon lắm không?”
Thạch xoài vàng ruộm trơn mềm, cô gái vừa
múc vừa tự giới thiệu: "Mình là Tề Cách Cách”.
Cách Cách? Cái tên này thật ý nghĩa, Lăng
Tiểu Manh nghiêng đầu cười.
“ Lăng Tiểu Manh, gọi mình Tiểu Manh là
được rồi.”
Cô gái cười: “Tôi biết tôi biết, thiết kế
trưởng của ông chủ Cố chứ gì”.
Lăng Tiểu Manh bắt đầu thấy xẩu hổ, mặt
ửng đỏ, để che giấu cho sự bối rối của mình, cô cũng đưa tay lấy một bát nhỏ
rồi múc đồ ăn.
Hai người họ chị một muôi em một muôi múc
không ngừng, Lăng Tiểu Manh ghé miệng nếm một chút, vị xoài ngọt đậm đà, tan
đều trong miệng, chỉ một chút thôi cũng khiến hai mắt cô trợn tròn... Đúng là
ngon thật.
Cô là người hảo ngọt, lúc này nhìn trái
nhìn phải thấy không ai chú ý đến mình, liền múc hết số còn lại vào bát mình.
Tề Cách Cáchvẫy tay, “Đi, chúng ta tìm chỗ
ngồi ăn hết chỗ này.”
Có thể trốn khỏi đám đông ư? Đương nhiên
là tốt rồi, Lăng Tiểu Manh lập tức đi theo.
Căn hộ rất lớn, nhưng lúc này đi tới đâu
cũng thấy người là người, đến cả phòng bếp cũng có, phục vụ được nhà hàng cử
tới bận tối mắt tối mũi, thây hai cô họ có chút ngạc nhiên. Mặc kệ bọn họ, hai
người tiếp tục thăm dò, đi qua nhà bếp, phía ngoài có một ban công nhỏ, cửa
khép lại dễ dàng, sau cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Trên ban công còn có một bộ bàn ghế bằng
trúc, vừa ngồi xuống liền thấy thoải mái thư thái, Lăng Tiểu Manh bỗng thấy thế
giới tuyệt đẹp, cô cười rạng rỡ.
Họ bắt đầu nói chuyện, Tề Cách Cách rất
nhiệt tình, nói chuyện cũng thẳng thắn, “Tiểu Manh, chị làm thiết kế được bao
lâu rồi?”.
“Ba năm, nhưng là làm trong công ty gia
đình, tôi làm phòng Thiết kế.”
“Phòng Thiết kế? Chẳng phải nghe nói chị
thiết kế đồ gia dụng rất lợi hại sao? Giáo sư lại đặc biệt coi trọng, sao lại
là phòng Thiết kế?”
Chẳng biết giải thích ra sao, Lăng Tiểu
Manh chỉ biết cúi đầu cười xòa.
“Tôi đang học thiết kế ở Anh, vừa mới tốt
nghiệp, về nước tiếp tục học lên.”
"Về nước để học lên?” Thời đại này
chỉ có học xong rồi ra nước ngoài học lên cao học, tiến sĩ, ở đâu lại có chuyện
ngược đời như vậy? Lăng Tiểu Manh lấy làm lạ, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy đưa tay xoa xoa mũi, vẻ rất tâm
trạng, “Chẳng còn cách nào, tôi mù quáng yêu phải đàn anh khóa trên, anh ấy về
nước dạy học, tôi phải theo về, đáng tiếc anh ấy lại dạy khoa Kiến trúc,
haizzzz!”
Lăng Tiểu Manh không nhịn được cười nữa,
“Được học vui thế còn gì, học thêm một bậc cũng tốt mà”.
“Có cái gì mà tốt? Họa hoằn lắm mới gặp
được anh ấy, vừa mới về bố mẹ ngày nào cũng nói ra nói vào, hôm nay còn lôi
bằng được tôi tới đây, cả một đống người chẳng quen một ai, vô vị chết đi
được.”
Có thể xuất hiện tại tiệc ở nhà riêng của
cố Chính Vinh, cha mẹ cô cũng chẳng phải là người thường đâu. Vừa nghe thôi
cũng biết là con gái nhà lắm tiền, Lăng Tiểu Manh lại nghĩ tới ngày tháng học
đại học của mình, khi ấy Đổng Diệc Lỗi luôn nghĩ việc du học nước ngoài là
không thể, cuối cùng sau này cũng được toại nguyện, dù sao thì việc đó cũng
đáng chúc mừng.
“Này, sao cô không nói gì vậy? Có muốn
nghe chuyện về ông chủ cô không?” Món ăn trong tay đã bốc hơi, Tề Cách Cách dồn
ánh mắt về phía cô.
"Hả?” Chuyện về cố Chính Vinh? Đó
chẳng phải nấm mồ của cô sao? Lăng Tiểu Manh trợn mắt nhìn cô, phát ra đúng một
tiếng.
Thấy phản ứng của cô, Tề Cách Cách càng
thêm phấn khích. “Ông chủ cố nhiều giai thoại lắm, nghe nói khi còn nhỏ anh ấy
đã định cư ở Thụy Điển cùng bố mẹ, biết rất nhiều ngoại ngữ, cô từng nghe
chưa?”
Cố Chính Vinh rất ít khi nói chuyện về bản
thân trước mặt cô, cô cũng không hỏi, nhưng những điều này cô cũng biết, Lăng
Tiểu Manh khẽ gật đầu.
“Biết hả, vậy cô không biết vợ ông chủ cố
ở một nhà với anh ấy chứ? Bí mật, rất ít người biết chuyện này đó nha.”
Vợ ông chủ cố ở một nhà với anh ấy - câu
này có phải bị thừa không? Lăng Tiểu Manh định nói, nhưng từ xưa tới nay phản
bác người khác không phải là sở trường của cô. Tề Cách Cách tiếp tục nhìn cô,
vẻ mặt hoàn hảo của Lăng Tiểu Manh bắt đầu có biến chuyển.
Tề Cách Cách không nhịn được định trêu cô,
cố hỏi: “Này, cô có nghe thấy không đấy? Sao không trả lời tôi?"
“Nghe rồi nghe rồi, cô nói bọn họ ở chung
một nhà mà”, Lăng Tiểu Manh ngậm thìa gật đầu nói.
"Ở một nhà thật đấy, bọn họ có cùng
họ, kiểu như không phải cùng cha thì cũng là cùng mẹ, sợ chưa?”
Hả?
Lần này Lăng Tiểu Manh thực sự chấn động,
“Keng”, một tiếng chiếc thìa nhỏ màu bạc từ trong miệng rơi thẳng xuống đất.
“Ôi, bẩn quá.” Tề Cách Cách chỉ vào cô rồi
cười ngặt nghẽo, “Sợ đến thế ư, có phải cô không đó?”
Sợ? Cái này gọi là khủng bố mới đúng! Lăng
Tiểu Manh đưa ngón tay, lắp bắp nói, “Cô, cô đang đùa à?”
Tể Cách Cách đã cười đến mức không còn
biết đâu là tổ quốc, lúc này mới cố kìm lại mở miệng nói, bỗng nhiên bị một
giọng nói vọng lại từ phía sau ngắt lời.
Hai người đẩy cửa bước ra ban công, đi đầu
là một người khá nhiều tuổi, tóc bạc trắng, nụ cười nho nhã,vừa bước tới đã
nhìn Tề Cách Cách nói: “Nói chuyện gì mà buồn cười vậy?”
Người đi phía sau là Cố Chính Vinh, anh
nhìn thấy dáng vẻ Lăng Tiểu Manh không nói lời nào, rồi quay đầu nhìn sang Tề
Cách Cách lúc này đã đứng lên.
"Ba, sao ba lại tới đây?” Rõ ràng Tề
Cách Cách khá “sợ” cha mình, lập tức thôi cười bước tới cạnh ông, "Mẹ đâu
ạ?”
“Ở ngoài kia mọi người đang tìm con, ai
ngờ con kéo bạn mới trốn ở đây, nếu không phải anh cố nói ở đây còn có một nơi
rất tốt, thiếu chút nữa ba tưởng con gái mình bị bốc hơi đâu mất rồi.”
“Ngoài kia nhiều người quá, ồn ào lắm ạ.”
Tề Cách Cách ôm lấy cổ cha nũng nịu nhận tội, trong lúc ấy vẫn không quên lè
lưỡi với Tiểu Manh.
“Lớn tướng rồi còn thế này đây.” ông vừa
lắc đầu vừa mỉm cười, chào hỏi Cố Chính Vinh cùng Lăng Tiểu Manh vài câu rồi
dẫn con gái đi.
Ban công lại một lần nữa yên tĩnh, Lăng
Tiểu Manh đã đứng dậy từ lâu, trên tay vẫn còn bưng chiếc bát thủy tinh, mắt
nhìn thẳng, phía trước là áo sơ mi của anh, màu ghi nhạt, nếu nhìn kỹ, trên đó
còn có đường gân nhỏ, một góc cổ áo cỏ thêu hàng chữ nhỏ xíu tên anh, viết hoa
tinh xảo đẹp đẽ.
Cố Chính Vinh vốn định giới thiệu cô với
một người, nhưng chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu, tới đây mới phát hiện cô
cùng con gái của Tề Lý Chính trốn ở chỗ này nói chuyện cười đùa. Tề Lý Chính là
ông trùm ngành xây dựng trong nước, nhưng con gái ông lại nổi tiếng là phá gia chi
tử, không biết Lăng Tiểu Manh có cái gì hợp khẩu vị với cô ta, thật không thể
tưởng tượng nổi.
Anh đưa cô tới đây, không phải để cô gặp
vị đại tiểu thư kia, định thở dài, nhưng rồi lại thôi. Bạn của cô rất ít, lúc ở
bên nhau anh đã nói với cô, công ty không phải là nơi để cô kết bạn, không ngờ
với mỗi lời anh nói cô đều coi như thánh chỉ, hai năm nay một mình đi đi về về,
thực sự không có lấy một người bạn nào. Công việc anh rất bận, có những lúc sợ
cô cô đơn, nhưng thấy cô vui vẻ khi ở một mình, trong lòng anh quả thực rất mâu
thuẫn.
Cố Chính Vinh vừa nghĩ vừa đưa tay ra,
Lăng Tiểu Manh cực kỳ hiểu ý, khẽ ngẩng mặt lên, bàn tay anh thật tự nhiên đặt
lên má cô, ấm áp, mềm mại, thật thoải mái.
Cô ấy ngoan, lại tốt thế này, Cố Chính
Vinh thực sự thấy rất mâu thuẫn, cố nhân nói nơi cao sang thường giấu người
đẹp, hoàn toàn không phải vô lý, thường với những thứ yêu thích người ta vẫn
hay cất giấu bởi sợ bị người khác cướp mất, đến cái chổi cùn mình còn quý,
huống hồ lại là cô.
Lăng Tiểu Manh chỉ thấy ánh mắt anh rất
phức tạp, hoàn toàn không ý thức được mình đang được ví von với cái chổi cùn,
hoang mang.
Thôi vậy, đã quyết rồi, nghĩ nhiều quá chỉ
càng đau đầu, lại nghĩ tới thái độ của cô khi nãy, Cố Chính Vinh hỏi bừa một
câu: “Đang nói chuyện gì vậy? Khi nãy sắc mặt em trắng bệch ra".
Có đánh chết cô cũng không dám nói cho anh
biết, chỉ lí nhí trả lời: “Cô ấy kể chuyện đáng sợ dọa em.”
Nói xong cô thấy khả năng nói chuyện của
mình ngày càng tiến bộ, cứ nghe câu vừa rồi của cô xem, một chữ cũng không ấp
úng.
Cố Chính Vinh không chút nghi ngờ, nghe
xong liền cười, “Lớn như thế rồi còn sợ mấy chuyện ma quỷ, đúng là chẳng ra
sao."
Khi thực lòng nở nụ cười, anh đẹp tới khác
thường, đôi lông mày giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, còn cả lúm đồng tiền mà
thường ngày chẳng bao giờ nhìn thấy, nụ cười này không phải lần đầu tiên cô
trông thấy, nhưng lần nào cũng khiến cô lâng lâng thất thần.
Những ngón tay lạnh băng khẽ chạm vào má,
và sẽ mãi lạnh như thế, nhưng nỗi kinh hoàng và sợ hãi khi nãy bỗng biến mất
đầy kỳ tích, khiến cô tĩnh tâm lại, tựa hồ tất cả mọi chuyện xảy ra trên thế
gian này chẳng còn liên quan tới cô nữa.
Ban công ở ngoài trời, cô ngẩng mặt, ánh
trăng trắng ngần soi tỏ trên cao, chiếu xuống đôi mắt màu nâu thẫm sáng long
lanh, ánh mắt bình yên, như chú nai con được thuần hóa. Có lẽ ánh trăng khiến
anh bị ảo giác, ánh mắt ẩy vừa như đau đáu lại rất lưu luyến.
Dù đó có là áo giác, anh cũng thấy thật
tuyệt, bàn tay vừa lướt qua gương mặt cô một lần nữa ôm lấy nó, dưới ánh trăng
anh hôn cô, bờ môi nhỏ bé run rẩy dưới đôi môi anh, trong mơ hồ có tiếng nói,
"Không được đâu, ở đây sao được?”
Cổ Chính Vinh lại cười, nhưng lần này lại
là nụ cười méo xệch, ngẩng đầu anh buông tay, quay người bước ra, khi mở cửa
anh ra chỉ thị, “Ăn xong ra ngoài, anh ở ngoài đợi em”.
Thời gian dần trôi cho tới tối muộn, vài
lần Lăng Tiểu Manh lấy hết dũng khí định mở miệng báo cố Chính Vinh ra ngoài,
nhưng lần nào vừa bước tới gần anh là lại bị vài người lạ mặt túm lại nói
chuyện, đương nhiên tất cả mọi người đểu rất khách sáo với cô, nhưng những ánh
mắt chứa đầy sự thăm dò vẫn khiến cô khó thở.
Còn chưa tới mười một giờ, gia đình Tề Lý
Chính đã cáo từ Cố Chính Vinh ra về. Tề Cách Cách hết sức nhiệt tình, lúc về
còn cố quay lại chào hỏi Tiểu Manh, “Cô về bằng cách nào? Tôi đưa cô về có
được không?”
“Cám ơn, tôi đi xe tới đây.”
“Cùng về đi, ở đây có gì thú vị đâu?”
Dứt lời Tề Cách Cách bị đánh cái bốp vào
gáy, Tề Lý Chính nói thẳng, “Không thú vị? Con chê đi với ba mẹ chán thì cứ nói
thẳng ra”.
“Ui da mẹ ơi, mẹ nhìn xem ba lại làm
thế với
con ở ngoài này.” Tề Cách Cách ôm đầu trách móc. Tề phu nhân đứng bên cạnh, bà
là một người phụ nữ nhỏ nhắn, da dẻ trắng hồng, lúc này kéo tay con gái rồi
cười, “Thật ngại quá, con nhỏ bốc đồng này của nhà chúng tôi, xin đừng để ý đến
nó”.
Trên đời này có người sinh ra đã phải
tranh đấu cực khổ, lại có người thì ngược lại, trước giờ vận mệnh vẫn luôn muôn
màu muôn vẻ, có chút ngưỡng mộ, nhưng lại thấy không đáng.
Lúc cô khó khăn nhất đã có người dang tay
cứu giúp, đó là điều cực kỳ may mắn, nếu tiếp tục oán trách số phận thì thật
đáng hổ thẹn.
Cố Chính Vinh đứng cạnh Tề Lý Chính nói
lời tạm biệt, những lời họ nói đương nhiên cô nghe rõ mồn một, lúc nãy anh quay
sang nhìn Tiểu Manh, vẻ điềm nhiên, “Tiểu Manh, không phải sáng mai cô phải
dậy sớm đi làm sao?” “Hả? À, vâng.” Cô lập tức gật đầu, “Vậy tôi xin phép về
trước, Tổng giám đốc”.
"Được, ngày mai gặp”, anh gật đầu.
Cô bước đi thật chậm, lúc xuống nhà tài xế
nhà họ Tề đã lái xe tới, Tề Cách Cách không lên xe cùng bố mẹ, mà kéo tay cô:
“Bình thường Tổng giám đốc Cố có hung dữ không? Trông cô nem nép như vậy, có
phải rất sợ anh ta đúng không?”
“Đâu có, anh ấy là ông chủ mà, đương nhiên
thì phải nghe theo chứ.” Rất hiếm khi có người nhiệt tình với mình đến như vậy,
Lăng Tiểu Manh có chút không thể kháng cự.
Một câu giải thích qua loa, Tề Cách Cách
lại thấy cô thật đáng thương, bèn an ủi lần nữa, “ở bên cạnh sếp đúng là khó
chịu, bức bối. được rồi, không thấy anh ta nữa coi như được tự do, tôi còn một
buổi party nữa, buổi tiệc chào mừng một người bạn Scotland của tôi, toàn thanh
niên thôi, hay lắm đấy, cùng đi nhé?”
Lăng Tiểu Manh định lắc đầu.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tề
Cách Cách tóm lấy tay, rồi nghe thấy cô ấy lớn tiếng chào tạm biệt cha mẹ.
"Ba mẹ, con còn phải đi cùng Tiểu
Manh tới một buổi tiệc kiến trúc nữa, bọn con đi trước nhé”.
Lăng Tiểu Manh trợn tròn mắt, muốn lợi
dụng cô cũng đâu cần phải thật thà đến vậy? thẳng thắn đến thế là cùng.
Hai người nhà họ Tề cùng lúc quay lại nhìn
họ, Tề Lý Chính đang mải nói chuyện, Tề phu nhân khẽ kéo ông lại, sau cùng
chẳng nói thêm câu nào, lắc đầu mỉm cười nhìn con gái. Bà bước tới, mỉm cười
với Tiểu Manh, vẻ thân mật, “Lăng tiểu thư, Cách Cách nhà chúng tôi có vẻ rất
hợp với cô, có cơ hội cô hãy tới nhà chúng tôi chơi.”
Chưa hề có kinh nghiệm giao tiếp cùng với
những phu nhân như thế này, tay lại bị Cách Cách tóm chặt, Lăng Tiểu
Manh chỉ biết gật đầu.
Đến khi chỉ còn lại hai người họ Lăng Tiểu
Manh mới nói: “Bây giờ được chưa, tôi về nhà đây”.
Tề Cách Cách cười hì hì, “Làm sao mà được?
đi cùng tôi, giờ chúng ta đi thôi”.
“Không được, ngày mai tôi còn phải đi làm,
giờ tôi muốn về nhà ngủ.”
"Này, ngủ vào giờ này, cô mấy tuổi
rồi hả? Sao giống bà già thế”. Tề Cách Cách hành xử khác thường, không nói
nhiều liền kéo cô đi.
Lăng Tiểu Manh bị lôi đi xềnh xệch, vội
nói, "Không được thật mà, tôi phải về nhà”.
“Trông cô thế này chắc chắn cuộc sống cực
kỳ vô vị, ngủ dậy là đi làm, tan làm rồi về nhà, để tôi giới thiệu mấy người
bạn mới cho cô biết, đúng rồi, người ấy của tôi cũng đi đấy, tò mò không? Haizzz,
xe của cô đỗ ở đâu vậy?”
Lúc này Lăng Tiểu Manh mới hiểu tại sao cô
ta sống chết cố kéo mình đi hóa ra làm bia đỡ đạn, người ấy? Tôi chẳng tò mò tí
nào cả được chưa - Lăng Tiểu Manh thầm kêu gào.