Tự biết mình nói sai lời, Anson ổn định giọng nói một chút, nhanh chóng quyết định chuyển hướng đề tài.
“Chuyện yêu hay không yêu tạm thời gác sang một bên, để nói sau. Gia Lôi, vấn đề quan trọng là thân thể của em cũng giống những giống đực khác, đều có kỳ động dục, một khi động dục thì em phải làm sao đây? Không phải mỗi lần lại muốn tùy tiện kéo một người đàn ông nào đó cưỡng ép giải quyết chứ?”
Mà có ‘đàn ông tùy tiện nào đó’ đang dùng đôi mắt hình viên đạn hung tợn nhìn chằm chằm vào Anson.
“Mặc kệ em có chịu tiếp thu tình yêu của bọn anh hay không, nhừn thay vì sinh con cho người xa lạ, em sinh con cho bọn anh không phải tốt hơn sao? Bọn anh sao có thể từ bỏ được? Em đừng cố ép buộc đưa ra yêu cầu bắt bọn anh phải rời khỏi em. Không có ai bắt ép em phải làm chuyện em không thích. Cho dù phải chờ mười năm hay trăm năm, thậm chí đến khi trước lúc nhắm mắt xuôi tay một ngày em mới đồng ý ở cùng bọn anh. Bọn anh cam tâm tình nguyện làm người thủ hộ bên cạnh em không được sao?”
Người thủ hộ là người theo đuổi chính thức. Trước khi người được theo đuổi thành hôn, người theo đuổi chính thức có nghĩa vụ vì người được theo đuổi cống hiến hết thảy, lại không có quyền hướng người được theo đuổi yêu cầu bất cứ nghĩa vụ gì. Ở trước mặt công chúng, bọn họ là một thể, trừ phi một bên đơn phương quyết định chọn bạn đời, bằng không chỉ có tử vong mới có thể tách bọn họ ra.
Lời nói của Anson nhìn bên ngoài thì thấy như hắn thực bất lợi, nhưng nghĩ sâu xa hơn thì sẽ biết người bất lợi nhất vẫn là Gia Lôi.
Người lỗ nặng nhất không phải Gia Lôi sao? Vì trừ việc đăng ký thủ tục pháp lý, Gia Lôi cùng mấy người này không khác gì những người bạn đời bình thường. Phải sống cùng nhau, Gia Lôi chỉ thuộc về bọn họ, còn phải sinh con cho bọn họ. Dù cho cả đời cũng không yêu ai, không chọn ai trong bọn họ thì chỉ có bọn họ là người thân thuộc nhất. Gia Lôi cũng không thể ngăn cản bọn họ yêu mình.
Điều này quả thực làm cho mấy người họ vui mừng.
Lấy tính cách của mấy người này, thật đúng là không để ý mấy cái thủ tục rườm rà.
Con mẹ nó, ai nói Anson Alfred ăn nói vụng về? Hắn còn thâm hiểm xảo trá hơn cả Lâm Ân!
Addis ở trong lòng vừa thầm mắng Anson thâm hiểm, ngoài mặt lại vội vàng tiến đến trước mặt Gia Lôi phân tán lực chú ý. Hắn cũng không thể để Gia Lôi suy nghĩ sâu xa. Thử tưởng tượng đi, bọn họ sẽ không có cơ hội quang minh chính làm cha của con Gia Lôi.
“Gia Lôi, anh lấy danh nghĩa Thần Thú ra thề, tuyệt đối sẽ không lấy bất cứ cái gì bức bách em gả cho anh. Cả đời này của anh sẽ làm người thủ hộ cho em. Không oán trách. Không hối hận.”
“Ngươi……”
“Ta cũng lấy danh nghĩa cha mẹ đã mất ra thề, lời Anson nói chính là suy nghĩ trong lòng ta, đến chết cũng không thay đổi.”
Đánh gãy cơ hội cất giọng phản bác của Gia Lôi, Sullivan theo sát tiết tấu, như một tên đạo tặc khống chế tốt tình huống. Hắn vừa vặn phối hợp cùng hai người đàn ông khác, tạo thành thế giáp công tam giác vây kín Gia Lôi, sau đó phóng điện.
Đối mặt với ba người hoặc là ẩn nhẫn nài nỉ, hoặc là chua xót đau thương, hoặc là dùng ánh mắt kiên định bất di bất dịch. Dù trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái không ổn, Gia Lôi vẫn không thể tránh khỏi sinh ra xúc động.
Anson không có nói sai. Ta sẽ có kỳ động dục, còn phải tìm người giải quyết, cùng với một người không quen biết sinh con càng khó chấp nhận hơn là cùng họ....… Từ từ, ta căn bản không có ý tưởng sinh con cho bất kỳ người đàn ông nào mà. Mấy ngày hôm trước không phải còn tính toán chờ xem trạng thái kỳ động dục tiếp theo thế nào rồi lại nói sao? Hiện tại liền đáp ứng bọn họ có phải quá sớm hay không?
“Gia Lôi……”
Tiếp tục phóng điện.
Họ đem tất cả những lời lẽ cảm động có thể đả động nhân tâm tăng thêm tần suất, tăng đủ mã lực, dùng hết khả năng vốn có hướng đến Gia Lôi mà thể hiện. Bọn họ đều không ngại mất mặt đến mức này, nếu mà còn bắt không được Gia Lôi thì bọn họ dứt khoát đi treo cổ tự tử được rồi
Gia Lôi trân trối nhìn họ nuốt nuốt nước bọt.
Ba người cùng nhau thi triển mỹ nhân kế thật là đáng xấu hổ! Càng đáng xấu hổ chính là trái tim của ta sao đập nhanh như vậy?!
( ╯‵□′) ╯╧╧
Trước kia ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bởi vì đàn ông mà thành như vậy đâu!<HunhHn786>
“Cái đó…… Các ngươi... có thể xê ra.... cách xa ta một chút được hay không?”
“Đừng cố gắng lãng tránh đề tài đó. Gia Lôi, bọn anh đã đem bản thân hạ đến mức thấp nhất, gần như sắp thành bụi bặm rồi, mà em còn chưa có hài lòng sao? Chẳng lẽ ở trong trái tim em, chúng ta không có một vị trí nào sao? Cho dù không nhận bọn anh là người yêu cũng hãy để bọn anh là người thân, em còn do dự cái gì?”
Anson bày ra vẻ mặt u buồn gắt gao cầm tay Gia Lôi, giọng nói mang theo chút run rẩy nho nhỏ. Đừng hiểu lầm nha, hắn là đang gấp quá độ, không hề có việc sắp khóc thút thít gì đâu!
“Gia Lôi hãy cho chúng ta một câu trả lời dứt khoát đi. Em rốt cuộc có đồng ý để chúng ta làm người thủ hộ của em hay không?”
Một trái một phải, Addis cùng Sullivan bắt lấy bả vai Gia Lôi, hạ thấp giọng hỏi.
Sao thế?? Bọn họ hình như không phải thảo luận vấn đề người thủ hộ? Nhưng nếu chỉ nghĩ là người thủ hộ, tựa hồ cũng không phải việc khó có thể trả lời?
“Gật đầu hay là lắc đầu?”
Một câu hỏi nhấn mạnh cũng là nhắc nhở. Khí thế từng đợt từng đợt dâng cao hơn. Gia Lôi sao có thể so sánh với ba con sói đói? Nếu thất bại chỉ có thể kêu một chữ "thảm".
Chần chờ một chút.....
Gật gật đầu...
Mới vừa gật đầu xong Gia Lôi liền hối hận. Nói không nên lời là hối hận cái gì. Dù sao có loại cảm giác tự mình đem mình đi bán.
Ở bên ngoài máy bay, một đám đông đứng chờ nửa ngày. Thú Hoàng cùng với các gia chủ mấy đại thế gia nín thở nhìn chằm chằm chiếc chuyên cơ đã đáp xuống thật lâu rồi mà không hề có dấu hiệu mở cửa.
Đang ban ngày ban mặt, trước ánh mắt trông chờ của bao nhiêu người, bốn vị khách quý, các vị không biết xấu hổ trốn ở bên trong máy bay làm cái gì mà không chịu ra đây?
Gia Lôi cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống cầu thang máy bay. Giày mới vừa chạm mặt đất liền có vô số ánh mắt bát quái tụ tập trên người Gia Lôi. Những người đó dùng ánh mắt bát quái nhìn chằm chằm mặt thì cũng được đi, sao còn hướng trên mông nhìn soi mói làm gì. Chính là muốn chết phải không?
Nhịn không được quay đầu lại, Gia Lôi trừng mắt nhìn ba tên đầu sỏ gây tội.
Nếu không phải ba người các ngươi ép buộc bắt ta phải hứa hẹn, thì mọi người cũng sẽ không ở trong máy bay lâu như vậy. Cả việc máy bay đáp xuống khi nào ta cũng không biết. Khi không lại làm cho người khác hiểu lầm chúng ta ban ngày ban mặt làm chuyện đáng xấu hổ.
Bọn họ thật đúng là không biết giữ thể diện mà. Cái gì mà 1x3? Còn có một đống đại nhân vật canh giữ ở bên ngoài theo dõi. Ta có vô liêm sỉ, dâm đãng như vậy sao?!
Bị Gia Lôi trừng mắt, ba người kia tỏ vẻ ngoài ý muốn. Bọn họ so với Gia Lôi bình tĩnh hơn nhiều. Người khác càng hiểu lầm bọn họ cùng Gia Lạp có quan hệ không thuần khiết, trong lòng bọn họ càng vui vẻ. Lại nghĩ đến Gia Lôi đã đáp ứng với bọn họ, trên mặt người nào cũng nghiêm túc, nhưng trong lòng đang cười thành tiếng.
Mà người đáng thương nhất lúc này, cũng chính là người mà Gia Lôi không muốn nhìn thấy, Anson, thực tự giác yên lặng lui về phía sau. Hắn chủ động đem hai vị trí thân cận nhất với Gia Lôi nhường cho Addis và Sullivan, bản thân như là đại sủng vật ngoan ngoãn đi theo phía sau Gia Lôi.
Anson thừa nhận, hắn xác thật đã lợi dụng ấn tượng tốt của Gia Lôi về hắn trong quá khứ mới có thể thuận lợi vậy bắt Gia Lôi. Gia Lôi tức giận là không có sai. Cho nên từ sau khi gật đầu đồng ý hứa hẹn cho bọn họ là người thủ hộ, Gia Lôi liền không nói một chữ với hắn.
Nhưng mà hắn thề, hắn thật sự không có lừa dối Gia Lôi. Tính tình hắn lãnh đạm, cũng không có sai khi nói hắn chính là cái hũ nút. Có những lời hắn chưa bao giờ nói, cũng chỉ là bởi vì không muốn nói chứ không phải hắn sẽ không bao giờ nói.
Trừ lần Thủ lĩnh đưa cho hắn xem những đoạn phim dạy cách nói mấy lời âu yếm, hắn cố học vẹt ghi nhớ trong đầu, nhưng cũng nói không trôi chảy được. Những lời ngọt ngào đó cứ như bị nghẹn trong cổ họng không thoát ra khỏi miệng. Khả năng kiểm soát tinh thần của hắn thậm chí so với Lâm Ân còn muốn cao hơn một bậc. Bằng không hắn cũng sẽ không trở thành người có thủ đoạn tra tấn lợi hại nhất Dark Clan.
"Chào mừng Gia Lôi, hoan nghênh đến hoàng cung."
Làm bộ không có nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ của Gia Lôi, Thú Hoàng với vẻ mặt rạng rỡ đi tới, vừa nói vừa vươn tay.
"Thú Hoàng không cần khách khí."
Thản thản nhiên đẩy tay Thú Hoàng ở trước mặt Gia Lôi sang một bên, Sullivan cũng không cảm thấy mình có bộ dáng thô lỗ hay lòng dạ hẹp hòi. Hắn cũng không xấu hổ nở nụ cười duyên dáng hút hồn.
"......"
Đúng là chưa từng thấy qua có ai không biết xấu hổ như vậy. Nếu không phải trường hợp không đúng, Thú Hoàng cũng muốn phun nước miếng lên gương mặt kiêu căng của Sullivan.
"Có thể mời Gia Lôi đến hoàng cung là vinh hạnh của ta. Đây cũng không phải là lời nói khách khí."
Cười gượng đem tay rơi vào "ma chưởng" rút về, Thú Hoàng lại cười ha ha. Sau đó Thú Hoàng lần nữa đưa tay tới trước mặt Gia Lôi.
"Chính thức giới thiệu một chút. Ta là Amory Frederic, ước mơ trở thành một nhà du lịch vũ trụ, đáng tiếc sinh nhằm chỗ rồi, bị trói buộc ở vị trí Thú Hoàng, đã mấy trăm năm cũng chưa được tự do."
Như là một lão ngoan đồng, Thú Hoàng nói xong còn nghịch ngợm chớp chớp mắt. Vẻ mặt chính là "ta bị ép thực khổ". Bộ dáng này không chọc Gia Lôi cười, nhưng lại khiến Addis không vui.
"Phụ hoàng."
Thò tay cầm tay Thú Hoàng, Addis ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói:
"Mẫu hậu không ở trong cung sao?"
"........."
Bà ấy mà ở trong cung sẽ đem ông già này nhốt lại, đừng thả chạy ra ngoài để người ta mất mặt đúng không?
Đứa con hỗn láo. Ngươi như vậy là ám chỉ phụ hoàng của ngươi có bệnh phải nhốt lại hay sao?
Còn nữa, ta bất quá là muốn bắt tay giống cái quý hiếm mà thôi. Có cần canh phòng nghiêm ngặt đến mức như vậy hay không? Sẽ bị rớt thịt sao? Sẽ có sao.... sẽ có sao?!
Lòng tràn đầy oán khí lại không thể phát tác được, Thú Hoàng dù không cam tâm tình nguyện nhưng đành phải từ bỏ khát vọng lần thứ ba duỗi tay ra. Ông xoay người làm động tác mời.
"Mời vào bên trong, rượu và thức ăn đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ mấy vị ngồi vào vị trí mà thôi."
Hừ hừ, Anson Alfred, ngươi cũng có ý định dùng ta để thể hiện sao? Bổn hoàng không cho ngươi cơ hội đâu!
Anson mím môi, rất là khinh thường nhìn Thú Hoàng khiêu khích. Hắn muốn biểu hiện còn cần đến người khác cho cơ hội sao? Quá xem thường hắn rồi.