Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 27: Tình địch




Liếc mắt nhìn thấy Karen tươi cười, ánh mắt Anson ảm đạm mấy phần.

“Em căn bản là không muốn nhìn thấy ta, đúng hay không?”

Á……!

Gia Lôi bị nghẹn.

Ta đương nhiên không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong Dark Clan, ta cũng không tính toán gặp lại ngươi. Vốn dĩ hai người cũng không có quan hệ gì. Bất quá bởi vì mạng sống mà lừa gạt thôi. Ta không tin Sullivan sẽ không vạch trần ta!

Mà nghĩ đến Sullivan Elvis, Gia Lôi liền đau đầu. Cái đồ biến thái bệnh tâm thần kia, nghe được tên của hắn liền muốn đi đường vòng tránh né, ngu ngốc mới đi tìm hắn.

Vì thế Gia Lôi trầm mặc buông tay, cái gì cũng không nói.

Anson mím môi, trong ánh mắt dần dần gia tăng oán khí. Bộ dáng đứng thẳng bất động của hắn khiến người ở chung quanh quên sợ hãi, chỉ lo dựng thẳng lỗ tai nghe bát quái.

Mà vị giống cái này thoạt nhìn rất nhỏ tuổi lại yếu ớt làm thế nào câu được tâm Thống đốc Leopold và đánh cắp được trái tim một người đàn ông hùng mạnh như thế này? Người này tên Anson sao? Tên thật là dễ nghe.

Ryan quỳ lại.

Người khác không biết Anson là ai, nhưng hắn biết nha. Kia chính là phó thủ lĩnh của Dark Clan, từ trước đến nay vô tình tàn nhẫn. Nghe nói rơi vào trong tay người này sẽ không có kết cục tốt. Bởi vì vị này căn bản không biết cái gì gọi là lương tâm, có giá trị sử dụng xong rồi sẽ giết chết, không giá trị trực tiếp giết chết, ra tay lạnh lùng không chớp mắt, không phải sao?

Karen thiếu gia, đem đến một tình địch như vậy cho cậu chủ, còn để chúng thủ hạ sống yên ổn hay không? Cậu chủ dù mạnh mẽ đến đâu nhưng kinh nghiệm sống cũng thua người ta ba mươi năm. Người ta là Phó thủ mấy chục năm, bọn người Dark Clan chưa bao giờ nói lý lẽ, chơi trò mưu trí sợ là cậu chủ không chống đỡ nổi. Không được phải làm sao bây giờ?

Ryan thành kính hướng Thần thú cầu nguyện. Cầu nguyện cậu chủ từ từ hãy đến, hoặc là phải có ông chủ đi theo. Đừng có một mình tới, bằng không kết cục bất kham.

“Ta cho rằng, sau khi thoát khỏi nguy hiểm em sẽ báo tin bình an cho ta.”

Rầu rĩ mở miệng, ánh mắt theo bản năng quét về phía cổ tay thiếu niên. Hắn lúc ấy đem vòng tay đưa cho đối phương, một là cho Karen vũ khí tự bảo vệ mình, hai là phòng ngừa khi bị tách ra không đến mức hoàn toàn mất đi liên lạc.

Nhưng hiển nhiên, phòng được tình huống xấu, lại phòng không được quyết tâm rời đi của Karen. Chỉ cần Karen quyết định bỏ đi, đưa bao nhiêu cái vòng cũng là vô dụng.

Đảo mắt qua, đột nhiên phát hiện cái vòng còn an ổn ở trên cổ tay Karen, tâm tình Anson trong phút chốc tốt lên vô số lần. Đôi mắt màu xanh bích lóe lóe, nhu hòa phảng phất có thể thấy nước.

“Karen vẫn là đáng yêu như vậy.”

Khẩu thị tâm phi!

Rõ ràng trong lòng thích người ta, mà khi người ta tới gần lại lấy vô số cớ hung hăng đẩy người ta ra. Karen là người nhát gan, cho rằng tránh né sẽ không bị tổn thương, lại quên mất cô độc có đôi khi so với tổn thương càng làm cho người ta khổ sở hơn.

Cho rằng mình đã hiểu Karen, thái độ của hắn liền thay đổi, chủ động đem Karen đặt ở dưới cánh mà che chở.

Quả thật, hắn đã bị Karen lừa gạt, nhưng có gì quan trọng? Karen cứu hắn là sự thật. Hắn thích cảm giác ở cùng Karen cũng là sự thật. Lui một chút để xem xét, với thân phận giống cái quý hiếm của Karen, hiện tại chỉ có một, không cảnh giác còn sống bình yên sao, hay là đã sớm bị người ta gặm không còn xương cốt?

Dựa theo đặc điểm trên người Karen mà truy xét, hắn đã biết Karen chính là đạo tặc độc hành nổi danh Gia Lôi. Hắn đối với tác phong làm việc của Karen càng thêm không thèm để ý. Từ nhỏ đến lớn, Karen chính là dựa vào mánh khoé lừa bịp người để sống. Mà một trẻ mồ côi không gạt người thì lấy cái gì nuôi sống chính mình đây?

Lại nói khi đối mặt nguy hiểm có thể cơ trí sử dụng đầu óc bảo vệ chính mình, Karen đúng là có bản lĩnh. Mình bị lừa gạt là do nhìn không thấu mánh khoé của đối phương. Đó chính là do mình vô năng, tại sao đi trách tội Karen chỉ vì muốn sống sót mới đi gạt người?

Dù không trách tội, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Khó tìm được một người mà mình thực lòng quan tâm, lại bị tạt một chậu nước lạnh, tâm cũng tê tái. Nghĩ tới những điều đó, bàn tay to của Anson lại bò lên trên đầu Karen dùng lực xoa.

“Không có cái gì muốn nói với ta sao?”

“ …… ”

Cảm giác này có chút không thích hợp? Đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận lửa giận cùng chất vấn, nhưng sao Anson chẳng những không có nổi giận còn bày ra một bộ ‘mau tới dỗ dành ta đi’. Hắn làm nũng sao?

Bỗng nhiên rùng mình một cái, Gia Lôi lắc lắc đầu, trên người nổi đầy da gà.

“Đừng xoa đầu ta, tóc rối hết.”

“Không có việc gì, rối thì ta sẽ phụ trách chải suôn lại như cũ.”

Thực vô lại không chịu lấy móng vuốt khỏi đầu Gia Lôi, Anson mặt vô biểu tình tiếp tục dùng sức xoa.

Không xoa đủ không cam lòng.

Ryan thấy trong gió cánh hoa hồng bay hỗn loạn.

Tuyệt đối đây không phải thiếu niên vừa rồi tức giận trừng mắt hung tàn giẫm lên bộ vị của người ta. Vị đang dùng tay xoa đầu thiếu niên, cũng không phải là Anson Alfred danh tiếng hiển hách.

Không khí chung quanh bọn họ sao lại như vậy? Tràng đầy màu phấn hồng làm người xem tim đập loạn thế kia!

Chỉ có Ryan còn giãy giụa chống cự, những người khác thật ra đã xem Anson cùng Gia Lôi là một cặp đẹp đôi. Nhìn hai người họ thân mật làm sao. Nói bọn họ không phải người yêu cả quỷ cũng không tin.

Thật sự trốn không thoát móng vuốt của Anson, Gia Lôi cũng đành chấp nhận.

Đã nói là ta không có cách với mấy tên giống đực cường đại này. Cho nên vị huynh đài đã bị giẫm kia ơi, ngươi có thể trở ra để ta giẫm một chút không?

Thật cao hứng vì Gia Lôi thỏa hiệp, Anson thu hồi tay, cúi đầu, chậm rãi từ trong túi móc ra một cái lược. Cái lược nhỏ giống món đồ chơi, toàn thân màu trắng, được điêu khắc tinh xảo rất đẹp.

Gia Lôi trừng mắt há hốc mồm.

Anson, ngươi biến thái à? Phong cách này không hợp với hình tượng cao lớn uy mãnh của ngươi. Kém quá xa!

Khuôn mặt hiện lên một chút xấu hổ. Đương nhiên, không nhìn kỹ tuyệt đối nhìn không ra được.

Anson làm lơ ánh mắt đánh giá của mọi người, lẳng lặng đi đến phía sau, đôi tay vụng về chải tóc. Hắn làm rất chậm, nhìn ra được là lần đầu tiên chải đầu cho người khác. Cẩn thận từng chút, không sơ sài vài cái liền xong.

Môi mím chặt, Anson nghiêm túc di động cánh tay. Ai cũng nhìn ra được hắn cẩn thận, cũng có kiên nhẫn.<HunhHn786>

Rũ mắt, ôn nhu chuyển động cái lược.

Hắn thích Karen. Sau khi biết Karen không phải người yêu của Thủ lĩnh, từ thích một chút chuyển biến thành yêu. Có lẽ Karen sẽ không tin tưởng? Nhưng hắn yêu cũng không phải thân phận giống cái quý hiếm, mà là chính con người của Karen.

Biết mình ăn nói vụng về, Anson chỉ có thể dùng hành động làm tâm ý để Karen cảm nhận. Cũng không cầu Karen sẽ có hồi báo, chỉ hy vọng Karen biết rõ. Hắn sẽ làm hết khả năng có thể, đem tất cả đồ vật hắn có đưa cho Karen, bao gồm cả sinh mệnh.

Đại não của Gia Lôi từ sau khi Anson bắt đầu chải tóc đã hoàn toàn trống không, trắng xoá. Ký ức trong đầu cũng không còn, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm ùa vào đáy lòng, ấm đến trái tim cũng chua xót nhói đau.

Đây là ấm áp sao? Khi còn nhỏ mỗi lần khát vọng được đối xử ôn nhu đều sẽ sinh ra ảo giác. Dần dần lớn lên, đã không còn hy vọng xa vời. Anson lại đem ấm áp nhét vào trong lòng ta. Tên hỗn đản này, sao có thể bá đạo như vậy?

Không có ai nói chuyện. Nếu nói vừa rồi mọi người không nói là vì bị Anson dọa. Thì lúc này họ lặng im là vì tôn trọng riêng tư. Lý do chính là vì Anson trước sau tương phản, mọi người càng thêm khắc sâu nhận thức về một con người thực đặc biệt.

Có thể gặp được một vị giống đực mang theo lược bên mình. Không mang theo thì chờ bị người trong lòng xem thường đi.

“Xong.”

Cũng không biết qua bao lâu, nhiệm vụ gian khổ hoàn thành, Anson thu hồi lược, nắm tay Gia Lôi.

“Cùng đi ăn cơm, ta đói bụng.”

“…… Ừ.”

Ngoan ngoãn gật đầu, Gia Lôi còn chưa có tỉnh táo lại, cả người đều ngốc ngốc chọc cười Anson.

“Vậy đi thôi, ta biết một nhà hàng không tồi, chúng ta cùng đi nếm thử.”

Thừa dịp Gia Lôi còn chưa có tỉnh táo, Anson quyết định tiến hành đại kế bắt người.

Karen quá đáng yêu, bên ngoài dã thú lại nhiều như vậy, không giữ cẩn thận, hắn sợ nhìn không thấy bé Karen ‘hạnh phúc’.

Quay đầu nhìn về phía thiếu niên còn chìm trong cõi mộng. Thiếu niên bộ dáng mơ mơ màng màng càng làm Anson quyết tâm. Quả nhiên, vẫn giữ ở bên cạnh là an tâm nhất.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Anson đang muốn mang theo Gia Lôi tìm một chỗ tốt để bồi dưỡng tình cảm, thì có tiếng gió thổi ào ào ập đến. Một máy bay tư nhân màu xám bạc đã đáp xuống trước mặt hai người.

Nắm thật chặt tay Gia Lôi, Anson kéo người về phía sau non nửa bước. Hắn nhận ra dấu hiệu riêng của gia tộc Leopold.

Anson cũng có vài phần chuẩn bị. Hắn vốn tưởng rằng người nhà Leopold nhảy xuống trước tiên, lại không có nghĩ đến, người xông tới trước lại là Jia Paer Garfield.

Đây là một trong những người theo đuổi Karen sao? Hắn có phát hiện ra thân phận thật sự của Karen chưa? Mọi người đều là kẻ thù cũ.

Gặp Garfield, hắn liền có cảm giác muốn đánh cho đối phương xương cốt nát tan. Mà đối phương cũng có cùng suy nghĩ giống như hắn sao?

“Anson Alfred, ngươi muốn mang Karen đi đâu?”

Sắc mặt Garfield âm trầm lạnh lùng nhìn Anson ngang nhiên đứng thẳng. Trên người hắn phát ra khí thế hung hăng hơn bao giờ hết.

Tiếng kinh hô không ngừng vang lên.

Là Anson Alfred sao? Cái người vừa mạnh bạo lại vừa ôn nhu này mà là phó thủ lĩnh của Dark Clan sao?!

Không chỉ những người đi xem náo nhiệt, mà ngay cả cha con nhà Leopold vừa nhảy xuống khỏi máy bay, cũng xám mặt hít một ngụm khí lạnh.

Không phải nói Karen là người yêu của Garfield sao? Anson Alfred là chuyện như thế nào? Đừng nói hai người nắm tay là hiểu lầm, bọn họ không tin.