"Anson?"
Có chút kinh ngạc khi thấy người xuất hiện, Gia Lôi xấu hổ lúng túng ngồi dậy, lắc mông chui ra khỏi ngăn ngầm, bò lên giường.
"Sao... Sao tới nhanh như vậy?"
Thấy Gia Lôi quần áo chỉnh tề, "tình địch tiềm tàng" lại có ánh mắt nản lòng, buồn bực trong lòng Anson và Sullivan giảm xuống không ít. Bọn họ lại đồng thời đem ánh mắt dính trên người Gia Lôi.
"Anh rất lo lắng cho em."
Không đợi Gia Lôi đi xuống giường, Anson trực tiếp nhảy lên giường. Hắn vươn tay nắm lấy kéo Gia Lôi ôm vào trong lòng ngực. Hai cánh tay mạnh mẽ quấn quanh vòng eo của Gia Lôi. Hắn hận không thể ôm người này cả đời không cần buông tay.
Khóe miệng run rẩy, Gia Lôi giơ tay lên cao, đem quả cầu để trên đỉnh đầu, trong lòng thầm nghĩ.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa Tiểu Bảo Bảo của ta đã bị ép thành bánh quy có nhân!
" Ui "
Khẽ hít sâu một hơi.
Ôi, eo của ta bị đứt làm đôi rồi sao? Làm phiền ôm nhẹ nhẹ một chút được không?
"Gia Lôi, về sau đừng chạy loạn nữa, anh rất sợ hãi."
Cũng không có ý thức được mình làm đau đối phương, cách biệt đã lâu mới gặp lại mà, Anson một lần nữa ôm thật chặt người trong lòng. Quả thực là trăm loại cảm xúc tập trung trong đầu hắn.
Người mà hắn ôm trong lòng ngực này chính là người hắn yêu nhất trong cuộc đời, cũng là người mà hắn không muốn bị một chút tổn thương nào. Nhưng ai ngờ ở trong địa bàn của hắn, Gia Lôi lại bị một đám hỗn trướng đuổi giết.
Hắn không thể quên được tâm trạng khi xong việc, trở lại Tổng bộ xem những hình ảnh kia. Gia Lôi vất vả chật vật chạy trốn. Đôi mắt phẫn nộ đầy lửa giận. Mỗi một màn đều như là mũi đao đâm vào trái tim hắn, đau đến trái tim cũng co rút lại.
Không tự chủ lại lần nữa siết chặt cánh tay, môi khẽ hôn lên gương mặt Gia Lôi, Anson nỉ non.
"Thực xin lỗi......"
Giọng nói nghẹn ứ. Một tiếng xin lỗi này hắn vẫn luôn muốn giáp mặt nói cho Gia Lôi nghe, lại không có nghĩ đến sẽ kéo dài lâu như vậy. Hắn quả nhiên không đủ tư cách làm người bảo hộ.
Đúng vậy, có người bảo hộ nào lại để người quan trọng của mình bị thương ở dưới sự bảo vệ của mình chứ? Ngày đó nếu không có Garfield cùng Leopold xông vào Tổng bộ Dark Clan, cũng không dám chắc Gia Lôi còn có thể mạnh khỏe đứng ở chỗ này hay không.
Hắn cảm kích bọn họ, cho nên mới chấp nhận bọn họ, dù không cam lòng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn.
Joy tò mò nhìn Anson. Hắn nhận ra người đàn ông này. Nhắc tới đại danh Anson Alfred có người nào mà không chấn động? Hắn là Phó Thủ Lĩnh, là vũ khí của Dark Clan, hàn quang lẫm lẫm đằng đằng sát khí. Mọi người đều nói rằng Anson lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn, quyết liệt, không hề có lòng từ bi. Đối tượng khó giải quyết như khúc xương cứng người khác gặm không được, ném tới tay hắn không tới mấy ngày, đã có thể thu hoạch được kết quả kinh hỉ ngoài mong đợi. Đơn giản vì ai cũng không thoát được thủ đoạn của Anson. Hắn có thể khiến đối phương muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Joy đã nghe nói qua rất nhiều rất nhiều lời đồn về Anson, nhưng không có cái nào đáng kinh ngạc bằng hình ảnh trước mắt.
Không có cách nào diễn tả được vẻ mặt đáng thương ánh mắt tội nghiệp khi Anson nhìn Gia Lôi. Trên mặt còn ghi rõ "Anh có tội cầu xin em trừng phạt. Trừng phạt xong rồi, cầu xin em vuốt ve. Dù có ra sao em cũng không thể rời xa anh".
Đàn ông thể hiện ra như vậy có phải là vì sức mạnh của tình yêu đích thực?
Chưa từng yêu ai, cũng không trông cậy vào một ngày nào đó sẽ yêu, biểu tình của Joy phức tạp. Hắn đem ánh mắt dời về phía một vị đại nhân vật khác còn bị bỏ rơi ở một bên.
Người này khí chất ngời ngời, phong độ, đẹp trai. Mái tóc dài quá vai màu tím được cột tùy ý bằng một sợi màu vàng óng thả dài đến đuôi tóc. Đôi mắt sáng ngời màu xanh bích lộ ra.... à..... vẻ yếu ớt?
Giơ tay chà xát mặt, Joy cảm thấy mình đem từ yếu ớt sử dụng cho đường đường Thủ Lĩnh Dark Clan thật là kinh dị. Tư liệu ghi rõ Sullivan là người có năng lực cao, thủ đoạn tuyệt đối cao siêu. Nói yếu ớt thì chính là người trong thiên hạ, cũng sẽ không là hắn.
Nhưng mà...
Joy thề là hắn thấy được ở trong ánh mắt của Sullivan lộ rõ "Thiếp thất không dám cùng chính phòng tranh sủng". Nghẹn khuất, biểu tình có chút ưu thương.
Phong thái làm mưa làm gió trong truyền thuyết đã đi đâu rồi?
"Này, ngươi ôm đủ rồi chưa?"
Eo đau nhức, không muốn tiếp tục bị người ngược đãi, Gia Lôi tức giận xô đẩy bả vai Anson. Đối với câu "Thực xin lỗi" kia, cũng không biết là Gia Lôi không nghe thấy hay là nghe rồi lại không hiểu, mà không đề cập tới dù là một chữ.
"Chưa đủ. Anh muốn ôm em cả đời."
Bắt lấy đôi tay Gia Lôi để ra phía sau, khiến cho ngực Gia Lôi ưỡn về phía trước, đầu theo bản năng ngẩng lên.
"Để anh ôm em cả đời được không?"
Ôm cả đời? Mới bị ôm một phút đồng hồ thôi thiếu chút nữa đã gãy xương cốt. Ôm cả đời còn không phải chết ở trong lòng ngực ngươi sao?
"Buông tay."
"Em còn chưa có trả lời anh. Có đồng ý cho anh ở bên cạnh em cả đời hay không?"
Từng bước ép sát, Anson trước nay đều là cường thế ép người. Trước kia hắn nhường nhịn dung túng Gia Lôi, là bởi vì hắn có tự tin mình có thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng Gia Lôi. Chiếm đoạt thân thể tính là cái gì? Hắn muốn chiếm chính là trái tim của Gia Lôi.
Nhưng bạo động ở Tổng bộ Dark Clan lần trước như là búa tạ hung hăng đập nát sự tự tin đó. Thì ra sự bảo hộ của hắn lại yếu kém như vậy. Có phải Gia Lôi cảm thấy hắn vô dụng hay không? Có thể hủy bỏ vị trí của hắn ở trong lòng hay không?
Sợ hãi phát sinh trong lòng lớn dần, còn có sự thù hận. Hắn hận Ám Dực Tộc lén lút hãm hại, càng hận chính mình ngạo mạn. Cho đến khi Gia Lôi mạnh mẽ áp đảo Addis, rồi lại lần nữa mất tích, sự sợ hãi trong lặng yên đã phát triển thành cây đại thụ che trời đã rung lắc trong gió.
Thật sự như vậy sao? Hắn không còn là người Gia Lôi để ý nhất. Gia Lôi thà rằng chọn một người không thích như Addis để sinh con cũng không muốn tới tìm hắn.
Không có ai hiểu biết một khắc kia trong lòng hắn hoang vắng, tim giống như ngâm ở trong nước đá. Đông lạnh tê liệt đến không còn cảm giác.
"Trả lời anh. Em chỉ cần gật đầu là được. Gia Lôi trả lời anh đi."
Trong lòng em còn có anh đúng không? Cần phải có anh!
Anson nói trắng ra như vậy, nếu Gia Lôi còn nghe không hiểu thì đúng là ngu đần. Nhưng nghe hiểu rồi Gia Lôi lại tình nguyện mình là người ngốc nghếch.
"Có thể...... ngày mai trả lời được không?"
Cười gượng. Bị giống đực cầu hôn khi kẻ thù bao vây ngoài cửa, đứa con trên đỉnh đầu, chân đứng trên giường. Ngoài ra còn có thêm hai người chứng kiến, một người xem như bạn, cùng một "gian phu". Gia Lôi dù mặt dày không biết thẹn cũng bị làm cho hơi đỏ mặt.
"Gật đầu một cái khó như vậy sao?"
Sớm đã có chuẩn bị Gia Lôi sẽ không dễ dàng gật đầu, nhưng chính tai nghe được đối phương thoái thác, trong lòng Anson vẫn không cam lòng, chua chát tràn lan.
Khó. Đương nhiên khó. Ta vừa gật đầu một cái, Sullivan như hổ rình mồi bên kia sẽ cười hì hì đi lên đòi công bằng. Chúng ta đang chạy trốn đó, không phải đi du ngoạn. Có thể quan tâm chính sự được hay không?
Thấy Gia Lôi nhìn qua, Sullivan cũng không còn giả đáng thương nữa, sải bước giẫm chân lên giường.
(Joy trừng mắt, trong lòng hô to, khăn trải giường của ta!)
Sullivan cười, đứng ở phía sau nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại sáng lấp lánh của Gia Lôi.
"Bé Gia Lôi, em thật sự không gật đầu?"
Gia Lôi cảnh giác liếc liếc mắt nhìn hắn.
Biến thái đừng nói lời văn vẻ nhã nhặn, lại muốn làm cái quỷ gì đây?
"Xem ra là không tính toán gật đầu."
Ngón tay vuốt ve tóc chậm rãi chuyển qua trên mặt Gia Lôi. Ở trên mặt tỉ mỉ du tẩu. Ánh mắt ôn nhu cùng nụ cười nhạt của Sullivan có thể chết chìm người nhìn.
Toàn bộ hình ảnh nhuộm màu hồng phấn ngọt ngào.
Joy đè lại trái tim đang nhảy nhót. Đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cái giường của mình bị biến thành thế giới riêng của ba người kia.
Một người đàn ông anh tuấn lãnh ngạo dùng ánh mắt chứa lửa nóng nhìn chằm chằm Gia Lôi trong lòng ngực. Đôi tay to chặt chẽ nắm giữ cổ tay đối phương để ở phía sau. Hai thân thể gắt gao dán sát vào nhau, một khe hở cũng không có.
Một người tuấn mỹ phi phàm khác đứng ở phía sau lưng Gia Lôi. Trong ánh mắt hàm chứa tình yêu mãnh liệt. Ngón tay ái muội phác hoạ ngũ quan khuôn mặt bị bắt ngưỡng về phía sau của Gia Lôi. Bốn mắt nhìn nhau.
Thiên ngôn vạn ngữ không thể nói hết đi?
Hình như nơi này không có một tiếng động nào?
Bất kể đó là ai cũng khiến Joy mở rộng tầm mắt. Thì ra đây mới là tình yêu thực sự. Chỉ một hành động một ánh mắt liền đem người không liên quan ngăn cách ở bên ngoài thế giới của họ. Đột nhiên Joy thực hâm mộ Gia Lôi, có thể tìm được người yêu, có được hạnh phúc.
Gia Lôi một chút cũng không cảm thấy mình đang hạnh phúc. Phía trước có một Anson không có nhận được đáp án sẽ không lùi. Phía sau có Sullivan tươi cười gian trá vừa thấy liền biết không có ý tốt. Bị kẹp ở chính giữa cái lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa khắp cả người. Giãy giụa, Gia Lôi suy nghĩ mau chóng tìm một con đường sống.
"Đừng nhúc nhích."
Sullivan vỗ vỗ bả vai Gia Lôi. Biểu tình của hắn tựa như hình tượng anh hàng xóm đẹp trai tốt bụng nhà bên.
"Gia Lôi, em cũng hiểu rõ Anson khát vọng chiếm được thân thể của em là bao nhiêu. Em còn lộn xộn khiến hắn biến thành dã thú ăn thịt thì anh muốn giúp đỡ cũng không được đâu."
Đột nhiên đình chỉ động tác giãy giụa. Không phải Gia Lôi sợ sự uy hiếp của Sullivan, mà là...... phía dưới bắt đầu có phản ứng......
( ╯‵□′) ╯╧╧
Cái thân thể phá hoại này, sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ!
A... A.... A... A!!
Cũng may phản ứng không phải quá lớn, chỉ là hơi hơi ngẩng đầu. Anson là lão xử nam trăm năm, hẳn là... có lẽ... có khả năng không phát hiện được?
"Lúc này mới ngoan."
Rất ít thấy Gia Lôi thuận theo như vậy, Sullivan hôn hôn cái trán Gia Lôi khen thưởng khích lệ. Sau đó vẫn duy trì hình tượng anh hàng xóm đẹp trai tốt bụng nhà bên. Tiếp tục trong ngoài không đồng nhất.<HunhHn786>
"Em không chịu gật đầu thì không gật đi, dù sao cũng không phải do em."
Không chờ Gia Lôi suy nghĩ xem "không phải do em" là có ý tứ gì, trên cổ đột nhiên bị một bàn tay to khống chế, rồi dùng lực ấn đầu xuống. Đầu Gia Lôi hướng về phía trước cúi xuống.
"Xem đi, đây không phải đã gật đầu rồi sao? Gia Lôi, em đồng ý lời cầu hôn của Anson rồi khẳng định cũng sẽ không lãng quên anh đây đúng hay không? Chờ sau khi rời khỏi Ám Dực Tộc chúng ta liền thành hôn. Lễ phục gì gì đó anh đều đã chuẩn bị tốt, đủ các loại kiểu dáng chờ em chọn lựa."
Đâu chỉ là lễ phục? Phòng tân hôn, dụng cụ gia đình đều đã sắm sửa bố trí hoàn chỉnh. Một phòng ngủ có giường cực lớn, dù biến thành hình thú X X X tuyệt đối cũng dư dả.
"Ngươi xác định đây là cầu hôn?"
Gia Lôi ngoài cười nhưng trong lòng không cười, trừng mắt nhìn Sullivan.
"Đương nhiên không phải. Cái này gọi là ép hôn. Loại đối đãi với người khác như thế này gọi là không biết xấu hổ, vô sỉ."
Thích nhất là trong mắt trong lòng Gia Lôi chỉ có chính mình. Cười, Sullivan lại làm ra hành động càng thêm không biết xấu hổ, cường hôn.
Một tay nâng cằm, một tay thủ sẵn ở ót đối phương. Khụ, nhân tiện dùng ngón tay giữ quả cầu đang hơi hơi run run trên đầu Gia Lôi, phòng ngừa nó rơi xuống. Sullivan làm trò trước mặt thủ hạ trung thành nhất, đồng thời cũng là tình địch mạnh nhất. Hắn hung tợn dùng môi lưỡi đoạt lấy sự ngọt ngào của người trong lòng.
" Ô "
Một dòng điện tê dại từ môi chạy theo dây thần kinh lẻn đến nơi hơi hơi ngẩng đầu kia. Gia Lôi thở hổn hển vặn vẹo eo muốn tránh khỏi hắn, lại quên hiện tại cũng không thích hợp lộn xộn. Vì thế thực là bi ai, nơi hơi hơi ngẩng đầu bởi vì được truyền điện mà sung huyết. Bị ép sát lại cọ cọ như vậy một hồi đã trở nên nóng hổi. Một khối lửa nóng áp sát vào vùng nhạy cảm của thân thể giống đực, nhanh như chớp liền bị chú ý...
Thân thể chấn động, Anson cúi đầu nhìn chỗ bụng nhỏ nơi hai người gắt gao dán vào nhau. Sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt mê ly vì bị Sullivan hôn của Gia Lôi.
Mừng như điên, một cảm xúc hưng phấn lan tỏa. Hắn lập tức kích động tiến đến bên tai Gia Lôi, giọng khàn khàn nói:
" Gia Lôi, em cứng rồi. Em đối với chúng ta cũng có cảm giác."
Em cứng rồi... Em cứng rồi... Em cứng rồi......
Ba chữ này rất kích thích!
Sullivan vội vàng kết thúc nụ hôn si cuồng, lấy tay hướng tới nơi đó của Gia Lôi sờ sờ.
Thật sự cứng?
Nhanh như chớp lắc mình tránh né được bàn tay kia trong chớp mắt, trán Anson đầy hắc tuyến.
Thủ lĩnh đại nhân, trước khi ngài sờ có thể ra ám hiệu một cái hay không?!
Gia Lôi lại lần nữa phát hỏa.
┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻
Sullivan, Anson, các ngươi đều đi chết đi!
Yên lặng đứng yên mười phút ở góc tường, Joy há hốc.
Hoá ra Anson đúng là dạng mặt người dạ thú, lại là loại cực phẩm. Lời nói không làm kinh sợ chết người sẽ không thốt ra!