Cũng chẳng sao, cô chưa từng nghĩ sẽ phải
ở bên Cố Chính Vinh cho tới khi nếp nhăn hằn đầy trên mặt, cô cứ ngỡ anh cũng
vậy.
Vậy là tốt rồi, sau này già rồi nghĩ lại,
họ sẽ mỉm cười chứ không thấy ghê khi trông thấy dung mạo của nhau.
***************
Cho tới giờ Lăng Tiểu Manh vẫn không hiểu tại
sao Đổng Diệc Lỗi lại không yêu mình.
Nói không yêu là không yêu, quay đầu bỏ đi lạnh lùng
như thể tám năm bên nhau chỉ là một vở kịch độc diễn nực cười, lê thê và vô vị,
khán giả đã chẳng còn hứng thú, khi hạ màn sân khấu trống trơn, chỉ còn lại nữ
chính đứng một mình trơ trọi dưới ánh đèn.
Khi quay lưng bỏ đi, Lăng Tiểu Manh cứ nhìn trân trân
không chớp mắt, mãi một lúc sau vẫn đứng yên tại chỗ, cô mong biết mấy chỉ giây
sau thôi, anh sẽ nhảy ra từ một góc nào đó rồi cười nói: “Em bị lừa rồi! Buồn
cười không?”.
Rồi cô lại như ngày trước, vừa giả bộ cấu véo vừa hét:
“Buồn cười đâu ra, chẳng buồn cười chút nào! Đồ nhăng cuội anh đi chết đi!”.
Cô tin là như vậy, cứ cố chấp chờ đợi, nhưng mãi tới
khi hoàng hôn dần tắt, góc phố ấy chỉ còn mình cô với chiếc bóng kéo dài như
một dấu chấm than không hoàn chỉnh.
Trở về nhà cô ốm nặng, một tuần liền chẳng ăn được gì,
sút mất ba, bốn cân. Từng giây từng phút trôi qua mỗi ngày đều trở nên vô
vị, mọi thứ lặp đi lặp lại trước mắt cô. Ngày nào cũng như đang xem phim chiếu
muộn, ánh phản quang cực lớn, từng chi tiết nhỏ nhất của mỗi một nhân vật đều
được phóng to lên hàng chục lần. Rõ ràng là cảnh hài hước nhưng đoạn nào cũng
như đâm nhói tim, người xem chỉ có mình cô, đến một người hưởng ứng cũng không
có.
Nếu thực sự là phim chiếu muộn thì đã tốt, không chịu
được thì bỏ về. Nhưng cô đã hoàn toàn mất hết sức phản kháng, không khống chế
được, não bộ sau hai mươi tư giờ lại tự động tái diễn hình ảnh ấy, hồi nhỏ thầy
cô nào cũng khen cô có trí nhớ siêu phàm, nhưng giờ thật đáng thương biết mấy.
Nhưng dù vết thương có như thế nào rồi cũng sẽ lành,
đâu phải là đứt chân đứt tay, mãi sau này khi nhớ lại ngày kết thúc với Đổng
Diệc Lỗi, cô như tê liệt, không chỉ thế, trong mê man cô còn thốt thành lời:
Anh ấy không phải người ngoài hành tinh chứ? Người đàn ông đó sao lại là Đổng
Diệc Lỗi? Tại sao lại là hòn đá cuội của cô?
Hòn đá cuội chính là chàng trai từ năm mười sáu đã ở
bên cô như hình với bóng, khẽ hôn lên đôi môi cô trong căn phòng học ngập tràn
ánh hoàng hôn. Đó là nụ hôn đầu đời non nớt của họ, môi họ run lên, đến việc
phải đưa lưỡi vào trong cũng không biết.
Hòn đá cuội của cô chính là người đã nói như đinh đóng
cột trước mặt cha mẹ và thầy cô rằng yêu sớm sẽ chẳng ảnh hưởng tới thành tích,
anh nhất định sẽ đứng đầu trong trường. Khi đó anh mặc đồng phục, thắt cà vạt
chỉnh tề, nét mặt nghiêm trang, đến cả thầy hiệu trưởng cũng cảm động.
Hòn đá cuội của cô chính là chàng trai ngay trước
tháng Bảy tăm tối đã từ bỏ cơ hội được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng
đầu, rồi dắt tay cô cùng thi vào ngôi trường tràn ngập màu xanh. Khi đó chẳng
mấy ai nghĩ cô là tốt, khi đó ai cũng nói anh ngốc nghếch, nhưng họ vẫn tạo nên
kỳ tích.
Hòn đá cuội của cô chính là chàng trai dưới bóng cây
trong trường đã nói nhất định sẽ làm nên sự nghiệp lớn, khiến cô phải tự hào
đến mức có thể vểnh đuôi lên tận trời. Khi ấy, anh đã quen với việc Lăng Tiểu
Manh ngẩng cao đầu, khẽ tựa lên vai anh như đang tựa vào một thân cây cao lớn.
Chàng trai đó sao có thể vừa mới bước vào xã hội đã
chọn một người thứ ba có thể giúp anh một bước bước lên tới trời? Chàng trai đó
sao có thể đạp lên tất cả những năm tháng đã qua, xóa nhòa ký ức giống như một
đứa trẻ sơ sinh, còn cô chỉ như chút bùn bẩn dính trên mũi giày, để rồi anh
chùi đi nhẹ nhàng và sạch sẽ?
Được thôi, dù mọi người có nói như thế nào, cô vẫn
nghĩ rằng, tám năm đó cô ghi lòng tạc dạ coi nó như một chuyện tình đẹp, mãi
mãi không thể trở lại.
Nhưng chuyện tình đẹp nào rồi cũng phải kết thúc, đối
diện với tình yêu, có người càng trắc trở họ càng dũng cảm, cũng có vài người
không thể gượng dậy, nhưng cả hai đều không phải sự lựa chọn của cô.
Tình yêu sau cùng cũng chỉ là một câu nói, vậy buông
tay thôi thế là được.
Núi sông hoang tàn còn có thể đắp bồi như mới huống hồ
những năm tháng vô tri của tuổi thanh xuân, hãy sớm quên đi như một làn khói,
như vệt sao băng, tiếp tục bước lên phía trước, chôn giấu anh thật sâu trong
tâm trí để dần biến thành một chấm đen mờ nhạt không thể nhìn thấy, từ bỏ thời
thanh xuân vô tri, từ bỏ Đổng Diệc Lỗi, còn nữa, từ bỏ cả tình yêu.
Bên tai vang đến tiếng chuông báo thức, Lăng Tiểu Manh
đưa tay tắt chuông rồi trở mình trên giường.
Sau cùng cố hết sức ngồi dậy rồi thay đồ, thật ra
chẳng có gì để chọn, ở công ty cô là người điển hình cho lối ăn mặc tự do, rất
nghệ sĩ.
Chẳng còn sớm, trên đường xe cộ chạy bon bon, cô phóng
như bay, sau cùng rẽ vào một khu nhà, bảo vệ cười chào cô, “Ai da, hôm nay cô
sớm vậy”.
“Vậy ạ, còn chỗ nào không?”
“Còn. Chiếc xe đó sáng sớm nào cũng đi, còn đúng giờ
hơn cả cô.”
Công ty có đủ chỗ để đỗ xe, nhưng cô chẳng bao giờ để
xe dưới gara ngầm rộng thênh thang, thà bỏ tiền thuê ở đây còn hơn. Vì là khu
nhà dân nên chỗ để xe khá ít, nhưng tối đến kiếm bội tiền từ các hộ gia đình,
sáng sớm lại có thể kiếm tiền từ những người như cô, tận dụng từng li từng tí,
bảo vệ đương nhiên rất đắc ý.
Công ty nơi cô làm việc là một siêu thị bán đồ gia
dụng nổi tiếng thế giới, với kiến trúc hình vuông lớn cùng hai tông màu xanh
vàng kết hợp vô cùng bắt mắt, từ bất cứ hướng nào nhìn lại cũng có thể trông
thấy.
Đi bộ tới công ty cũng đã mất hai mươi phút, cái nóng
ngày hè đến sớm, mồ hôi cô chảy ròng. Siêu thị còn chưa mở cửa, nhân viên các
bộ phận lục tục tới làm, rất nhiều gương mặt quen thuộc trông thấy cô liền cúi
đầu chào hỏi.
Đúng chín giờ, bộ phận Hành chính bận tối mắt, cô vừa
bước qua đường liền bị gọi lại ký tên. Đang cầm bút cúi đầu, không hiểu từ phía
cửa có ai trông thấy Cố Chính Vinh, liền lễ phép chào tổng giám đốc, trong chớp
mắt đám người đang tất bật đều ngẩng đầu tìm bóng dáng ngài tổng giám đốc, thậm
chí rất nhiều người còn đứng bật dậy theo phản xạ.
Cố Chính Vinh gật đầu với tất cả, “Mọi người cứ bận
việc của mình đi, tôi đưa vài người khách tới tham quan”.
Lăng Tiểu Manh tiếp tục ký tên, người trợ lý bình
thường đối với cô rất tốt, lúc này lại hậm hực hận không thể thẳng tay ấn đầu
cô xuống, vừa gật đầu lấy lệ vừa khẽ nghiêng đầu để có thể trông thấy rõ hơn.
Cố Chính Vinh đưa mắt một lượt, khẽ liếc qua cô, rồi
bỏ đi.
Khi họ đã đi một quãng xa, mọi người trong phòng làm
việc mới bắt đầu rào rào, cô trợ lý xinh đẹp phòng Hành chính là người đầu tiên
ôm ngực suýt xoa: “Nhìn thấy chưa, mọi người nhìn thấy chưa, Tổng giám đốc Cố
đẹp trai quá!”.
“Xí, người ta có vợ có con đàng hoàng rồi, cậu đừng có
hy vọng.”
“Ngắm thôi không được à? Mình chết mê mùi đàn ông
phong trần trên người Tổng giám đốc Cố, chết mê phong thái nho nhã ấy, chết mê
vẻ từng trải…”
Lúc này chẳng còn ai đếm xỉa đến cô ấy, trên mặt mọi
người đều hiện lên hai chữ: Đồ ngốc.
Bên này Lăng Tiểu Manh đã ký xong rồi bước ra ngoài,
điện thoại trong túi bỗng reo lên, là một tin nhắn, “Chúc mừng sinh nhật, có
thích quà đó không?”.
Cô bước nhanh về phòng làm việc của mình, trên chiếc
bàn lớn bày vô số tài liệu và bản thiết kế, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cô
cũng thấy một túi chuyển phát nhanh.
Nó được chuyển tới từ hôm qua, nhưng cô còn đang bận
thiết kế không gian cho mùa mới nên chẳng có thời gian để mở, lúc này cô mới để
ý thấy trên bì thư không ghi tên.
Vẫn là anh ấy, không bao giờ ghi tên người gửi, cũng
không sợ chuyển phát nhanh biển thủ, không gửi tới nơi.
Lăng Tiểu Manh vừa bóc bìa giấy vừa tủm tỉm cười, anh
đâu cần phải lo, đồ có chuyển tới hay không chỉ cần hỏi cô là biết ngay.
Trong túi là một chiếc hộp dài màu xanh da trời nhạt,
được buộc bởi một sợi dây lụa mượt mà.
Lần thứ nhất trông thấy, cô rất vui; lần thứ hai, cảm
động; lần thứ ba, sững sờ; tới giờ thì chẳng còn hứng thú để mở nữa.
Sinh nhật hai mươi tuổi, Đổng Diệc Lỗi kéo cô tới đền
Thành hoàng làng, hai người họ vừa rảo bước vừa ngắm nhìn cảnh vật, sau cùng
anh mua tặng cô một chiếc nhẫn bạc nhỏ xinh, trịnh trọng đeo vào tay cô nói:
“Tiểu Manh, sau này chúng mình sẽ mua một viên kim cương lớn nhất”.
Đó rõ ràng là một thứ không đáng tiền, nhưng cô hạnh
phúc tới rơi nước mắt, nguyện đời này sẽ đi tới cùng trời cuối đất với anh,
điều mà người khác mong muốn cô đã hoàn toàn có được.
Lăng Tiểu Manh khẽ lắc đầu rồi đưa tay tháo sợi dây
lụa, bên trong là một sợi dây chuyền vàng trắng nhỏ xinh sáng lấp lóa, với mặt
kim cương lấp lánh, lấp lánh đến nỗi đôi mắt nhói lên vì lóa. Chiếc điện thoại
trên bàn reo lên, một giọng nam trầm như đang khẽ cười, “Tiểu Manh, em đang làm
gì vậy?”.
“Xem kim cương.”
“Ô? Vẫn xem ư? Có thích không?”
“Thích, thích lắm, em mừng muốn khóc đây này.” Cô nói
thật lưu loát, giọng nghẹn ngào như không kìm nổi cảm xúc, kết quả thật tốt, người
kia cười ha ha, “Vậy tốt rồi, tối nay dùng cơm với anh được không?”.
Đây chính là điểm tốt của những người đàn ông từng
trải, mọi thứ đều do anh chu cấp, lần nào cũng không quên để ý tới thể diện của
phái nữ, lời lẽ vô cùng lịch sự.
“Được, đương nhiên rồi.” Đôi mắt lúc này đã hết ngấn
nước, cô cũng mỉm cười, giọng nói ngập tràn hạnh phúc.
Chiếc sô pha màu hoa lan trắng, phía trước trải một
tấm thảm xù, một bàn trà nhỏ bằng mây, thêm chiếc tủ kệ, phía trên có bày một
chiếc ti vi tinh thể lỏng cỡ lớn, cùng giá sách hai bên chất đầy sách vở, phía
sau sô pha là một chiếc bàn ăn vuông đen tinh xảo với bốn chiếc ghế gỗ trắng
được kéo ra quá nửa, trên trần chiếc đèn sứ trắng rủ xuống và bộ đồ ăn nhiều
màu sắc. Khu bếp nhỏ đối diện bàn ăn, tất cả đều tinh xảo đến lung linh.
Phía tay trái là cửa phòng ngủ, thoáng mát rộng rãi,
ga giường vải hoa li ti, đầu giường treo một bức họa đen trắng, nàng công chúa
trong bức Ngày hè ở La Mã, với
nụ cười tỏa nắng khiến thời gian như ngừng trôi để rồi dừng lại ở giây phút tươi
đẹp nhất. Cánh cửa bên vách là phòng tắm, tất cả nội thất bên trong đường nét
đều hài hòa.
Không gian tuy nhỏ nhưng bố trí rất hợp lý, hoàn toàn
không có cảm giác chật chội. Lăng Tiểu Manh ngồi xuống một góc của chiếc sô
pha, tay chống cằm, dáng vẻ vô cùng thư thái.
Xung quanh dòng người tựa thoi đưa, đôi tình nhân trẻ
tuổi, một gia đình ba người, dăm ba người bạn, xen lẫn tiếng la hét của nữ
sinh, “Ôi, đẹp quá đi! Mình rất thích phòng ngủ như thế này”.
Đám con trai lấy cuộn thước dây ra đo đạc, rồi đối chiếu
với bản mẫu căn nhà đang dán phía bên cạnh nghiên cứu kỹ lưỡng, “Bốn mươi mét
vuông? Nhưng dáng nhà không giống lắm, sô pha không được để thế này”.
Hai mẹ con bước đi thong thả, cô con gái khoác chiếc
áo len màu ghi, mái tóc suôn thẳng, đi giày gót vuông, bước tới gian phòng mẫu
nhìn một lượt, sau đó nghiêng đầu khẽ cười với mẹ, “Căn hộ thế này một người ở
là vừa, tuy nhỏ nhưng chẳng thiếu thứ gì, cũng không tốn lắm, buổi sáng hầm
canh chiều đi làm về uống, mới nghĩ thôi đã thấy thoải mái rồi”.
Người mẹ nghe vậy liền trợn mắt lên nói, “Con bao
nhiêu tuổi rồi? Cứ chây ì không chịu có người yêu, giờ còn đòi ở một mình, đúng
là không hiểu nổi”.
“Có đàn ông nào mà nhà họ đáng tin đâu?”
Người mẹ liền đánh một cái vào sau đầu con gái, “Còn
nói! Còn nói nữa mẹ coi như không có con luôn đấy”.
Cô con gái lập tức rối rít, bám lấy cánh tay mẹ rồi
cúi đầu, “Được rồi được rồi, con không nói nữa, mẹ con mình đi xem tiếp đi xem
tiếp, chẳng phải mẹ thích chiếc ghế bành bằng da trên catalogue sao? Con sẽ mua
cho mẹ”.
Lăng Tiểu Manh không nhịn nổi bèn bật cười, liền nghĩ
tới ba mẹ mình, lần nào tới thăm cô cũng mang túi lớn túi nhỏ, lúc nào cũng túm
lấy cô mà càu nhàu với nội dung tương tự, rồi để lại biết bao nhiêu đồ ăn thức
uống, chất đầy cả tủ lạnh.
Lăng Tiểu Manh mải ngắm nhìn mà quên cả thời gian. Vừa
hay Tiểu Vương của bộ phận Kinh doanh đi qua, trông thấy cô mặc áo phông quần
bò đang ngồi trên sô pha liền cười hì hì rồi hỏi thăm vài câu, “Hóa ra chị đang
ở đây à?”.
“Ừm, tôi đang tìm cảm hứng.” Cô ngẩng đầu cười, giọng
hơi kéo dài.
Lăng Tiểu Manh là một kỳ tích trong công ty, khi mới
vào làm chỉ là một trợ lý thiết kế, bỗng chốc thăng tiến vèo vèo. Khởi đầu chỉ
là trợ lý kiêm tạp vụ, nửa năm sau đã lên chức trợ lý kiến trúc sư, chưa đầy
một năm đã giữ chức kiến trúc sư. Trong đại hội nhân viên năm đầu tiên, đích
thân Tổng giám đốc Cố tuyên bố danh sách người mới đương nhiệm của bộ phận
Thiết kế, bỗng nhiên cô lên thẳng chức kiến trúc sư trưởng. Một vài vị kiến
trúc sư có thâm niên trong bộ phận Thiết kế mặt mũi tái xanh, cô thì lại hóa
hay, ngày hôm sau đã hỉ hả ngồi trong phòng làm việc riêng mới của mình, vui
hết biết.
Kiến trúc sư trưởng hai mươi sáu tuổi, nói ra không
mấy người tin, tất cả mọi người đều chờ đợi để được xem trò cười của cô. Nhưng
người đứng đầu công ty lại hoàn toàn ủng hộ cô, áp lực đè nặng lên các phòng
ban liên quan, còn một loạt phòng ốc mẫu trong năm đầu đương nhiệm lại nhận
được phản hồi rất tốt, thế nên tiếng ì xèo bàn tán cũng dần biến mất.
Bề ngoài không ai nói gì, nhưng bên trong những cơn sóng
ngầm vẫn đang cuộn dâng mãnh liệt.
Lăng Tiểu Manh đứng dậy vươn vai lười biếng, bước qua
chỗ Tiểu Vương rồi quay đầu lại cười “Bye bye”. Như thường lệ, giọng cô hơi kéo
dài, bóng người càng lúc càng nhỏ, dòng người trong siêu thị vẫn hối hả còn cô
bước đi thật thong dong những bước chân vô cùng chậm rãi, trong chớp mắt chẳng
còn thấy bóng hình, hệt như một chú mèo đang rảo bước vòng quanh, chẳng ai muốn
bắt lấy.
“Nhìn gì mà nhập tâm vậy.” Có cậu bạn vỗ vai Tiểu
Vương.
Đôi mắt cậu thẫn thờ khi nãy giờ mới hoàn hồn, vị kiến
trúc sư trưởng hai mươi sáu tuổi, tại sao lại vậy chứ, có cần phải tranh luận
nữa không?
Siêu thị mở cửa tới mười giờ, càng về đêm dòng người
càng đông, có vẻ như thành phố này chẳng ai cần ngủ, ngày nào cũng nườm nượp
thâu đêm suốt sáng, càng về khuya lại càng hưng phấn.
Thiết kế cho mùa thu đã cơ bản hoàn thành, giờ không
phải thời điểm bận rộn của bộ phận Thiết kế nhưng Lăng Tiểu Manh vẫn vất vả tối
ngày, lúc rảnh rỗi cũng phải thức đến thâu đêm bởi tới tối cảm hứng sáng tác
của cô lại không ngừng dâng trào, thế nên ngay khi cô đặt nét bút cuối cùng
xuống bản vẽ, đẩy cửa bước ra ngoài gian phòng đã lặng thinh trống trơn, không
một bóng người.
Chiếc đồng hồ bằng nhựa được treo trên tường, cô ngẩng
đầu lên nhìn, chín giờ đúng.
Còn chưa tới giờ đóng cửa, cô không muốn đi lối cửa
bên, xách chiếc túi từ trong siêu thị đi xuyên qua dòng người.
Lũ trẻ trong phòng trông trẻ đang chơi trò cút bắt
trên những ô gạch có in họa tiết bản đồ, chạy tới chạy lui, rồi lao thẳng vào
lòng cha mẹ đang dang rộng đôi tay đứng phía gần đó, khom người cười vang.
Cô cũng mỉm cười, đồ chơi chủ đạo của mùa sau là những
chiếc lều nhỏ trong nhà, bọn trẻ leo trèo nghịch ngợm trong đó chắc hẳn thích
chí lắm.
Tới lúc lấy xe, bảo vệ cũng đã thay ca, mới trông thấy
cô từ đằng xa đã chạy vội lại đưa chìa khóa.
“Cảm ơn nhé, ngày nào cũng phiền các anh vòng xe
giúp.” Lăng Tiểu Manh mỉm cười hiền hòa, dưới ánh đèn đường vầng trán cô khẽ
phản chiếu những tia sáng lấp lóa.
Nụ cười ấy tuy rằng đã được ngắm nhìn biết bao lần,
nhưng anh bảo vệ vẫn khó lòng chống đỡ, lập tức đáp lại bằng một nụ cười tươi
rói, “Không có gì không có gì, ít có ai tin tưởng chúng tôi như cô, xe của
những người khác có bảo chúng tôi cũng chẳng dám động vào”.
Chiếc xe đỗ ngay góc đường quen thuộc, đây là trung
tâm thành phố, dù bất cứ đâu thì chỗ để xe vẫn luôn rất khó khăn. Đội bảo vệ đã
đỗ xe tới chỗ khác trước khi chủ nhân của của chỗ đó trở về, còn cô hầu như tối
nào cũng về thật muộn, hai bên đều rất đúng giờ, nên mọi người ai cũng vui vẻ.
Lăng Tiểu Manh bước lên xe, anh bảo vệ vẫn đứng đó vẫy
tay tạm biệt, cô cũng huơ huơ tay, sau đó chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh.
Mấy năm gần đây cuộc sống khó khăn, mỗi tháng kiếm
thêm mấy trăm tiền làm ngoài cũng đủ khiến họ sốt vó chuyển xe đi chuyển xe lại
cũng đủ mệt, sinh tồn quả là một bài học quá lớn.
Tới nhà hàng quen thuộc, xe còn chưa dừng hẳn cô đã
vội soi gương chỉnh trang sắc mặt, dọc đường đi luôn nghĩ tới bài học sinh tồn,
bỗng nhiên chẳng cần phải cố gắng, sắc mặt cũng đã hợp với tiêu chuẩn một cách
lạ thường.
Nhà hàng Singapore,
chủ quán là người rất hợp đóng hài kịch, ngày nào cũng ngồi trên chiếc bàn phía
sau quầy thu tiền ngắm trời ngắm đất, nói chuyện phiếm với khách quen.
Cửa hàng nhỏ, lại nằm trên một con phố nhỏ vô cùng yên
tĩnh, đồ ăn chắc hẳn rất ngon, nhưng theo như quan sát của cô thì khách hàng
đến đây chỉ toàn là khách quen.
Có vài người giết thời gian bằng công việc của mình,
điều này khiến cô rất phục.
Vừa bước vào cửa, cô tiếp viên niềm nở chào, “Tiểu
Manh, cô tới rồi, Tổng giám đốc Cố đã gọi từ trước, anh ấy sẽ tới như thường
lệ”.
“Vậy tôi ăn trước, đói chết mất.” Một tuần đến vài
lần, nơi đây quen thuộc như căn bếp của chính cô, Lăng Tiểu Manh nói với ông
chủ, “Hôm nay nhà hàng hầm canh gì vậy? Nếu là canh ngọt thì cho tôi một suất
mang về sáng mai ăn”.
Vừa trông thấy cô, ông chủ đang ngồi sau chiếc bàn nhỏ
liền đứng dậy cười rất tươi, “Tiểu Manh à, trong điện thoại Tổng giám đốc Cố
đâu có nhắc tới canh ngọt. Biết lúc này cô mới tới, nên món rau cũng vừa làm
xong”.
Sắc mặt Tiểu Manh bỗng tối sầm lại, ngồi xuống sô pha
nói, “Anh ấy lại gọi điện chọn món? Tôi còn đang tưởng mình được tự chọn một
lần cơ”.
Cô gầy lại nhỏ người, ăn mặc giản dị, mặc một chiếc áo
phông cổ tròn đơn giản, lúc đứng thẳng đi nhanh còn đỡ, vừa ngồi xuống là trông
bé nhỏ tới khác thường, chiếc cổ cùng cánh tay lộ ra ngoài trông vừa nhỏ vừa
gầy, thấy vậy ông chủ chỉ còn biết thở dài.
“Gầy quá, cô gầy quá, Tổng giám đốc Cố nuôi kiểu gì mà
cô không béo lên được, đúng là người đàn ông thất bại.”
Phía sau có người tiếp lời, cũng thở dài ngao ngán rồi
lắc đầu theo ông, “Thất bại, đúng là quá thất bại, canh ngọt cũng được, có tóp
mỡ không đấy? Cho một suất sáng mai cô ấy ăn”.
Người kia xuất hiện không chút đánh tiếng, ông chủ
cùng Lăng Tiểu Manh sợ hú hồn, vội quay đầu lại cáu kỉnh, “Anh Cố, anh làm vậy
tôi tổn thọ mất”.
Lần đầu tiên thấy Cố Chính Vinh tới sớm, Lăng Tiểu
Manh cũng ngạc nhiên, nhưng kể từ khi cô quen người đàn ông này, mấy năm gần
đây anh dốc hết sức cho mục tiêu của đời mình. Lúc này vừa hay cô điều chỉnh
sắc mặt khó coi của mình cho bình thường, nét mặt phụng phịu nhưng không giấu
được niềm vui bên trong, “Anh tới rồi, ông chủ vừa kêu em gầy quá, còn không
chịu cho uống canh ngọt”.
Cố Chính Vinh một tay vỗ vai ông chủ, lúc tay kia rất
tự nhiên đưa lên vuốt tóc cô, cười rạng rỡ, ánh mắt điềm đạm nhưng dịu dàng,
“Vậy ăn nhiều một chút, người ta nói anh thất bại, em đã nghe thấy chưa?”.
Lúc dùng bữa, ông chủ đứng bên cạnh nói chuyện phiếm
với họ, Cố Chính Vinh rất bận, tối muộn thế này nhưng vẫn liên tục phải nghe
điện thoại, có lúc thì nói tiếng phổ thông, lắm khi lại nói tiếng Quảng Đông,
có lúc lại nói tiếng Anh, đôi khi lại pha chút tiếng Thụy Điển. Bình thường khi
nói chuyện giọng anh rất nhỏ nhẹ, nói chuyện điện thoại đa phần là nghe, thỉnh
thoảng có trả lời đôi câu vô cùng ngắn gọn, khiến người khác không kịp trở tay.
Lăng Tiểu Manh cũng không rõ lắm, đối với công việc
bận bịu của anh cô luôn giữ thái độ hờ hững nhìn không thấy nghe không rõ, lại
đang đói lả, chỉ biết cúi đầu ăn, bát bún to cỡ đại, cả gương mặt cô úp xuống
là vừa xinh, bưng bát bún lên xì xụp, chẳng mấy chốc trán đã đầm đìa mồ hôi.
Cô đặt bát xuống lấy giấy ăn lau miệng, vừa lau vừa
ngẩng đầu khen ông chủ, “Tài nghệ của bếp trưởng Kiến Quốc đúng là càng ngày
càng cao, tôi phải đi khen anh ấy cái đã”.
Ông chủ mặt mũi hầm hầm, “Đây là tôi nấu đó, tài nghệ
của Kiến Quốc bì sao được với tôi?”.
Cố Chính Vinh bỏ điện thoại xuống, lúc này mới nhoẻn
miệng cười lấy đũa gắp miếng bánh củ cải, chiếc bánh vuông vức được chia thành
bốn phần nhỏ, bên cạnh là bát nước chấm màu đen bóng. Anh gắp một miếng rồi
chấm xuống, sau đó đút vào miệng Tiểu Manh lúc này đang há ra vì ngạc nhiên,
động tác hết sức ăn khớp và thuần thục.
Lăng Tiểu Manh run lên, vội vã nhai, nhất thời không
thể hỏi được tại sao ông chủ lại đích thân xuống bếp, trông thấy Cố Chính Vinh
đã bắt đầu động đũa tới món cá tuyết chiên bơ trên bàn, lấy đũa xắn một miếng,
kế đến dùng muôi múc. Lăng Tiểu Manh lúc này còn đang mải chiến đấu với món
bánh củ cải trong miệng liền giơ tay đầu hàng, cố gắng nói cho rõ ràng, “Đợi
chút đã, đợi em chút đã”.
Chàng trai thích bón cho mình ăn cô đã quen từ lâu,
nhưng lần nào cũng phải chống trả quyết liệt. Lần đầu tiên khi thấy anh làm
vậy, cô hết sức kinh ngạc, quên luôn phải nhai cho kỹ, thiếu chút nữa bị mắc
nghẹn, về sau tự nhiên thấy cũng quen dần.
Chỉ có điều Lăng Tiểu Manh mãi không hiểu, rõ ràng anh
ấy là một người đàn ông rất khó tính, trong công ty nổi tiếng là người uy
nghiêm, vậy cớ gì khi ở một mình với cô tính cách lại thay đổi chóng mặt đến
vậy? Tổng giám đốc Cố khi dùng cơm rất thích tươi cười đút thức ăn cho người
đối diện, cho dù có nói ra, người khác cũng sẽ nghĩ cô vừa bị sét đánh, thần
kinh không bình thường!
Cô sẽ không nói, cô nghĩ kỹ rồi, có chết cũng không
nói, đánh chết cũng không nói.
Ăn xong cũng đã mười một giờ, ông chủ tiễn họ ra tận
cửa, cười rất tươi vẫy tay chào tạm biệt. Lăng Tiểu Manh lấy làm lạ quay lại
nhìn, từ đầu tới cuối trong nhà hàng chỉ có hai người họ, mà hầu như lần nào
tới cũng vậy.
Buôn bán sao đìu hiu thế, chẳng lẽ ông chủ không lo bị
sập tiệm sao?
Trên đường đi cô cứ nghĩ mãi, nhưng Cố Chính Vinh đã
dạy, vấn đề của người khác càng nghĩ ít càng tốt, tốt nhất là không nên hỏi. Cô
vẫn luôn là một học sinh giỏi, lúc này đang định mở miệng hỏi liền thôi, nước
miếng nuốt đánh ực.
Đường phố vẫn vắng lặng, lúc này nhà nhà đã cửa chốt
then cài, dòng xe xếp hàng dài trên phố, chiếc Polo nhỏ màu đen của cô lẫn
trong đó nhỏ xíu, trông thật đáng yêu.
Xe của anh đỗ ngay phía trước xe cô, cũng màu đen,
nhưng nó to lớn và trông hết sức manly.
Còn chưa tới chỗ để xe, anh vòng tay ngang qua eo cô,
Lăng Tiểu Manh ngoan ngoãn và dễ bảo, lập tức cúi đầu tựa vào anh, nhưng cô nhỏ
bé quá, đứng còn chưa tới vai, hai má ép vào trong hõm vai anh.
“Mệt quá, về sớm chút để nghỉ nhé”, anh khẽ nói.
Ví thử là người con trai khác, câu nói này nhất định
đa phần là đùa cợt nhưng cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh, ngay khi Cố Chính Vinh
còn chưa dứt lời, cả gương mặt đã mang vẻ uể oải và kiệt sức.
Lăng Tiểu Manh lập tức ngoan ngoãn tiếp lời, “Hay là
để hôm nay em lái xe cho, anh nghỉ chút đi”.
Anh dừng bước nhìn cô, tuy đèn đường rất sáng, anh cúi
đầu, bóng tối làm cô không thể thấy rõ được ánh mắt anh, nhưng lại làm Lăng
Tiểu Manh toát lạnh, sợ rằng mình đã nói sai điều gì.
Nhìn Tiểu Manh một cái, rồi anh lại cười, “Được thôi”.
Lăng Tiểu Manh thở phào một hơi, đưa tay đón lấy chìa
khóa.
“Đi xe em.”
Hả? Chẳng phải anh ấy quen ngồi chỗ rộng rãi sao? Tiểu
Manh trân trân nhìn anh, lần này cô nói thẳng, “Xe em nhỏ, sợ anh ngồi không
quen”.
“Tối muộn rồi, lái xe anh sợ hù chết người khác.”
“Tại sao?”
Đã tới chỗ để xe, anh buông tay, lùi lại một bước đưa
mắt nhìn cô, “Lùn quá, người khác tưởng xe không người lái”.
Được, nói hay lắm. Quên mất chưa nói, người đàn ông
này mỗi khi ở bên cô ngoài việc ăn uống vui vẻ ra, còn có một sở thích biến
thái khác, đó là lấy cô làm trò cười, thấy cô không nói lại được gì thì lấy làm
vui lắm. Không sao, sinh tồn là một bài học lớn, cô có thể nhịn.
Ta nhịn! Con giun xéo mãi cũng quằn, lại nhịn nữa vậy.
Khoang xe của chiếc Polo rất nhỏ, từ trước tới giờ cô
chưa từng chở ai, anh vừa ngồi vào đã thấy rõ sự khác biệt, như thể không gian
đã bị người đàn ông này nuốt gọn.
Lạ thật, anh ấy đâu có to đâu.
“Bảo em chọn một cái tốt thì không đồng ý, chọn tới
chọn lui lại đi mua cái xe này.” Đây cũng là lần đầu tiên anh ngồi xe cô, muốn
chỉnh ghế lại cho thoải mái nhưng tìm mãi không thấy công tắc, cuối cùng đành
thở dài.
Tiểu Manh nghiêng đầu cười hì hì, “Chiếc xe này tốt,
quá tốt ấy chứ, em nuôi không nổi đây”. Anh lấy làm lạ, “Chỗ nào mà bảo nuôi
không nổi?”.
Xe đã lăn bánh, Lăng Tiểu Manh quay đầu chú tâm lái
xe, những con phố ở đây đều là những khu nhà cao cấp, buổi tối cực kỳ yên tĩnh
nhưng cô vẫn đi rất cẩn thận, dáng vẻ cực kỳ chăm chú.
“Tiểu Manh?”, không quen việc người khác không trả lời
mình, Cố Chính Vinh cố hỏi.
Cuối cùng Tiểu Manh cũng nhìn anh, thật thà trả lời:
“Muốn nghĩ thì để sau đi”.
Bên cạnh không có tiếng đáp trả, cô thầm đắc ý, tiếp
tục lái xe, khu nhà cô cách nhà hàng không xa, hai mươi phút sau đã đi vào
trong khu, cô lái thẳng xe xuống gara.
Anh ngồi bên cạnh nhắm mắt thư thái, Tiểu Manh sợ anh
ngủ, đưa tay định lay dậy, nhưng được nửa đường liền ngừng lại, ngồi tại chỗ
lặng lẽ tận hưởng một chút.
Người đàn ông dù có tuấn tú đến đâu rồi cũng sẽ già
đi, nhưng đàn ông đến một độ tuổi nhất định, sự phong trần sẽ khiến họ càng
thêm thu hút. Cố Chính Vinh còn chưa tới bốn mươi, đang ở thời điểm hoàng kim
nhất của một người đàn ông, tuy lúc này đang mệt mỏi, nhưng cũng đủ khiến cô
không thôi ngắm nhìn.
Nhưng già nữa thì không được, Lăng Tiểu Manh tự mình
thêm thắt. Cô học thiết kế, cũng có thể coi góp phần cho nghệ thuật, sâu trong
tim vẫn giữ chút suy nghĩ của chủ nghĩa duy mỹ, ghét nhất là hồng nhan luống
tuổi, anh hùng xế chiều.
Marilyn Monroe chết, cô chẳng thương tâm, cảm thấy
thời gian sống của cô ấy như vậy là quá tốt rồi; Trương Quốc Vinh[1] mất đi,
cô cảm động, nhưng vẫn thấy thời gian anh sống vậy là quá tốt, bởi thời khắc
huy hoàng của họ còn mãi với thời gian.
Khi nhỏ cô chết mê Alain Delon[2], chỉ vì nụ cười khi anh
quay đầu trên lưng ngựa mà mê muội hơn chục năm, sau này khi thấy anh già đi
mặt hằn đầy nếp nhăn, trong lòng chỉ hận một nỗi tại sao anh không chọn đúng
thời điểm mà chết quách đi cho xong, cố sống lay lắt để hình tượng của anh
trong cô sụp đổ, khiến cô hoàn toàn vô cảm với tương lai của những giai nhân.
Cũng chẳng sao, cô chưa từng nghĩ sẽ phải ở bên Cố
Chính Vinh cho tới khi nếp nhăn hằn đầy trên mặt, có lẽ anh cũng như vậy thôi.
Vậy là tốt rồi, sau này khi già rồi nghĩ lại họ sẽ mỉm
cười chứ không thấy ghê khi trông thấy dung mạo nhau.
Cô vừa nghĩ vừa mỉm cười, bỗng nhiên mặt bị nhéo một
cái đau điếng chỉ biết ôm mặt, tiếng Cố Chính Vinh bên cạnh vang lên, “Sao lại
nhìn anh rồi cười thế? Chảy nước miếng rồi kìa”.
[1] Trương
Quốc Vinh: Là một diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ nổi
tiếng của Hồng Kông. Không chỉ sở hữu một sự nghiệp âm nhạc và điện ảnh
thành công rực rỡ, Trương Quốc Vinh còn được biết đến như là một trong những
ngôi sao được yêu thích và có ảnh hưởng nhất tại châu Á.
[2] Alain
Delon: là nam diễn viên, nhà sản xuất điện ảnh người Pháp.
Khi còn trẻ, ông nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai.