Trên đỉnh núi, người Ám Dực Tộc đang cùng ba người Sullivan đánh nhau thành một cục. Bởi vì có Dị Tộc đã giúp đỡ chế trụ hơn phân nửa binh lực Ám Dực Tộc, hơn nữa hình thú của Sullivan và Anson lại đều là hệ chiến đấu cao cấp, trong khoảng thời gian ngắn lực lượng hai bên bằng nhau, cân sức ngang tài.
Mà người Ám Dực Tộc liên tiếp không ngừng ngã xuống, tâm tình Tộc trưởng cũng theo đó mà xấu đi. Quả thực đầu óc sắp hỏng mất rồi.
Trong lúc lơ đãng quay đầu lại, đột nhiên Tộc trưởng Ám Dực Tộc nhìn thấy đứa con trai lớn đang đứng nơi chiến trường ác liệt lại không để ý chém giết. Ngược lại hắn còn ngơ ngác nhìn Joy phát ngốc. Một ngụm máu nóng dâng đến cổ họng, thiếu chút nữa ông ta không kiềm chế mà phun ra.
"Anselm, ngươi đang nhìn cái gì đó? Còn không mau đi chém đầu tên phản bội Joy xuống cho ta!"
Bị tiếng rống giận của Tộc trưởng làm giật mình, tinh thần cũng trở về, Anselm hốt hoảng thu hồi tầm mắt. Nhưng những xúc động vẫn lưu lại đáy lòng, giống như cũ dai dứt, gắt gao quấn lấy hắn.
Hắn không có cách nào ra tay đối với Joy. Tưởng tượng đến cảnh đôi tay của mình sẽ nhiễm máu tươi của Joy, ngực hắn liền bị đè nặng đến thở không được.
"Ngươi ở đó do dự cái gì vậy Anselm? Joy là phản đồ Ám Dực Tộc, ai cũng có thể giết chết hắn. Ta lấy thân phận Tộc trưởng hạ mệnh lệnh cho ngươi, lập tức giết chết Joy."
Đứa con trai lớn mà ông ta luôn kiêu ngạo thế nhưng bị phế vật Joy khống chế. Căm hận trong lòng Tộc trưởng đối với Joy càng tăng lên vài phần.
Đều là Joy sai. Từ nhỏ Joy đã là sự sỉ nhục khiến ông ta mất mặt. Dù cho Joy sinh ra là quái thú hai đầu, ông ta cũng sẽ không căm ghét đến như vậy, thậm chí có thể ông ta sẽ dành tình thương cho hắn càng nhiều hơn.
Nhưng Joy cố tình lại có dáng vẻ giống kẻ địch của Ám Dực Tộc, không có cánh, cũng không thể làm hiện ra hoặc thu vào cơ giáp sinh học như những người Ám Dực Tộc khác. Nếu không phải có cảm ứng huyết mạch, ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận Joy là con của mình.
Nghĩ đến những người Ám Dực Tộc bị chết thảm ở trong tay Dark Clan cùng Liên Bang, lại nghĩ đến ông nội đang sống sờ sờ bị xé thành hai nửa, ông ta không bóp chết Joy lúc mới sinh ra đã là rất nhân từ rồi. Joy còn có tư cách gì yêu cầu những thứ khác?
Hiện giờ, ông ta thống hận mình đã quá nhân từ. Chính vì đã nhân từ mà gieo một mầm tai họa cho Ám Dực Tộc. Những người Ám Dực Tộc bị chết dưới kia chính là bởi vì Joy phản bội mới mất tánh mạng oan uổng. Còn có biểu tình khác thường của Anselm, đứa con trai lớn này trong ánh mắt luôn đầy ác liệt làm người ta kinh tâm, lại xuất hiện tình cảm yếu đuối làm ông toát ra một đầu mồ hôi lạnh.
Joy, ngươi quả nhiên là nghiệp chướng, cả anh trai ruột thịt của mình cũng câu dẫn, xứng đáng bị lột da róc xương!
Bước chân lui về phía sau, Anselm liên tục lắc đầu.
"Con làm không được, cha, ngài đừng ép con nữa."
"Thiếu tộc trưởng nói điều điên khùng gì vậy? Joy đã không còn là người Ám Dực Tộc chúng ta. Tộc trưởng muốn Thiếu tộc trưởng tự tay giết chết Joy cũng là vì muốn nâng cao uy tín của ngài ở trong lòng mọi người. Ngài sao có thể chỉ trích Tộc trưởng bức bách ngài?"
Tay che lại đau đớn nơi bả vai, Đại trưởng lão giận Anselm không hiểu chuyện, quát lớn.
Ông ta không có mù. Ánh mắt Anselm nhìn Joy rốt cuộc có ý nghĩa gì ông ta hiểu rõ ràng hơn so với người khác. Yêu sao? Tuy rằng thực ngoài ý muốn lại không thể để ở trong lòng.
Anselm ham thích quyền lực. Vì để có được nhiều cơ hội chiếm lợi ích từng bước tiến gần đến mục tiêu, hắn đã từng đem Joy đi bán vô số lần. Cho dù thật sự yêu Joy thì như thế nào? Còn không phải muốn bỏ liền bỏ sao?
"Tiến lên Thiếu tộc trưởng, vâng theo lời Tộc trưởng phân phó chính là hành động sáng suốt nhất của ngài. Chém chết phản đồ Joy xong, uy tín của ngài sẽ tăng cao như mặt trời ban trưa, sẽ không còn có người nào nghi ngờ địa vị của ngài. Chỉ là một kẻ hèn Joy mà thôi, có cái gì đáng luyến tiếc?"
Nói xong dùng sức đẩy Anselm tới trước, Đại trưởng lão lui ra phía sau một bước. Ông ta đứng ở sau lưng Anselm, trừng mắt nhìn con thuồng luồng màu xanh bay cách đó không xa, đang tàn sát bốn phía.
Xương bả vai của ông ta chính là bị cái con thuồng luồng kia chụp vỡ.
Thù này không báo, thề không làm người Ám Dực Tộc!
Anselm lạnh nhạt nhìn lại Đại trưởng lão. Đôi mắt màu xanh bích bình tĩnh không gợn sóng, còn mang theo vẻ cao ngạo, hiện lên tám chữ to.
Bại Tướng Có Mặt Mũi Gì Nhìn Ta?
Anson Alfred!
Nháy mắt hai tròng mắt của Đại trưởng lão bị màu đỏ bao phủ, trái tim bị phá thành nhiều mảnh nhỏ. Ngón tay run run rẩy rẩy chỉ về phía Anson, một chữ cũng nói không nên lời.
Dưới chân núi.
Gia Lôi mang theo một đám người tiếp viện theo lối bí mật bơi trở về Tổng đàn Ám Dực Tộc.
Bởi vì cửa vào lối đi bí mật có tính năng tự động khép lại, cộng thêm người biết con đường này đều là nhân vật cấp cao trong Ám Dực Tộc, cho nên mặc dù có nhóm người Ám Dực Tộc lặn xuống hồ truy bắt Gia Lôi nhưng vẫn không có tìm thấy người.
Gia Lôi sớm đã không ở trong hồ. Nhóm truy bắt lặn sâu vào trong nước, ở đáy hồ tìm kiếm từng tấc một, bọn họ ngoi lên sắc mặt trắng bệch, hộc máu cũng có.
Dù sao hình thú của bọn họ đều thuộc về loại chiến đấu trên mặt đất, trên không, họ không thể ở lâu dưới nước. Còn Gia Lôi là cá, có thể ở dưới nước mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.
"Tới rồi."
Càng bơi mực nước càng hạ thấp. Chờ đến khi chỉ còn phần eo trở xuống ngâm ở trong nước, Gia Lôi lại lần nữa đứng ở cửa vào hồ nước.
Nâng cánh tay lên, Gia Lôi tràn đầy tự tin ấn mật mã trên một cục đá. Động tác lưu loát không thấy một chút tạm dừng.
Nói đến mật mã để mở cửa, thì Gia Lôi không thể không tán thưởng một câu. Người thiết kế ra thứ này thật là thiên tài. Thiết kế thật khéo léo. Mật mã cùng cái nút ở hai bên cửa có liên kết cùng người nhập mật mã. Nếu có người ấn cái nút ở đáy hồ sẽ khởi động mật mã mở cửa. Mật mã sẽ thay đổi thường xuyên. Chỉ có người đầu tiên ấn mở cửa điện tử đi ra mới có thể dùng được mật mã khi trở về. Những người khác dù may mắn biết được mật mã cũng không thể mở cánh cửa được. Cũng chính vì thế người ngoài đừng hòng có ý nghĩ sẽ có cơ hội trà trộn vào Tổng đàn Ám Dực Tộc tác loạn. (Thiết bị điện tử ngụy trang bằng cục đá không thấm nước này rất là hay nha!)
Đương nhiên, tình huống của Gia Lôi cũng có hơi đặc biệt, chuột tự chạy vào miệng mèo mù. Có thể thấy được cả ông trời cũng không đứng bên phía Ám Dực Tộc kia.
"Cẩn thận một chút khi đi qua. Trong hồ hẳn là còn có người đuổi giết ta. Động tĩnh quá lớn làm bọn họ phát hiện thì đánh không sướng đâu."
Giọng trêu chọc, hơi nhướng mày lên, Gia Lôi cười xấu xa vẫy vẫy tay với mấy thành viên đội Ám vệ, để bọn họ di chuyển nhanh hơn qua cửa. Ý tứ của người dẫn đường muốn nói là gì mọi người đều rõ, lặng lẽ cười không ngừng, làm biểu tình mặt quỷ đáp lại "chúng ta đã hiểu".
Đánh úp bất ngờ là nghề của bọn ta. Ám vệ bọn ta vẫn luôn là trường kì như thế. Không cần chỉ dẫn bọn ta cách làm. Đối với kẻ địch nói đạo lý đều là ngu xuẩn. Đội viên Ám vệ ai cũng thông minh tuyệt đỉnh đó!
╭(╯^╰)╮
Đã hiểu thì tốt rồi. Không cần nương tay đâu nha anh em. Diệt sạch quân địch đi!
Vui vẻ trong lòng, Gia Lôi cho đội Ám vệ đang soàn soạt đi qua cửa vô số lời tán thưởng. Sau đó liền vui quá hóa buồn, Gia Lôi phải nghênh đón chủ nợ mà mình đang cố ý tránh né.
Chỉ e là không kịp rồi. Chủ nợ Addis đã tới.
Run rẩy khóe miệng nhìn về phía Addis dựa nghiêng vào vách đá. Mái tóc màu đỏ ướt nhèm rũ xuống vai. Những giọt nước trong suốt như pha lê từ hàng mi dài nhỏ xuống nơi khóe mắt. Ánh mắt đầy gợi cảm cũng lộ ra tà khí.
Nhìn người ta mà như muốn nhào qua ăn tươi nuốt sống.
Trứng thúi, là tên khốn nào nói Nuốt Thiên Thú trời sinh sợ nước? Anh trai đang đứng cạnh cửa kia vui lòng nhích sang một chút, nhường cho ta qua trước đi!
Xoay người muốn chạy. Con thỏ dù có tốc độ nhanh cũng chậm hơn chim ưng. Lướt một cái con chim săn đã bắt được con mồi. Không đợi Gia Lôi nâng chân lên, Addis đã nhảy tới, ôm lấy eo đối phương, gắt gao đem người áp chế ở trên vách đá.
"Lại muốn chạy trốn?"
Đôi tay phủng lên mặt Gia Lôi, chóp mũi dán chóp mũi, hơi thở hai người cũng hòa quyện cùng nhau.
"Bộ em thật sự tính toán nhìn thấy anh một lần là bỏ chạy một lần sao? Đối đãi như vậy với một người bị em cưỡng hiếp thì có trách nhiệm chút nào không?"
"Điện hạ xin tự trọng. Ta cho rằng ở thời điểm đang có cuộc chiến ác liệt cùng Ám Dực Tộc, chúng ta hẳn là đem việc tư đặt ở một bên đi."
Hiên ngang lẫm liệt ngẩng đầu, Gia Lôi đánh chết cũng không muốn tiếp tục bị Addis áp chế.
Rất đáng yêu! Gia Lôi bé nhỏ nhà ta trong bộ dạng xảo trá quả thực khiến máu thiên thú trong người ta sôi trào!
Hắn nhịn không được đem thân thể dựa vào càng gần hơn một ít. Môi cơ hồ dán tới trên môi đối phương, mới mấp máy dùng giọng khàn khàn nói:
"Em có biết không Gia Lôi, ở trong lòng anh, em so với mấy tên Ám Dực Tộc càng khó đối phó hơn nhiều."
Có thể không khó đối phó sao? Đối với Ám Dực Tộc, hắn còn có thể muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đấy, muốn giết liền giết. Nhưng đối mặt với Gia Lôi lại chỉ có thể bó tay không biện pháp, tùy ý người này nắm cái mũi dắt đi.
"Ta có thể xem như đang ca ngợi mình không?"
Né đầu qua một bên, trốn tránh nụ hôn nồng nhiệt từ đôi môi nóng bỏng của Addis, Gia Lôi vung nắm tay lên hướng trên mặt hắn đập một cái. Thực đáng tiếc, nắm tay chỉ lướt nhẹ như phủi bụi trên má Addis, một chút đau cũng không có.
"Xem ra Gia Lôi thực chán ghét gương mặt này. Nhưng anh không muốn huỷ hoại nó thì làm sao bây giờ? Anh còn muốn dùng nó câu dẫn em cùng anh thêm vài lần... a... ui....!"
Chưa nói hết ý, Addis thấy đau nhói vùng giữa hai chân. Gương mặt vô cùng tuyệt đẹp phong lưu của Đại Hoàng Tử nhà chúng ta tức khắc biến thành quái thú mặt xanh. Đau đến ngũ quan cũng biến hình rồi.<HunhHn786>
Bây giờ mà còn nhắc đến đề tài kiểu quấy rối tình dục này!
Đẩy ra người bởi vì bị đá trúng bộ vị mà cong thành con tôm luộc, Gia Lôi túm người quân nhân đang ở cửa định chui sang bên kia sang một bên.
"Đại điện hạ, nếu không muốn tham gia chiến đấu thì mời trở về đi, đường xa không tiễn."
Dứt lời người liền biến mất ở sau cửa, bước đi tiêu sái dứt khoát.
Addis dùng sức đấm vách đá.
Con mẹ nó, vai nam chính của ta quả thực không phải dễ có được. Sullivan có thể ở trước mặt Gia Lôi giở trò này nọ, đến bây giờ còn sinh long hoạt hổ tuyệt đối là đã được chấp nhận. Hay là nói Gia Lôi thích "bản chính", đối với loại "bản lậu" như hắn thì căm thù đến tận xương tuỷ? Nếu không sao lại đá tàn nhẫn như vậy? Hít hít hít thiếu chút nữa bị phế bỏ?!
"Điện hạ... Ngài...... không có việc gì chứ?"
Hai vị quân nhân đeo hàm Thượng úy tiến đến trước mặt Addis, lo lắng nhìn về phía người đang che bộ vị rơi nước mắt.
Vị giống cái quý hiếm nào đó thật hung tàn, Điện hạ có phải từ đây ngài không thể đứng lên được nữa hay không?
"Các ngươi nói đi?"
Ai bị đá nơi đó có thể không có việc gì? Bộ ta là cục đá hay sao?
Addis vạn phần hối hận vì việc đầu tiên hắn làm khi thấy Gia Lôi là không có đè Gia Lôi ra hôn đến ngất xỉu. Hiện tại hay rồi, bị đá một chân không nói, còn bị chụp mũ.
Ta khi nào nói qua không muốn đánh nhau cùng Ám Dực Tộc? Không thấy được ta vội vàng dẫn người đuổi theo hay sao?
Lắc đầu, hai vị sĩ quan muốn nói lại thôi. Một lần nữa đứng thẳng thân thể, Addis cố nén cảm giác đau đớn, vọt vào cửa. Hắn phải bắt cho được "hung thủ" đạp người xong liền bỏ chạy trở về. Không làm rõ mọi việc để thu được kết quả, đời này cũng không tính xong.
Mang theo một sự nhiệt tình cùng ngoan cố, Addis vùng vẫy trong nước. Khi nhô đầu ra khỏi mặt hồ, Addis phóng tầm mắt nhìn chung quanh. Nhóm người Dark Clan và những binh lính Quân Đoàn Số Một đã tới trước, đang cùng người Ám Dực Tộc đánh khó chia lìa. Trên mặt đất, trên mặt nước, nơi nơi đều là thi thể. Thỉnh thoảng còn có người từ bầu trời rơi xuống, nện ở trên mặt nước tạo thành một tảng bọt nước lớn.
"Dựa theo kế hoạch đã phân công, chia ra hành động. Chúng ta hôm nay phải khiến cho tạp chủng Ám Dực Tộc mở rộng kiến thức, biết cái gì gọi là biết vậy chẳng làm."
"Vâng."
Nhóm quân nhân theo Addis tới chia làm hai nhóm.
Một nhóm đi lên tìm Dị Tộc đang phát cuồng. Đừng hiểu lầm. Bọn họ lao đến Dị Tộc cũng không phải là trợ giúp Ám Dực Tộc diệt trừ kẻ xâm lược ngoài hành tinh, mà là cho Dị Tộc uống thuốc. Để quái vật khôi phục thể lực tiếp tục cùng Ám Dực Tộc liều mạng.
Một nhóm khác phối hợp với Ám vệ chơi giáp công. Nhóm quân nhân phía trước nghênh địch, đội Ám vệ ở phía sau hỗ trợ. Một sáng một tối hợp tác không chút sơ hở, như là có luyện tập qua vô số lần.