Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 13: Tìm đường chết




“Theo ta đi.”

Gia Lôi trầm mặc không nói, bộ dáng hiển nhiên làm Garfield gia tăng hiểu lầm. Hắn đau lòng vì giống cái này đối với Anson Alfred yêu quá sâu. Hắn biết lúc này khuyên như thế nào cũng không có khả năng làm người này từ bỏ người yêu say đắm trong lòng. Vì thế bước lên nắm tay kéo đối phương đi đến xe bay riêng đậu ở cách đó không xa.

Tạm thời bị cách chức nghỉ phép nên những thiết bị hắn sở hữu đều bị cấm dùng rồi. Những người đó sợ hắn mà lấy lại thế lực thì vô pháp chèn ép hắn. Họ chỉ cho phép hắn sử dụng những phương tiện di chuyển dân dụng, cũng may xe bay này trừ không thể bay khỏi hành tinh này, các công năng đều không tệ lắm. Hắn cũng lười tranh cãi cùng những tiểu nhân đó.

“Chờ một chút, ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Bị lôi kéo đi vài bước, Gia Lôi mới từ ‘nghĩ lại mà kinh’ chuyện cũ hoàn hồn. Nhướng mày nhìn người có vẻ mặt cương nghị kia, Gia Lôi nhịn không được khóe miệng giật giật.

Vị giống đực cao cao tại thượng đầy phiền toái này, có thể đừng tưởng tượng thái quá hay không? Anson đã như thế, Garfield sao cũng là như thế này. Anson còn có ít nhiều hiềm nghi ở bên trong, Garfield này căn bản chưa từng nói mấy câu tốt đó sao?!

Đối mặt Gia Lôi giãy giụa Garfield một chút cũng không ngoài ý muốn.

Người này yêu Anson sâu đậm sao có thể ngoan ngoãn đi cùng ta?

Cho nên không nhiều lời, Garfield khom lưng duỗi tay ôm người nào đó đang tức giận đến đỏ mặt vào trong lòng ngực. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến xe, đồng thời còn trấn an.

“Đừng lo lắng, ta không phải người xấu.”

Gia Lôi nghe xong lời nói này trực tiếp dựng ngón giữa lên, hung tợn trừng người.

Mẹ nó, ngang nhiên bắt người rõ như ban ngày người còn không phải người xấu. Ta là đạo tặc bực này chẳng phải là thành thanh niên ưu tú sao?

Ngón tay giữa nhỏ dài trắng như ngọc thẳng tắp dựng ở trước mắt, làm sắc mặt Garfield từ đen chuyển thành hồng biến hóa thật nhanh.

Hắn biết đã đi theo cái loại người như Anson Alfred sẽ không học được thứ tốt. Giống cái này mới bao lớn, đã học mắng chửi người, nếu cho ở lâu cùng tên kia sẽ còn sa sút bực nào?

Mím môi, trên người là khí lạnh cuồng nộ, hắn mặc kệ vì sao Anson bị lạc mất giống cái này, nếu hắn đã nhặt được, hắn sẽ không thể trơ mắt nhìn người này đi theo con đường tà đạo.

Đầu tiên, hắn phải làm người này bỏ thói xấu mắng thô tục.

“Thả ta xuống, chết bầm, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?”

Gia Lôi cưỡng chế hỏa khí dâng trào dưới đáy lòng.

Không phải không thể thoát khỏi Garfield. Chỉ cần biến ra đuôi cá, đập hắn một cái là không đứng dậy được.

Nhưng nơi này có biết bao nhiêu mắt điện tử theo dõi. Người kia lại là người có cấp bậc cao trong quân bộ, nhất cử nhất động đều có người bảo vệ hoặc là nói giám sát nghiêm mật. Lỡ như mưu sát không thành ngược lại bị chụp ảnh……

Trời ơi, ta không muốn bị bắt đi sinh con cho giống đực xa lạ! Mà quen thuộc cũng không được!!

“Không cho nói thô tục.”

Đem Gia Lôi đặt vào xe, Garfield trầm giọng mở miệng, lộ vẻ không tán đồng.

“……”

Vì cái gì Garfield có bộ dáng nhíu mày lải nhải giống Anson như vậy? Đột nhiên đối mặt với vẻ mặt tương tự, mắng không ra lời thì làm sao bây giờ?

“Ngoan.”

Thật vui khi bị nhiễm độc không sâu, khuyên nhủ thêm có thể cải tà quy chính. Garfield xoa xoa đầu Gia Lôi, tùy tay đóng lại cửa xe.

“……”

Có phải không đó, cả động tác xoa đầu cũng giống nhau? Anson, ngươi xác định ngươi không có anh em thất lạc ở bên ngoài chứ?

Nửa híp mắt nhìn người nào đó đi vòng qua phía trước mũi xe để vào ghế điều khiển, Gia Lôi vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Ngươi không phải người xấu đúng không? Thật bất hạnh, ta chính là đạo tặc chính tông không hơn không kém đây.

Ngón tay Gia Lôi thao tác vài cái.

‘ tít tít tít ’

Từ khi tiếng tít vang lên, chìa khóa điều khiển từ xa mất đi hiệu lực, gen kiểm tra đo lường bị che chắn, mật mã khóa khôi phục chế độ xuất xưởng.

Thành công, hiện tại ta chính là chủ nhân mới của chiếc xe bay này.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Garfield nhìn rõ rành mạch động tác của người bên trong. Hắn giật mình, không nghĩ tới giống cái này là cao thủ bẻ khóa. Đáy lòng dâng lên chút tự hào, liền cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Xem ra thiện cảm đối với người này vượt qua tưởng tượng. Đây là tốt hay xấu chờ về sau lại nói. Trước mắt hắn đang lo lắng chính là rốt cuộc người này muốn làm cái gì?

Người này sẽ không cho rằng cướp xe là có thể thoát khỏi ta? Chỉ cần ta báo xe bị mất, người này chạy đến nơi nào cũng sẽ có một đống mắt điện tử đi theo.

Hay là muốn đi tìm Anson Alfred?

Suy đoán này thực đáng tin cậy, nhưng lại làm tâm tình Garfield càng thêm không tốt.

Có lẽ hắn nên sớm trở lại quân bộ. Vốn dĩ nếu không phải chuyện Tân Dân Cục ồn ào quá lớn, hắn đâu bị đối thủ ngáng chân. Thật ra có thể thừa dịp Dark Clan nội loạn thêm ít lửa, có lẽ từ đây sẽ xoá tên tổ chức này khỏi hệ Ngân Hà. Cố tình là những đối thủ kia ánh mắt quá thiển cận, đã cho Dark Clan có cơ hội, làm mất thời cơ tốt tiêu diệt Dark Clan.

Nói đến Tân Dân Cục, đột nhiên hắn phát hiện...

Sao giống cái làm hắn động lòng này giống hệt đạo tặc tên Gia Lôi làm hắn nghiến răng nghiến lợi?

Mái màu tóc đều là bạch kim, bất quá mặt mày người này đẹp hơn, cũng thon gầy hơn một ít, khí chất……

Mặt cứng đờ mắt chớp chớp.......

Nếu bỏ qua giới tính, hai người này có khí chất không khác gì nhau. Điểm này làm Garfield rối rắm. Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình đối với Gia Lôi có ý tưởng gì.

Đây chỉ là trùng hợp, chỉ do trùng hợp!

‘ Vút ’

Một cơn gió thổi tới, đem người đang lâm vào ảo tưởng hỗn độn kéo trở về hiện thực. Garfield ngẩng đầu nhìn chiếc xe đã lao đi rất xa, cũng chỉ dư lại một bóng mờ.

Trốn thật là mau, gấp như vậy là không chờ nổi là muốn trở lại bên cạnh Anson sao? Còn chưa có hỏi tên của hắn, đây là chứng tỏ người này một chút cũng không muốn quen hắn sao?

Lần đầu tiên động tâm đã bị đả kích thật lớn, Garfield dù hùng mạnh đến đâu cũng chỉ là một người không có kinh nghiệm lấy lòng người khác. Đối mặt với người mình thích, trong lòng người đó có người khác, còn không hề có thiện cảm với hắn.

Thiệt tình níu giữ không được.

Thành công bỏ rơi Garfield, Gia Lôi đắc ý.

Ai nói không thể biến thân nhất định phải chịu bị bắt? Ta không phải đã cắt đuôi Garfield sao?

Đương nhiên, Gia Lôi cũng biết cướp xe này không dùng được bao lâu. Bất quá đây là phương tiện đi lại của Garfield mà thôi, ném bỏ cũng không đau lòng.

Nhìn bản đồ, nơi này là hành tinh 103? Garfield thân là thiếu tướng trẻ tuổi nhất, có chiến công hiển hách, còn là người thừa kế gia tộc Garfield sao bị đưa đến đây ‘quản chế’?

Hành tinh này chỉ có những người về hưu, hoặc là quan chức phạm sai lầm lại không thể thăng tiến đến ở. Đây như nhà giam với phạm nhân đặc thù. Họ đều bị đưa đến hành tinh này giam lỏng.

Người ở có thân phận đặc thù, cơ sở càng đặc biệt. Hành tinh có một đặc điểm, trình độ khoa học kỹ thuật chỉ ở giai đoạn nhân loại chưa có tiến vào lịch Ngân Hà. Nói cách khác, thay vì đi bộ có phương tiện bay ở trên trời, nhưng không thể ra khỏi tầng khí quyển.

Garfield còn chưa tới tuổi về hưu, lại bị quân bộ giam lỏng. Nguyên nhân là gì, Gia Lôi dùng đầu gối nghĩ cũng biết. Loại vô tâm cắm liễu không cẩn thận đem kẻ thù cắm vào bùn, cảm giác không thể không tốt.

Vừa huýt sáo vừa cho xe tiến vào một khu náo nhiệt. Hạ thấp độ cao, nhận được những ánh mắt giận dữ. Đôi mắt sáng long lanh nhìn bên ngoài có đủ loại màu sắc, đôi môi mỏng đỏ tươi cong lên lộ hưng phấn. Gia Lôi nhìn chuẩn một cửa hàng hoa quả, trực tiếp đụng vào.

Xôn xao.

Cửa hàng vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Hoa quả văng bốn phía. Trong phút chốc, chỉ nghe được tiếng kêu sợ hãi, tiếng quát mắng hết đợt này đến đợt khác. Ai cũng không có chú ý tới trong mớ hỗn loạn có một thân ảnh mảnh khảnh linh hoạt chui ra khỏi xe, lẳng lặng biến mất ở trong đám người.<HunhHn786>

Đây là cảnh tượng Garfield nhìn thấy. Quầy hàng lung tung rối loạn, đám người lung tung rối loạn, còn có chiếc xe của hắn trong những thứ lung tung rối loạn kia.

Quả nhiên không hổ là người hắn coi trọng. Thủ đoạn cao, tính kế giỏi, hành sự làm người ta kinh hãi.

Không sao cả, hắn sẽ giúp người này sửa trở về.

“Báo cáo thiếu tướng, giống cái ngài muốn tìm không ở trong xe.”

Garfield một chút cũng không ngoài ý muốn. Náo loạn lớn như vậy nếu còn thành thật ở trong xe thì mới kỳ quái.

“Ta đã biết. Các ngươi lui đi. Ta muốn tự kiểm tra trên xe.”

“Dạ.”

Người cảnh sát cúi chào, gọi mọi người thu đội. Sau đó cả đội cùng mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm xe bay mà có nhiều suy đoán.

Không cần phải nói, Thiếu Tướng đại nhân muốn tự mình kiểm tra tất nhiên là hộp đen trên xe.

Không biết vị giống cái làm Thiếu Tướng đại nhân để ý rốt cuộc trông như thế nào?

Đáng tiếc không có mệnh lệnh của Thiếu Tướng đại nhân, bọn họ không dám tự mình mở màn hình điện tử. Hiện giờ ấn tượng duy nhất đối với giống cái thần bí chính là kỹ thuật điều khiển làm xe thảm không nỡ nhìn.

Vào xe, tùy tay mở ra màn hình điện tử. Bên trong cũng không có hình người hắn tâm tâm niệm niệm muốn tìm trở về. Ngược lại là bộ dáng ngạc nhiên trừng mắt của hắn nhìn qua cửa sổ xe, bị phóng đại vài lần.

Ngón tay dịch chuyển sang hình sau. Hình ảnh ngáp, nhăn mày, thậm chí còn có nhe răng, hết một hình lại một hình, hắn cũng không biết mình có nhiều trò hề xấu xí như vậy.

Cuối cùng là hình ảnh ghi dòng chữ "Jia Paer Garfield, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ bắt được ta."

Yên lặng ngồi ở ghế trên xe, tay cởi bỏ nút thắt cổ áo, tiếng cười trầm trầm từ cổ họng tràn ra, ngăn cũng ngăn không được.

Hắn vốn cho rằng người mình thích chính là giống cái ngoan ngoãn dịu hiền đáng yêu. Lại không ngờ đối phương có móng vuốt sắc bén, đầu óc khôn khéo, còn mang theo tính xấu. Muốn thuần phục giống cái như vậy cũng không dễ dàng. Nhưng chính bởi vì như vậy mà hắn thấy hưng phấn, hưng phấn đến toàn bộ linh hồn cũng phát run.

Thì ra thích một người không giống tưởng tượng. Khi thật sự động tâm, những thói xấu đều bị bỏ qua. Người kia kiêu ngạo cũng được, bình thường cũng thế, đều luyến tiếc buông tay.

“Ta chấp nhận khiêu chiến, thiếu niên giảo hoạt của ta.”

Trên đời này, không có ai mà Jia Paer Garfield bắt không được, mặc kệ là phạm nhân, hay là người hắn thích.

Ông của hắn nói rất đúng, giống đực theo đuổi bạn đời khi cần thiết phải mạnh tay. Không thể do dự, chỉ có chinh phục mới là con đường duy nhất ôm được người về nhà.

Hắn không sợ khiêu chiến, càng không để bụng trong lòng ai kia có người khác. Chỉ cần người này còn chưa có bị nhiễm hương vị giống đực nào, dù là trói, hắn cũng sẽ đem người trói đến bên cạnh.