Sắc mặt của Kiều Lam chợt thay đổi.
Không phải vì Đàm Mặc đánh nhau mà là vì anh gặp Quý Túc.
Nếu không phải Quý Túc đã nói gì đó, sao Đàm Mặc lại có thể đánh nhau?
Khi Kiều Lam vội vã chạy đến nơi, cô mới phát hiện người bạn vừa rồi báo tin cho cô đã miêu tả sai, không phải Đàm Mặc và Quý Túc đánh nhau mà là Quý Túc đơn phương bị đánh.
Dù sao Đàm Mặc cũng đã từng luyện võ, một người trông thư sinh yếu ớt như Quý Túc, Đàm Mặc có chấp anh ta một tay thì anh ta cũng đánh không lại.
Kiều Lam xấu xa thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe một bạn học bên cạnh nói mau đi tìm giáo viên, cô bỗng nhanh chóng bước tới, cố gắng kéo bàn tay đang nắm lấy cổ áo Quý Túc của Đàm Mặc ra.
“Mặc Mặc, Mặc Mặc.” Kiều Lam kéo tay anh ra nhưng không được. Cô quay đầu vội vàng nhìn thoáng qua rồi lại gọi anh một tiếng Đàm Mặc. Lúc này ánh mắt của anh mới chậm rãi chuyển sang khuôn mặt cô, bàn tay túm Quý Túc từ từ thả lỏng, cầm tay Kiều Lam.
Kiều Lam có thể cảm nhận được bàn tay của Đàm Mặc đang run rẩy, cơn tức giận vừa bị kìm lại bỗng trào dâng. Cô đang định nói gì đó thì Quý Túc đã sửa sang lại áo quần, lên tiếng:
“Nếu không phải chính cậu cũng nghĩ như vậy thì cần gì phải thẹn quá hóa giận trực tiếp ra tay? Cậu nhìn những người vây xem xung quanh đi, sau hôm nay bọn họ sẽ nói gì? Mà Kiều Lam vì vậy sẽ lại bị bàn tán như thế nào nữa? Cậu không thể nào kiểm soát được bởi vì cậu trời sinh chính là như thế…”
Đàm Mặc bỗng siết chặt nắm đấm một lần nữa. Kiều Lam vừa quay đầu lại đã thấy trưởng khoa sắp chạy đến nơi, cô giữ chặt nắm đấm của Đàm Mặc: “Mặc Mặc, Mặc Mặc, anh tỉnh táo lại một chút…”
“Làm sao mà cậu ta tỉnh táo được?” Quý Túc cười lạnh. “Em không biết cậu ta…”
“Anh ngậm miệng!”
Kiều Lam không thể nhịn được nữa, nói.
Cô không thể để Đàm Mặc ở lại đây. Cô có thể miễn dịch hoàn toàn với lời nói của Quý Túc nhưng Đàm Mặc thì không, huống hồ bản thân Quý Túc đang học Tâm lý học, mỗi một câu đều đâm vào trái tim Đàm Mặc, không chừng anh sẽ bị những lời kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Kiều Lam nắm lấy tay Đàm Mặc, một lần rồi lại một lần nói với anh: “Mặc Mặc, nghe lời nào. Anh đi trước đợi em ở trong xe được không?”
Ánh mắt của Đàm Mặc từ từ dời xuống mặt Kiều Lam, anh nhìn cô đăm đăm một lúc lâu, sau đó xoay người đi xuống lầu mà không nói lời nào cả.
Quý Túc mỉm cười nhìn Đàm Mặc rời đi, lúc này anh ta mới nói với Kiều Lam: “Em nhìn đi, em cũng biết là cậu ta phiền phức.”
Vậy nên mới để cậu ta đi trước.
Kiều Lam quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn người con trai trước mặt.
Rõ ràng là một bộ dáng vô hại và dịu dàng nhưng hết lần này đến lần khác lại làm ra chuyện như thế.
Kiều Lam cười lạnh: “Đừng có áp suy nghĩ của anh lên tôi, chẳng qua là tôi sợ anh ấy bị xử lý mà thôi. Nếu như xung quanh không có nhiều người như vậy, cho dù anh bị đánh đến nằm viện, tôi cũng sẽ không nói một câu nào.”
Nụ cười của Quý Túc tắt ngấm.
Xung quanh đều là những bạn học đến hóng chuyện. Bất kể là Kiều Lam hay Đàm Mặc, Quý Túc, dù gì bọn họ cũng là những nhân vật nổi tiếng trong trường. Đều ở cái tuổi thích hóng hớt, tuy không thể tiến lên để nghe rõ xem bọn họ nói gì nhưng cũng không ảnh hưởng đến một số người xem náo nhiệt.
“Em sẽ hối hận.” Sau một lát im lặng, cuối cùng Quý Túc nói. “Nhiều năm sau, em sẽ hiểu lời khuyên của tôi đúng đắn đến thế nào. Người có bệnh tâm lý vốn không nên…”
“Những chuyện này đều không liên quan gì đến anh hết!” Kiều Lam cắt ngang lời Quý Túc, dứt lời thì ngừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn anh ta, đột nhiên nói: “Tiền bối, anh biết chứng cố chấp và chứng vọng tưởng không?”
Quý Túc sững sờ, trong phút chốc không nghĩ ra tại sao Kiều Lam lại muốn hỏi như vậy.
“Thứ càng không có được thì càng khao khát, lúc nào cũng cho rằng mình đúng hoàn toàn, không đạt được mục đích thì tuyệt đối không bỏ qua, nếu bệnh tình nghiêm trọng một chút thì rất có thể sẽ dẫn đến tâm thần phân liệt. Nếu tiền bối thật sự không có chuyện gì làm, có thời gian thì nên đi gặp bác sĩ tâm lý. Sinh bệnh không đáng sợ, có bệnh không tự biết mà còn chạy đến gieo họa cho người khác mới đáng sợ vô cùng.”
Ngay từ đầu, Kiều Lam cũng không hiểu được sự cố chấp khó giải thích của Quý Túc rốt cuộc là vì cái gì, mãi đến khi cô nghĩ đến việc Quý Túc cũng có thể mắc bệnh tâm lý, cô mới từ từ hiểu ra.
Từ bé đã sống trong một gia đình không bình thường, từ đó bản thân trở nên như vậy, đây cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.
Cuối cùng thì dáng vẻ của Quý Túc cũng không còn bình tĩnh như trước nữa. Một người căm ghét bệnh tâm thần bỗng có một ngày được cho hay rằng mình cũng mắc bệnh tâm thần, chuyện đó có lẽ không thể dễ dàng chấp nhận được như vậy.
Nhìn Quý Túc chết sững tại chỗ, Kiều Lam cảm thấy trong lòng mình rốt cuộc cũng thoải mái hơn một chút. Lúc xoay người rời đi, Kiều Lam lại nhớ ra gì đó, cô quay đầu nói với Quý Túc:
“Đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ Tâm lý chính là không dùng kiến thức chuyên môn để đối phó với bệnh nhân. Mặc kệ sau này việc học của anh có đạt được thành tựu hay không, anh cũng không xứng đáng trở thành một bác sĩ Tâm lý. Quý Túc, anh tự giải quyết cho tốt đi.”
Kiều Lam lách qua một đám sinh viên hóng chuyện để đi xuống lầu. Sau một cái thở phào nhẹ nhõm thật dài, cô bước đến chỗ Đàm Mặc thường đỗ xe.
Nhưng sau khi đi đến đó, Kiều Lam bỗng cứng đờ. Chỗ bình thường hay đỗ xe không có Đàm Mặc, cũng không có xe.
Kiều Lam vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Đàm Mặc. Sau khi chuyển đến mấy tiếng “thuê bao” máy móc, điện thoại cũng tắt máy.
Những bông tuyết li ti tung bay trên bầu trời, vương lại nơi má Kiều Lam. Cô cảm thấy má mình chợt lạnh, cả trái tim bỗng run lên, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa không đứng vững.
Ký ức phủ đầy bụi bị cô lãng quên đột nhiên bị đào lại.
Đại học, năm nhất, cuối kỳ, có tuyết rơi.
Đàm Mặc, tự sát.
Kiều Lam chỉ cảm thấy đầu óc mình bị đập một cái thật mạnh, trái tim đau đến mức có chút không thở nổi. Cô không biết phải đi đâu nhưng hai chân đã điên cuồng chạy không tự chủ được.
Kiều Lam không ngừng gọi điện cho Đàm Mặc, từ đầu đến cuối bên kia lại không có người bắt máy. Cô cảm nhận được những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi mà không tự chủ được. Kiều Lam tự an ủi mình trong lòng rằng sẽ không đâu, cho dù Quý Túc thật sự nói gì đó thì Đàm Mặc cũng sẽ không làm đến mức như vậy.
Anh không phải là Đàm Mặc trước kia nữa. Anh đã có người mình yêu, cũng có người rất yêu anh. Sao anh bỏ được cơ chứ?
Nhưng Kiều Lam vẫn sợ, cô sợ cái gọi là số mệnh, cô sợ rằng trong sách đã sớm định sẵn kết cục cho Đàm Mặc rồi.
Kiều Lam gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Đàm Mặc và vợ chồng bác Trần nhưng không thu hoạch được gì cả.
Kiều Lam sụp đổ ngồi thụp xuống. Không biết đã trôi qua bao lâu, có người chậm rãi giẫm lên tuyết bước đến trước mặt cô.
Kiều Lam ngẩng đầu lên, Đàm Mặc đứng trước mặt Kiều Lam nhìn cô chăm chú. Một lúc lâu sau, anh từ từ ngồi xổm xuống.
Kiều Lam run rẩy thật lâu. Cô bỗng giơ tay ra đánh một cái thật mạnh lên cánh tay Đàm Mặc, nước mắt lăn dài trên má.
Đàm Mặc không nói gì, anh ôm cô vào trong ngực, một lúc lâu sờ lên mái tóc cô: “Ngoan, không khóc.”
Kiều Lam càng khóc dữ dội hơn, cô được kéo ra khỏi bờ vực sụp đổ, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cô không thể kiểm soát được cảm xúc. Kiều Lam chỉ muốn mắng anh, đánh anh. Nhưng cuối cùng, cô chỉ ôm Đàm Mặc thật chặt như sợ anh lại đột nhiên biến mất.
Đàm Mặc thở dài, anh giận Kiều Lam vì cô giấu giếm mình. Những lời kia của Quý Túc đâm vào nỗi sợ nơi sâu nhất trong lòng Đàm Mặc. Tất cả cảm xúc của anh đều biến mất trong tiếng khóc của Kiều Lam.
Quý Túc nói những người sinh ra đã mắc bệnh tâm thần thì không xứng đáng có được tình yêu, sớm muộn cũng có một ngày Kiều Lam sẽ rời khỏi anh, không một ai sẽ thích một tên tâm thần, cũng chẳng có ai chấp nhận một tên tâm thần về lâu dài cả.
Quý Túc nói bởi vì anh nên cô bị người khác chỉ trích, bởi vì anh mà Kiều Lam cô độc một mình, bị người khác ghét bỏ; nói cô rõ ràng có thể học chuyên ngành mà bản thân yêu thích, có một cuộc sống phong phú và thú vị như những cô gái khác, chứ không phải từ bỏ cuộc sống của mình vì anh, trở thành dáng vẻ hiện tại; nói nếu anh thật sự yêu Kiều Lam thì nên sớm rời khỏi cô, sẽ có những người bình thường và tốt đẹp hơn quan tâm chăm sóc Kiều Lam.
Từng câu từng chữ như nhát dao đâm vào trong ngực, lần đầu tiên Đàm Mặc mất kiểm soát mà đánh người khác. Anh nghe thấy tiếng la hét xung quanh và cả tiếng Kiều Lam gọi tên mình không ngừng để anh buông tay ra.
Buông tay, tại sao phải buông tay?
Cô đau lòng hay là cảm thấy anh làm sai?
Đàm Mặc bỗng không muốn nghe tiếp hay gặp lại Quý Túc nữa, anh quay đầu rời khỏi nơi đó.
Anh không biết mình muốn đi đâu, anh không dám đoán Kiều Lam và Quý Túc đang nói chuyện gì, cũng không dám nghĩ xem Kiều Lam có thể rời bỏ mình hay không.
Bởi vì sợ nên Đàm Mặc tắt điện thoại, đi lung tung tứ phía chẳng biết lái xe đi đâu. Mãi đến khi mọi suy nghĩ bình tĩnh trở lại, Đàm Mặc đột nhiên cho mình một bạt tai, sau đó cầm lấy điện thoại.
Nhìn thấy vô số thông báo cuộc gọi trên điện thoại di động, Đàm Mặc mở điện thoại ra xác định vị trí của Kiều Lam rồi lái xe đến chỗ cô.
Cô gái ngồi ôm gối dưới ánh đèn đường, dáng vẻ bỗng trùng với ba năm trước.
Ba năm trước, Đàm Mặc cũng nhặt cô gái ngồi xổm ở ven đường này về nhà, từ đó trở thành nỗi trăn trở cả đời của anh.
Đàm Mặc bước lên trước, nhìn Kiều Lam sững sờ, mặt đầy nước mắt, trái tim anh bỗng nhói lên, đau lòng hơn bao giờ hết.
Nhớ lại những suy nghĩ lúc rối loạn vừa rồi, Đàm Mặc hơi không dám nhìn vào mắt Kiều Lam lần nữa.
Anh cẩn thận lau sạch nước mắt trên mặt Kiều Lam, cẩn thận ôm lấy mặt cô, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi hẳn:
“Xin lỗi.” Đàm Mặc nói.
Nước mắt Kiều Lam lại rơi xuống.
“Tại sao anh lại bỏ đi?” Kiều Lam nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
“Bởi vì anh sợ rằng em không cần anh nữa.”
Kiều Lam nắm chặt tay Đàm Mặc, một lúc lâu sau, cô mới mở miệng lần nữa: “Vậy tại sao lại quay về?”
“Bởi vì anh yêu em.” Đàm Mặc nâng mặt cô lên, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi cô. “Bởi vì anh tin rằng em cũng yêu anh.”
Từ ngày ở bên Kiều Lam, Đàm Mặc chưa bao giờ tin được rằng Kiều Lam sẽ yêu mình, càng không tin Kiều Lam sẽ yêu anh mãi mãi, dẫu rằng hai người bên nhau bao lâu và ngọt ngào đến thế nào.
Đây là sự tự ti mà khi đối mặt với Kiều Lam, Đàm Mặc vốn không có cách nào né tránh.
Nhưng đến hôm nay, lúc này Đàm Mặc mới phát hiện, hóa ra không biết tự bao giờ, anh đã bắt đầu tin rằng Kiều Lam cũng thích anh, yêu anh.
Cô gái này đã dùng hành động và tâm ý của cô để anh được yên tâm ở trong bến đỗ tình yêu.
Để anh không còn sợ hãi và bất an nữa.
Để anh chỉ cần nghĩ đến cái tên Kiều Lam này thôi thì đã cảm thấy trái tim vô cùng an tâm và ấm áp.
Vậy nên một Kiều Lam như thế, sao anh lại không muốn đây?
Bởi vì anh yêu em, vậy nên anh sẽ không rời bỏ em.
Vì anh biết rằng em cũng yêu anh nên anh sẽ càng không thể rời bỏ em.
Đàm Mặc ngồi xổm xuống, cõng cô gái đang khóc đến rối tinh rối mù trên lưng.
“Nằm chắc nhé.” Anh ổn định người đang nằm sấp trên lưng, dưới chân dẫm lên lớp tuyết dần chất dày, từng bước từng bước đi về phía trước. Cảm nhận được hai tay Kiều Lam đang ôm chặt mình, bên môi Đàm Mặc cong lên thành một nụ cười.
Nằm chắc nhé.
Chúng ta cùng nhau.
Về nhà.